Người Ấy Vu Quy

Chương 31: Vấn đề khó khăn





Nàng thật sự không ngờ Giải Ưu sẽ đồng ý, rõ ràng chính chàng sẽ cảm thấy rất thẹn thùng.

Vân Tinh Nam đương nhiên không thể làm khó Giải Ưu. Không kể thân thể gầy yếu của chàng, nàng sợ chàng bị gió thổi bay, còn nữa, tuy nàng không quá để ý cái nhìn của người qua đường, nhưng Giải Ưu nhất định sẽ để ý, lấy tính cách của chàng, bảo chàng làm chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ, chắc chắn chàng sẽ cảm thấy bối rối.

Cuối cùng vẫn là tiễn chàng lên xe bò, dọc đường Giải Ưu không thúc giục nàng trở về, lúc gần đi cũng không lôi kéo, chỉ ôm túi giấy bút nàng đưa, dáng vẻ chẳng khác lúc đi là mất, trông như người mất hồn.

Lý thúc thấy vậy, bớt thời giờ tán gẫu với chàng đôi câu, “Ta thấy Vân nha đầu thật sự sửa tính rồi, đã biết lo lắng cho cháu, vừa rồi còn giúp Tứ Lang dọn đồ đấy.”

Giải Ưu hồi thần lại, gật đầu.

“Xem ra Tiền Tam báo tin giả, Vân nha đầu bây giờ rất tốt, sao có thể dính líu với ả đâu, cháu xem, Vân nha đầu vẫn an an ổn ổn. Đúng rồi, lúc nào hai đứa mới tính đến chuyện con cái vậy, tốt nhất là sinh hai đứa đi, về sau mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.”


Giải Ưu nghe xong nửa câu đầu, đang định gật đầu thì bỗng khựng lại, chàng vô thức sờ cái bụng bằng phẳng của mình, khẽ cười với Lý thúc, coi như đáp lời.

Sau khi trở lại tiệm, Vân Tinh Nam nhớ đến bóng lưng gầy gò của Giải Ưu lúc gần đi, liền cảm thấy đau lòng. Lúc trước cảm thấy chuyện nghỉ hàng tháng đều có lợi cho cả hai, hiện tại nàng lại thấy vô cùng khó chịu.

Mà Chu Ninh thấy nàng trở về một mình, giống như thấy chuyện hôm qua rất mới lạ, tóm lấy nàng hỏi không ngừng.

“Vân tỷ, tỷ tiễn tỷ phu về rồi à?”

“Ừm.”

“Có phải tỷ phu lớn tuổi hơn tỷ không? Hôm qua, ánh mắt huynh ấy nhìn tỷ có vẻ đầy yêu thương.”

“Vậy ư?” Trước đây Vân Tinh Nam không chú ý tới chuyện này, bởi vì hầu hết thời gian, nàng sẽ không nhìn chằm chằm chàng.

“Đúng vậy, tuy em chưa đến tuổi kết hôn, cũng chưa trải nghiệm được tư vị đó…… Nhưng em khẳng định mình không nhìn lầm.” Chu Ninh nhướng mày, làm ra vẻ ‘am hiểu tình trường’ đang nói hăng say thì bị Vân Tinh Nam liếc một cái, vội vàng bĩu môi, im miệng.

“Nhìn lớn tuổi hơn à……”

Tuy Chu Ninh nói là ánh mắt chàng, nhưng Vân Tinh Nam lại vô thức nghĩ đến nơi khác.

Chàng cũng chỉ hơn Vân Tinh Nam nửa tuổi, mà Chu Ninh gặp vài lần liền cảm thấy chàng hơi lớn tuổi, điều này chứng minh hiện giờ trông chàng quá tiều tụy vì vất vả, cho nên trông già hơn tuổi thật.

“Nếu em ghen tị thì cũng cưới chồng đi.”


Vân Tinh Nam hiếm khi trêu ghẹo Chu Ninh, làm Chu Ninh tức giận đến nỗi nửa ngày nói không ra lời, những người khác, giờ ngay cả chị Vân cũng như vậy, aizzzz, nàng thật xui xẻo.

Nhìn Chu Ninh tức giận bỏ đi, Vân Tinh Nam như suy tư gì.

Chu Ninh tuổi còn nhỏ, vì mẹ bệnh nặng, không có tiền trị bệnh, chưởng quầy thấy nàng thông minh nhanh nhẹn, nên giữ nàng lại làm tiểu nhị.

Ngày thường mọi người đều chăm sóc nàng, thỉnh thoảng sẽ lấy chuyện nàng không có phu quân ra trêu chọc, thật ra con bé chỉ mới mười hai tuổi, vẫn là một cô nhóc, căn bản không cần gấp gáp như vậy, chẳng qua mấy người trong tiệm đều đã hơn 20, có phu có hầu, nên mới tỏ ra nổi trội

Vì là bạn cùng phòng, cô nhóc Chu Ninh có vẻ thân thiết hơn với Vân Tinh Nam, cho nên chuyện gia đình Chu Ninh, nàng cũng biết ít nhiều.

Chu gia không muốn Chu Ninh tuổi còn trẻ mà đã vất vả bươn chải, cha Chu vốn định bán em trai của Chu Ninh cho thanh lâu, Chu Ninh không đành lòng nhìn em trai nhảy vào hố lửa, chôn vùi tuổi già, cực lực khuyên can cha Chu, không màng sự phản đối của người nhà, trực tiếp ra ngoài tìm việc làm, tốt xấu gì cũng đủ nuôi sống Chu An.

Chu Ninh là một cô nhóc hoạt bát và phóng khoáng, Chu An thì ngoan ngoãn đáng yêu, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, ỷ được cha mẹ cưng chiều nàng thường hay đổ mọi lỗi lầm lên người Chu An, Chu An không những không ghét nàng, còn rất thân thiết với nàng.

Tuy ai cũng nói ‘Đại nữ tử không để ý chuyện tiểu tiết’ nhưng nàng sống chết không đồng ý bán Chu An, chứ đừng nói là bán vào những chỗ như vậy. Trước kia Chu Ninh chỉ cảm thấy cha Chu mẹ Chu rất thiên vị nàng, khi chuyện này xảy ra, nàng mới thật sự ý thức được, bọn họ đối đãi với nàng khác hẳn với Chu An.

Lúc mới biết chuyện của Chu Ninh, Vân Tinh Nam quả thật rất cảm động.

Chu Ninh nói nàng không thích nói chuyện này với người khác, trước đây nàng có tâm sự với một người quen, người nọ cảm thấy nàng là đồ ngốc, còn nói bán thì bán, cha mẹ đều không để ý, tội gì vì hắn ủy khuất chính mình. Chu Ninh tức giận cực kì, tuy không đến mức ầm ĩ, nhưng sau đó không bao giờ phản ứng nàng ta nữa.

Vân Tinh Nam nhớ hình như Giải Ưu cũng có một cô em gái, chỉ là ngần ấy năm chàng chưa về thăm nhà, toàn tâm toàn ở lại Vân gia, chăm lo hết lòng cho một Thê Chủ không nên thân, mà người nhà của chàng cũng không đến thăm chàng, cứ như không có đứa con trai này vậy, năm đó dì Vân mua chàng làm phu quân cho Vân Tinh Nam, chắc là có liên quan đến gia đình của chàng.

Phàm là cái nhà kia cho chàng chút chỗ dựa tinh thần, chàng cũng không đến mức chịu đựng một mình, không ai quan tâm. Đối lập với một Chu An có chị gái che chở, chàng thật sự đáng thương, không hiểu sao chàng vẫn có thể tồn tại tới bây giờ?


Đường từ thôn Khê Kiều đến huyện thành thật sự xa, qua lại một chuyến tốn khá nhiều thời gian, nhưng nếu ngồi xe bò, trừ lúc chờ đợi, thì thời gian đi đường cũng không quá dài. Nhưng tửu lầu kinh doanh có giờ có giấc, đến tối sẽ đóng cửa, bây giờ mà trở về thôn tất nhiên là không được, không nói đến việc xa phu không chịu chở nàng, thì đêm hôm đi trên đường cũng không quá an toàn.

Nếu nàng từ chức về nhà, ít nhiều gì cũng đỡ đần cho chàng, nhưng thu nhập sẽ tương đối thấp, chỉ đủ không thiếu ăn thiếu mặc, không thể mơ ước xa hơn.

Nếu dẫn chàng lên đây, nàng hiện tại còn chưa đủ năng lực mua nhà ở huyện thành, với lại, Giải Ưu không chắc sẽ chịu đến đây ở. Nhưng nàng không muốn lâu như vậy mới gặp Giải Ưu một lần, gặp rồi lại vội vàng ly biệt, cứ tiếp tục như thế không phải cách tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vân Tinh Nam quyết định lần sau trở về sẽ hỏi ý kiến của Giải Ưu, dù không thể nói chuyện với nàng, dù chỉ mình nàng là người quyết định toàn bộ, nếu hai người thương lượng, có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn.

Huống hồ nàng muốn mỗi ngày được trông thấy chàng, ở bên chàng mỗi giờ mỗi phút.

Nàng từng nghĩ mặc kệ chàng có đồng ý hay không, nàng cũng muốn ôm chàng, hôn chàng, chiếm hữu chàng.

Nhưng nàng không thể, mặc kệ người khác đối xử với chàng thế nào, nàng phải tôn trọng chàng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.