Người Ấy Vu Quy

Chương 43: Cưỡng cầu





Trên đường về Vân Tinh Nam thấy mấy bụi hoa cúc dại, không biết sao nổi lên hứng thú, một hai muốn hái cài cho Giải Ưu. Lúc đầu Giải Ưu không đồng ý, nói là nữ hài tử cài hoa mới đẹp, huống hồ phong cách của chàng là thuần tịnh, không hợp với những thứ hoa hòe.

Nhưng chung quy vẫn là không chịu nổi ánh mắt trông đợi của nàng, bất đắc dĩ khom lưng xuống để nàng cài lên tóc.

“Ôi, Giải Ưu của em đẹp quá, có điều hoa hơi ít, để em bện thành vòng cho chàng đội nhé?”

“Không cần, a…… được rồi, chỉ hôm nay thôi đấy.”

Giải Ưu vốn định từ chối, nhưng thấy nàng bắt đầu ngắt mấy nhánh cỏ khô, ngồi xổm xuống ôm hết vào ngực, kỹ thuật bện cũng không quá thuần thục.


Thân rất mềm và dễ uốn, lá hơi sắc nên dễ bị quẹt chảy máu, đặc biệt là mấy cây non và tươi. Hiện tại đã là cuối mùa thu, cỏ đã ngả vàng hơn nửa, nhưng khi tới gần sắc xanh ở gần phần rễ vẫn lộ ra, nhưng dù là lá vàng, lực sát thương vẫn là không thể khinh thường.

Chàng thay nàng tướt hết phần lá, đặt từng cây cỏ nhỏ gầy xuống cạnh nàng, Vân Tinh Nam thấy thế cũng học theo. Nàng lớn lên ở nông thôn với ông nội, tự nhiên cũng biết sự lợi hại của loại cỏ này, chỉ là vừa nãy vui quá nên quên mất, sau khi được Giải Ưu nhắc nhở, mới chợt nhớ ra.

Nàng nói muốn bện vòng hoa, cũng chính là quấn cây cỏ thành một vòng tròn nhỏ, sau khi quấn thắt qua loa, lại điểm xuyến thêm mấy đóa cúc dại, tuy hơi đơn sơ nhưng hai màu xanh và vàng quyện vào nhau rất đẹp, ngược lại có hương vị tươi mát tự nhiên.

Giải Ưu từ chối vì chưa từng đeo thứ đồ hoa hòe loè loẹt như vậy, trong lòng có chút kháng cự, nhưng thấy nàng nghiêm túc làm, chàng đương nhiên không nỡ khước từ.

Sau khi đội xong, nghĩ đi nghĩ lại vẫn hơi kì quặc, cứ cảm thấy đây là trò trẻ con, thật sự không thích hợp với nam tử tuổi như chàng, nếu một số chuyện không bị trì hoãn, con của chàng đều có thể mua nước tương, nếu bị người khác thấy, xác định là bị chê cười.

Sợ cái gì cái đó liền đến, từ xa có một đám trẻ con đi ngang qua đây, trong đó có một cô nhóc nghịch ngợm hiếu động, làm mặt quỷ với chàng và Tinh Nam. Ngày xưa còn đỡ, nhưng mỗi khi ở chung với nàng, da mặt luôn dễ đỏ một cách khó hiểu, ngay cả một đám con nít cũng không ứng phó được, đành phải quay mặt đi.

“Vòng hoa trên đầu ca ca thật đẹp nha, là huynh tự bện ư?” Cô nhóc lanh lợi kia rõ ràng là nhân vật trung tâm của đám trẻ này, khi con bé mở miệng, mấy đứa chung quanh đều ồn ào theo, khiến mặt Giải Ưu càng đỏ.

“Không phải, chàng ấy mà bện nhất định sẽ đẹp hơn, cái này là tỷ làm.” Vân Tinh Nam thấy bối rối trước Giải Ưu, nhưng không hề sợ đám trẻ này, cô nhóc kia cũng không có ác ý, vả lại nàng cũng không hẳn ghét bị người qua đường chú ý, cho nên rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô nhóc.

“Oa, tỷ tỷ cũng thật giỏi. Ca ca, huynh không cần do dự đâu, gả cho một người dịu dàng vã lãng mạn như tỷ tỷ nhất định sẽ không tồi!”

Cô nhóc cười hì hì, mấy đứa đi cùng lại ồn ào lên, cuối cùng vẫn là Vân Tinh Nam từ cổ tay áo lấy ra một túi kẹo mạch nha, cho mỗi đứa một viên mới dỗ cô “Đồng tử quân” (*) khéo ăn khéo nói này đi.

(hướng đạo sinh)


Túi kẹo kia vốn là dượng cố chấp đưa cho nàng, nàng biết Giải Ưu thỉnh thoảng thích ăn kẹo liền giữ lại, ai ngờ bị đám trẻ này hài tử này lấy hết một nửa, trong túi chỉ còn hai viên. Nàng bỏ hết hai viên vào trong miệng Giải Ưu, mỗi bên một cái, còn cố ý chọc chọc hai bờ má phồng lên, sau đó rước lấy cái trừng mắt mềm nhũn của chàng.

“Aizzz, con nít rất đáng yêu, nhưng nhiều quá lại hay gây ầm ĩ.”

Giải Ưu không mở nổi miệng, tức giận cạy miệng nàng ra, lấy ra một viên bỏ vào miệng nàng, Chờ Vân Tinh Nam phản ứng lại, chàng đã ưỡn lưng, đi tới trước.

Sau khi kẹo mạch nha tan ra sẽ dính chặt vào răng, khiến nàng không há miệng ra được, nhưng nàng không giống chàng, ăn ngủ trong im lặng, dù mồm miệng dinh dính nhưng vẫn không quên đùa giỡn người ta, “Tuy có ầm ĩ, nhưng lời bọn chúng nói vẫn rất có đạo lý. Chàng gả cho em chắc chắn không tệ, chàng theo ta đi, em chỉ định đối tốt với một mình chàng.”

Giải Ưu ngừng lại, đứng tại chỗ chờ nàng, nàng đuổi theo, cho rằng chàng hiểu lầm, bèn tiếp tục nói: “Hai năm nữa, chàng sinh cho em mấy đứa, nhà ta viên viên mãn mãn, em sẽ nuôi dạy chúng thật tốt.”

Nàng chưa từng nói kiểu này, vả lại dựa theo tư duy của người hiện đại, câu này rõ ràng là đang nói đùa, nhưng Giải Ưu là người bản xứ, ngày thường vẫn hay tiếp xúc với những từ ngữ thông tục, ngay cả khi dượng Vân tán gẫu với chàng về mấy kẻ lắm mồm lắm miệng trong thôn cũng sẽ vô thức tuôn ra mấy từ đặc thù.

Tuy chàng có chút nghi hoặc với cách nói chuyện trực tiếp của nàng, nhưng vẫn tiếp nhận, căn bản không nghĩ là nàng nói đùa. Chàng không phiền chán, ngược lại có chút vui sướng, đây là lần đầu tiên nàng nói với chàng về kế hoạch tương lai của bọn họ, trùng hợp, đây cũng là kế hoạch của chàng.

“Ừ. Vậy nàng trước tiên đừng…. nạp phu…” Giải Ưu đột nhiên nhớ tới nam nhân nhỏ nhắn thích mặc đồ màu hồng kia, thì ra nàng rất được yêu thích, hiện tại tất nhiên là nhiều hơn, tỷ như chàng, chính chàng cũng cực kì thích.

Chàng dừng lại, nuốt một ngụm đường nước rồi nói tiếp, “Nàng hãy đợi ta, cho ta chút thời gian, nếu hai năm sau ta vẫn không thể sinh con, đến lúc đó dù nàng đổi phu hay nạp phu, ta cũng sẽ không oán hận.”

Giọng chàng dần nghẹn ngào lên, những lời này một lần nữa phủ định những gì Vân Tinh Nam biết về Giải Ưu,

Nàng cho rằng chàng đã thông suốt, có thể yên tâm cùng nàng hết quãng đời còn lại, nhưng nàng đã quên, hoàn cảnh của chàng hoàn toàn khác nàng, tựa như nàng, dù thế nào cũng không chấp nhận được chế độ đa vợ đa chồng, mà chàng lại không thể không làm theo những ràng buộc vô lý của xã hội này.


Dù tình ẩm thủy bão (*), dù hoạn nạn chung thuyền, cũng không thắng nổi quan niệm ‘nối dõi tông đường’. Chàng biết nàng quý trọng và ngưỡng mộ chàng, nhưng với chàng, ngưỡng mộ gì đó sao có thể so sánh với tổ tiên.

(thương nhau uống nước cũng no)

Chàng trải đời rất sớm, rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng nhìn thấu thế gian này, tuy vẫn ôm một giấc mộng, nhưng chàng biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, tỷ như, ở trước mặt tổ tiên, chàng luôn là nhẹ.

Có lẽ nàng sẽ nể tình cũ mà nạp Lý Mộng Nhi vào cửa, có lẽ nàng thấy chàng phiền nên hưu bỏ, nhưng tốt xấu gì chàng cũng sẽ tranh thủ, nếu bụng chàng thật sự không dùng được nữa, chàng sẽ không làm nàng khó xử, không khóc không nháo, mặc nàng an bài.

“Nhưng em không phải người ở đây, em vốn không để ý đến chuyện này.”

Giải Ưu che kín miệng nàng, không cho nàng nói nữa. Như để minh chứng cho nỗi lo của chàng, một tia sét bất ngờ lóe lên, xé toạc chân trời trong vắt, tiếp theo là tiếng sấm ầm vang.

Nàng đẩy tay chàng ra, nói tiếp: “Nếu chàng có thể sinh, em đây sẽ rất vui mừng, nếu chàng không thể sinh, không sao cả, em sẽ không cưỡng cầu. Em từng nói em đến từ một nơi rất xa, không chỉ là không gian, còn có thời gian, chàng có thể hiểu nó như một thế giới khác. Em không thèm để ý chuyện này, nhưng người chung quanh có lẽ không nghĩ giống vậy, nhất định chàng cũng sẽ bị áp lực rất lớn. Đến lúc đó, nếu không được, chúng ta đi tìm một gia đình đáng tin cậy, trong nhà quá nghèo, không đủ khả năng nuôi con, chàng sẽ làm bộ mang thai, sau đó chúng ta nhận nuôi đứa bé kia. Không cần cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là được. Chỉ có chàng, là thứ em nhất định phải nỗ lực tranh thủ.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.