“Ba!” Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
“Hàm Hàm!” Tần Sắt giật mình, bà ta vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Qua mấy giây, Khương Trân nghe được tiếng khóc la của Tần Sắt truyền từ bên trong ra, “Hàm Hàm! Con sao thế! Bác sĩ! Bác sĩ!”
Khương Trân lạnh nhạt nhìn đoàn bác sĩ y tá chạy vào phòng bệnh, cô bé mặt mày trắng bệch được đẩy ra, Tần Sắt theo sát phía sau, khóc kém chút nữa bất tỉnh, không biết vì sao ánh mắt cô trở nên mơ hồ, giống như không thể nghe thấy cái gì cũng không thể nhìn rõ cái gì cả, ngay lúc thân thể cô không thể chống đỡ được nữa chuẩn bị ngã xuống thì lại nghe được giọng nói của Trần Bội Bội.
“Chị Trân!”
Trần Bội Bội kịp thời đỡ Khương Trân, cô bị sắc mặt trắng bệch của chị ấy dọa đến nước mắt cứ thế thẳng tắp rơi xuống.
Khương Trân cố gắng gượng, “Chị không sao, không cần lo lắng cho chị, chúng ta về thôi.”
“Được, em dìu chị.”
Tần Sắt nhìn chằm chằm đèn đỏ của phòng cấp cứu, Liễu Trân nói bà cũng có lúc sợ hãi, đúng vậy, bà cũng sẽ sợ, giống như bây giờ vậy, sợ muốn chết.
Đèn đỏ không có tắt nhưng y tá cả người đầy máu từ bên trong chạy ra, “Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, cần truyền máu A gấp, cô mau đi xét nghiệm máu đi!”
“Máu A, A, tôi không phải máu A, tôi máu B.”
“Vậy bố đứa bé đâu? Cô mau gọi anh ta đến.”
“Anh ấy không thể về gấp được, bác sĩ, không phải bệnh viện có kho máu sao? Không thể điều máu từ bên trong sao?”
“Đúng là có không sai, nhưng bây giờ trong kho máu đang thiếu, đã không còn máu A.”
Tần Sắt ngây ngốc, “Tôi không tin, làm sao có thể chứ! Bệnh viện lớn như vậy sao có thể thiếu máu được, cô đang tôi đúng không?”
“Ngày hôm qua có một chiếc xe học sinh nhập viện, càng đừng nói xe hàng va chạm với chiếc xe của trường học, bên trong có không ít thương vong, cho nên bây giờ không đủ máu để dùng, cô tranh thủ thời gian hỏi người thân xem ai là máu A, mau đến hiến máu, nếu không…”
“Nếu không thì thế nào?”
“Tiểu Vu, mau vào!”
“Tôi phải vào trong, cô mau gọi điện thoại đi.”
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Tần Sắt trơ mắt nhìn phòng cấp cứu đóng cửa.
“Gọi điện thoại, gọi điện thoại…”
Điện thoại của Liễu Tân Dân vẫn không thể gọi được, năm đó lúc bà và Liễu Tân Dân ở bên nhau đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, hơn nữa bọn họ đều ở nước ngoài căn bản không có ở Tấn Thành, cho dù có thì cũng không có cách nào!
“Máu A, máu A, máu…” Giọng nói Tần Sắt đột nhiên dừng lại, bà đột nhiên nhớ tới, trước kia Liễu Trân bị thương được bà đưa vào viện máu của cô là máu A!
Tần Sắt giống như tìm được cọng cỏ cứu mạng, bà lảo đảo nghiêng ngã chạy đến phòng bệnh của Khương Bạch Thiến.
**
Khương Trân ngồi bên giường bệnh Khương Bạch Thiến, cho dù đang ngủ say bà vẫn nhíu chặt mày như cũ, sắc mặt tái nhợt giống như chỉ cần một giây sau bà sẽ không thở nữa vậy, Khương Trân nhìn bà không dám rời khỏi một giây nào.
Trần Bội Bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Khương Trân, một câu cũng không dám nói sợ quấy rầy đến chị.
Đột nhiên, bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng ồn ào.
“Liễu Trân, cô ra… cô ra ngoài một chút có được hay không?”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài, qua hai giây, cô tiếp tục cúi đầu nhìn Khương Bạch Thiến, một câu cũng không nói.”
“Nếu cô không đi ra, tôi… tôi sẽ đi vào.”
Khương Trân từ trên ghế đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Sắt ngoài cửa.
“Chị Trân?”
“Trông giúp chị một lát.” Nói xong, cô đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài Tần Sắt liền nắm chặt tay cô, “Đi theo tôi.”
Khương Trân lạnh lùng hất tay của bà ta ra, “Bà tính làm gì?”
Tần Sắt lần nữa nắm lấy tay cô, “Nếu cô không đi thì không kịp mất, tôi van xin cô, cô cứu Hàm Hàm của tôi được hay không?”
“Tôi cũng không phải là bác sĩ, bà để cho tôi làm sao cứu đây? Tôi cứu nó, vậy ai cứu tôi?”
“Trân Trân…”
“Không cần gọi tôi buồn nôn như vậy, muốn cứu con gái của bà thì bà đi tìm bác sĩ, tôi bất lực.”
“Không, cô có, cô có thể, tôi biết cô là máu A, Hàm Hàm cũng là máu A, hiện tại con bé đang trong phòng cấp cứu, bệnh viện đã không còn máu A, tôi van cầu cô, cô truyền máu cho con bé được không? Tôi cầu xin cô…”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tôi phải cứu con của một tiểu tam?”
Tần Sắt đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô, “Tôi biết, tôi có lỗi với hai người, chỉ cần cô đáp ứng truyền máu cho con bé, tôi cái gì đều đồng ý với cô, cô muốn tôi tự mình đi đến trước mặt mẹ cô quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ đi, dập đầu nhận lỗi cũng được, chỉ cần cô cứu con bé, chỉ cần cô cứu con bé thôi.”
Ánh mắt Khương Trân không có chút buông lỏng nào, cô dùng sức hất tay bà ta ra, lạnh lùng nhìn bà ta, “Tôi không có vĩ đại như vậy, vẫn là câu nói kia, cứu con gái bà thì bà đi tìm bác sĩ, đây không phải là trách nhiệm của tôi.”
Tần Sắt thấy bộ dáng không hề bị lay động của cô, lòng bà trở nên hung ác, nói: “Nếu như cô không đồng ý, vậy tôi sẽ đi đánh thức mẹ cô, cô cũng biết hiện tại mẹ cô không thể chịu kích thích…”
“Bà đang uy hiếp tôi?” Giọng của Khương Trân lạnh như hầm băng, làm người ta cảm thấy rét lạnh từ bên trong.
Tần Sắt lắc đầu, “Không phải uy hiếp, tôi là cầu xin cô, tôi cầu xin cô.”
“Được, tôi đồng ý nhưng tôi muốn bà thề, rời khỏi Tấn Thành vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ cần nhìn thấy chúng tôi nhất định phải núp thật xa, nếu như bà lại thất ước lần nữa tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Tôi Tần Sắt thề, sinh thời nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt hai mẹ con Khương Bạch Thiến nữa, cho dù có nhìn thấy thì cũng sẽ núp thật xa, nếu như tôi làm trái lời thề thì sẽ chết không được tử tế.”
**
Khương Trần nằm trên giường phẫu thuật, cô nhìn máu của mình từ trong mạch máu truyền sang cơ thể của cô bé nằm trên giường phẫu thuật đối diện, bây giờ nằm ở đây cô cảm thấy mình như kho máu miễn phí của Liễu Ý Hàm vậy.
Cô không biết mình lấy máu bao lâu chỉ cảm thấy ý thức dần dần tan rã, đợi cô tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trong một phòng bệnh rồi, trên đỉnh đầu là trần nhà tuyết trắng.
“Tỉnh?” Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng quen thuộc.
“Thẩm lão sư…” Nghiêng đầu nhìn là Thẩm Ương, ở trước mắt nhưng cô lại không dám tin.
“Thẩm lão sư? Khương Trân, ở trong mắt em anh chỉ là Thẩm lão sư sao? Nhưng anh không phải là thầy của em.”
“Thẩm lão sư… anh sao vậy…”
“Anh sao vậy… anh cũng muốn biết anh làm sao vậy?”
Nếu không phải gọi điện thoại cho cô nhưng lại là Tiểu Trần nghe máy, Tiểu Trần bị hù dọa đến mơ hồ, run rẩy nói mọi chuyện cho anh biết, nếu không phải cô ấy nói anh biết thì có phải cả đời này cô đều không nói cho anh phải không? Cứ một mực giấu diếm anh cả đời như vậy?
Lúc nghe chuyện này anh rất tức giận, tức đến mức ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong, tức rằng rõ ràng hai người họ thân mật đến vậy, nhưng cô cái gì đều không nói cho anh, coi anh như một người ngoài, anh muốn chờ khi anh đến nhất định phải trừng phạt cô một trận nhưng lúc nhìn thấy mặt cô không còn chút máu nào được đẩy từ phòng cấp cứu ra, thì mọi tức giận của anh đều tan thành hư không, chỉ còn lại sợ hãi và đau lòng, đau lòng như bị lửa đốt vậy thiếu chút nữa không thở nổi.
“Khương Trân, rốt cuộc thì anh ở trong lòng em là người có vị trí như thế nào?”
“Rất quan trọng…”
“Nếu quan trọng thì vì sao cái gì đều không nói với anh? Quan trọng đến mức đem anh xếp bên ngoài thế giới của em sao…”
Khương Trân đột nhiên đánh gãy lời anh, “Anh biết không?”
“Anh khẳng định không biết anh ở trong lòng em đẹp đến mức nào, là ấm áp như vậy, an toàn như vậy, anh hoàn hảo đến mức làm cho em tự ti mặc cảm, dù như vậy, em vẫn muốn được đi cùng anh, nhưng em không muốn để cho anh thấy bộ dạng này của em, hèn mọn, nhu nhược, vô dụng như thế này…”
“Khương Trân.”
“Anh sao có thể ưu tú như vậy, mà em lại được người ưu như vậy thích, em hẳn là nên vui vẻ, nên vui vẻ, cũng đúng như thế, anh không biết nhưng em lại rất rõ ràng, em không xứng với anh…”
“Em đang nói hươu nói vượn cái gì? Cái gì xứng hay không xứng? Em rất xứng, mà cũng chỉ có em mới có thể xứng với anh.”
Khương Trân quay đầu đi, cô hiện tại không biết nên đối mặt với anh thế nào, nước mắt càng không kiềm chế được cứ thế mà rơi xuống, đột nhiên, cô cảm giác được đầu giường của mình được nâng cao, cơ thể cô từ từ ngồi thẳng dậy.
“Anh…”
Thẩm Ương dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn cô, Khương Trân tựa như bị mê hoặc vào trong đó, chợt không nói nên lời, mặt anh dần dần phóng đại trước mặt cô, bờ môi ấm áp đè lên. Không phải cướp đoạt như trước kia mà là ôn nhu vô tận, anh tinh tế liếm môi cô, cùng môi lưỡi cô quấn lấy nhau, hô hấp cùng triền miên với nhau.
Qua thật lâu, anh mới chậm rãi buông cô ra, môi cô đã hơi sưng đỏ, hốc mắt chóp mũi cũng đỏ, bờ môi cũng đỏ, nụ hôn của anh lần nữa dịu dàng rơi trên mí mắt, chóp mũi, cằm của cô.
“Không có một cô gái nào có thể để anh đối xử dịu dàng như vậy, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, cái gì xứng hay không xứng sau này không được nói nữa, anh không thích nghe, em chỉ cần biết rằng, anh yêu em, là anh không thể rời xa em là được.”
Khương Trân vốn dĩ đã nín khóc, nhưng bởi vì câu nói này của anh cô lại nhịn không được mà muốn khóc, cô dùng tay che mắt lại, “Em muốn uống nước.”
“Anh đi rót cho em.”
Thẩm Ương cầm bình thủy lên phát hiện bên trong không còn nước, “Hết nước rồi, anh đi lấy nước.”
“Anh có thể hay không bị nhận ra?”
“Khu này là khu vip, qua lại đều là nhân viên y tá, cho dù bọn họ nhìn thấy anh cũng sẽ không nói lung tung, đúng rồi, dì cũng đã được chuyển đến khu này.”
Khương Trân gật nhẹ đầu, trạng thái tinh thần của bà bây giờ không được tốt lắm, đổi đến đây sẽ khá hơn một chút, “Bà ấy đang ở phòng nào ạ?”
“Phòng 111.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Ương rời khỏi trong phòng bệnh chỉ còn mình Khương Trân, cô có chút không yên tâm về Khương Bạch Thiến, thế là cô nghĩ muốn xuống giường đi xem bà một chút.
Còn chưa đến cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng gào thét từ bên trong truyền ra, dốc hết toàn lúc, giống như… bị điên vậy, xuyên qua cửa kính cô nhìn thấy Khương Bạch Thiến không ngừng đập đồ, vừa đập vừa cắt lên người bản thân mình, y tá muốn không chế bà nhưng những hành động điên rồ của bà quá lớn, bọn họ căn bản không động vào người bà được.
Khương Trân nhìn chằm chằm, những ký ức kia trong đầu được phủi bụi ùn ùn kéo đến, đau đến mức đầu muốn muốn nổ tung vậy.
“Chị Trân?” Trần Bội Bội lo lắng nhìn cô.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi có một y tá không cẩn thận lỡ miệng nói cho dì biết chị cho… truyền máu cho cô bé kia, dì ấy biết xong tinh thần liền không xong.”
Phát sinh nhiều chuyện như vậy, Trần Bội Bồi cũng không kẻ mù lòa cũng không phải kẻ điếc, nên nhìn thấy nên nghe gì cô đều không lọt một chút nào.
Khương Trân biến sắc, cô khoát khoát tay, “Chị không sao, em không cần đi vào, đừng để em bị thương.”
Nói xong cô đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, bên trong loạn thành một bầy, đồ vật trong phòng bệnh bị đập gần như không còn một cái gì, Tô Vân nhìn thấy Khương Trân đi vào liền lập tức bảo vệ cô sau lưng, “Sao lúc này mà cháu còn dám vào? Mau đi ra ngoài đi.”