Người Ấy Vu Quy

Chương 17: Chủ động





Vân Tinh Nam đổ nước nóng vào bình đá thô, vì miệng bình quá nhỏ nên mu bàn tay bị phỏng đỏ một mảng. Cũng may cái bình này rất dày, cách một lớp áo trong cũng sẽ không quá nóng, lúc này nàng mới yên tâm cầm cái bình đầy nước nóng quay về phòng.

Mới đi vào, vừa vặn thấy được ánh mắt trống rỗng và khuôn mặt trắng bệch của Giải Ưu.

Nàng hoảng sợ, sớm biết vậy đã không nghiên cứu cái bình này, nên tận dụng lúc nước chưa sôi mà ở bên cạnh chàng mới đúng, bằng không cũng sẽ không như bây giờ, chẳng biết chàng bị sao.

Con người của chàng đã quen với việc cắn răng chịu đựng mọi đau đớn, ngay cả khi đau đến mức không chịu nổi cũng sẽ vờ như mình vẫn ổn.


Lại nghĩ tới dáng vẻ chàng nằm dưới thân nguyên chủ, không dám nhúc nhích, tùy ý để nàng ta mân mê đùa nghịch, “M* nó, chẳng lẽ ngươi còn dám bất mãn?” Chàng cụp mắt lắc đầu, ai ngờ hành động này chọc nàng ta điên tiếc, liền tát chàng mấy bạt tai, “Không nói hả? Ngươi cũng đâu phải người câm!” Chàng lại lắc đầu tiếp, giọng nói đã run rẩy đến biến dạng: “Nô không dám……”

Giọng của Giải Ưu thật sự rất êm tai. Tiếc là nàng vẫn chưa được nghe qua.

Dù có, cũng chỉ là ký ức của kẻ khác mà thôi.

Chàng thấy nàng vào, nắng giữa trưa đang mạnh, chiếu dọc theo cánh cửa gỗ đang mở, nàng đón nắng đi tới chỗ chàng, cả người như được mạ một lớp vàng kim. Khí chất là thứ có sẵn từ trong xương cốt, qua một lần sinh tử cũng không thể đột nhiên thay một người.

Tỷ như, thỉnh thoảng nàng sẽ nói mấy câu kì lạ, biết rất nhiều chuyện chàng chưa từng nghe. Mà Vân Tinh Nam, căn bản không biết chữ, nhưng hiện tại nàng đang làm việc ở phòng thu chi.

Chàng vẫn luôn thuyết phục bản thân tin nàng nói, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì cách giải thích của nàng khi ấy rất mơ hồ, cứ như là cố ý dấu diếm gì đó.

Lại tỷ như, nàng không xưng hô như cách mà nàng từng làm nữa, thích gọi thẳng “Vân Tinh Nam” thay vì xưng “Ta”.


Trong lúc hoảng hốt, nàng mang theo nắng ấm đi tới bên cạnh chàng. Giải Ưu giật giật khóe miệng, sau cùng vẫn không lên tiếng. Chàng rất muốn hỏi nàng, không phải hỏi nàng là ai, chỉ muốn hỏi nàng, đừng bỏ đi được không?

Chàng bỗng nhiên hoảng sợ vì suy nghĩ kia của mình, nếu nàng thật sự không phải Thê Chủ của chàng, thì chàng và những phu lang phóng đãng kia có gì khác nhau đâu? Nếu vậy, sao chàng có thể, có thể xứng đôi với nàng?

Ý tưởng này khiến chàng lui sâu vào trong, né tránh tay nàng. Vân Tinh Nam hơi sửng sốt, chàng thế mà né tránh nàng? Nàng không biết mình nên vui vẻ hay nên đau lòng nữa, ít nhất, chàng đã biết kháng cự lại những thứ mình ghét, có thể xem chuyện này là một loại tiến bộ không nhỉ?

Nghĩ vậy, Vân Tinh Nam cười không nổi, ánh mắt trở nên ảm đạm, thứ chàng ghét, chính là nàng a.

Chàng không chịu để nàng lại gần, nàng đành phải cưỡng chế kéo qua một góc chăn, mò mẫm nhét cái bình vào trong ngực chàng, hình như trong lúc vô tình…… nàng đã sờ phải một thứ không nên sờ, bối rối rụt tay ra, giúp chàng đắp chăn lại đàng hoàng, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh, “Em đi nấu cơm đây, nếu chàng thấy khó chịu cứ gõ ván giường, em sẽ vào.”

Đang định đứng dậy, lại bị chàng bất ngờ nắm lấy cổ tay.

“Xiiii……”


Tuy chàng rất cẩn thận tránh né mu bàn tay đỏ ửng của nàng, nhưng vì chàng kéo quá mạnh, vẫn vô ý đụng phải chỗ bị phỏng.

Ôi?

Đây là lần đầu tiên Giải Ưu chủ động chạm vào nàng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.