Người Ấy Vu Quy

Chương 44: Vuốt lông





Đây là cái Tết thứ 2 Vân Tinh Nam trải qua cùng Giải Ưu. Năm ngoái, hai người bọn họ không quá thân, ở chung có chút xấu hổ, vả lại trong nhà còn một đống chuyện lộn xộn cần giải quyết, ai cũng bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không thể ăn tết cho đàng hoàng, chỉ dán tranh tết câu đối, ăn bát sủi cảo cho xong việc.

Khi việc buôn bán của Vân Tinh Nam có chút khởi sắc, rốt cuộc Giải Ưu không thể lay chuyển được ý định của Vân Tinh Nam, đầu tháng chạp khi mọi thứ căn bản đã ổn định chàng mới dọn lại đây.

Vân Tinh Nam định thuê một cửa hàng nhỏ, dù phải mặt dày tìm dì vay tiền cũng muốn thuê, đến lúc đó Giải Ưu sẽ không phải theo nàng ra ngoài bôn ba. Bản thân nàng không sợ, chỉ sợ Giải Ưu không thích ứng được, tiền có thể từ từ trả, nàng không nỡ để một người luôn dõi mắt trông theo nàng chịu khổ và lo lắng.

Kiếp trước…. lúc mới rời khỏi quê nhà, Vân Tinh Nam chỉ có hai bàn tay trắng, thử hỏi một người phụ nữ gần 5 năm làm nội trợ, hy sinh thanh xuân chăm lo cho gia đình, cả ngày chỉ biết ru rú trong cái thôn lạc hậu và hẻo lánh ấy đã nhận được những gì? Nàng như một kẻ lạc loài, tự tách biệt khỏi xã hội.


Khi đó nàng oán hận thế giới, nhốt mình trong căn phòng trọ chật hẹp và ẩm ướt, không giao tiếp với bất kì ai, cũng không ra ngoài tiêu khiển hay giải trí, ngoại trừ việc học bổ túc, sáng 5 chiều 9, mỗi đêm nằm trên giường xương cốt đau nhức, cả người hệt như cái giá lỏng lẻo, ngày hôm sau lại dậy sớm, lặp lại cuộc sống của ngày hôm qua.

Nàng không phải mấy cô tiểu thư yếu ớt không chịu được cực khổ, cũng không phải tiểu bạch mười ngón tay không chạm được nước, tuy không có một sức khỏe tốt nhưng nàng có đủ kiên nhẫn và nghị lực, có được cuộc sống nàng muốn. Trước kia nàng từng oán trách ông trời, vì sao nàng không phải đàn ông, nhưng trải qua nhiều thăng trầm, nàng không còn để những định kiến của người đời trói buộc bản thân nữa.

Nàng từng đưa ra lời khuyên cho một cô gái trẻ tự ti, nàng nói với cô ấy, hãy tự hào và kiêu ngạo vì những thứ mình đang có, dù sau này cô ấy trở thành họa sĩ, bác sĩ, giáo viên hay một người nội trợ, cô ấy không có lý do gì để phủ nhận mọi cố gắng của mình. Nàng nhớ rất rõ cô gái ấy, đến bây giờ vẫn còn nhớ, bởi vì nàng thấy được hình ảnh của mình trên người cô ấy.

Cuối cùng, sau một thời gian bận rộn, cuối tháng chạp, Vân Tinh Nam và Giải Ưu đi sắm đồ Tết, mua khá nhiều thịt dê, thịt bò và thịt heo, trái cây, bánh ngọt, tranh tết, giấy đỏ, pháo hoa, còn chuẩn bị kẹo cho đám trẻ con đến chúc Tết nữa, không kể mấy món đồ linh tinh khác, nhưng đây là những thứ thiết yếu, tuy có hơi đau lòng vì phải tiêu tiền, nhưng vẫn đáng giá.

Gần 30 năm trải nghiệm bầu không khí Tết nhạt nhẽo ở hiện đại, nàng cảm thấy cách người dân ở đây chào đón tân niên rất mới lạ và thú vị, những tập tục lâu đời trong lịch sử bỗng hiện ra trước mắt, sống động cực kì, Vân Tinh Nam dần dần nhập gia tùy tục, đuôi lông mày cũng nhuộm đầy niềm vui và hy vọng.

Trên đường người đến người đi, lơ là một chút sẽ đụng vào người khác, cái người luôn xấu hổ trước mặt người ngoài sợ nàng đi lạc, cẩn thận ôm lấy bả vai của nàng, banh mặt để đám người nhìn chằm chằm vào động tác thân mật của họ.

Trong chợ người người cãi cọ ầm ĩ, tiếng mặc cả, rao hàng vang lên hết đợt này đến đợt khác, Vân Tinh Nam muốn chàng bớt căng thẳng, nhưng giọng nàng vốn nhỏ, sợ chàng không nghe thấy, cho nên trực tiếp vươn tay chọc vào khuôn mặt cứng đờ chàng cố ý tạo ra, đến khi vùng cổ biến thành màu đỏ, Giải Ưu mới bắt lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, rũ mắt lắc đầu với nàng ý bảo nàng đừng nháo.

Nàng quá hiểu tính tình của chàng, chàng bảo đừng nháo nếu muốn nháo thì đợi về nhà rồi hẵng làm, nhưng nếu nàng muốn nháo ngay bây giờ, chàng cũng sẽ không giận, cùng lắm là dùng tuyệt chiêu trừng mắt, khiến nàng nhìn càng muốn nháo.


“Hưm? Ở đây có kẹo đường nè.” Tới một hẻm nhỏ bán thức ăn, Vân Tinh Nam bắt đầu mất hứng thú với mọi thứ, chỉ lo kéo Giải Ưu đến một cái sạp bán kẹo đường thổi (*) bên cạnh, đứng nhìn một lát, Giải Ưu móc ra ba đồng, bảo bà chủ sạp thổi kẹo đường thành hình con mèo, sau đó quay đầu nhận lấy mấy túi đồ trong tay Vân Tinh Nam, để nàng cầm lấy cây kẹo đường.

(Kẹo đường thổi (糖 人) là một hương vị truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ những thế kỉ trước, bắt nguồn từ trong dân gian, dần dà chúng đã trở thành một nghệ thuật dân gian mang tính truyền thống.)

“Vì sao lại là hình con mèo? Em là con hổ lớn! Lần trước em có nói với chàng, lúc đó chàng rõ ràng đã gật đầu cơ mà, thì ra chàng căn bản không thèm nghe.” Vân Tinh Nam cầm cây kẹo đường hình mèo, nhịn một đường, về đến nhà cất đồ xong, rốt cuộc nhịn không được xù lông, nhào qua muốn bóp cổ chàng.

Giải Ưu không tránh, Vân Tinh Nam thấy thế, bất đắc dĩ thu tay lại, chàng lại nắm lấy tay nàng, trước tiên chà xát giúp nàng, chờ hai tay ấm lên mới bỏ vào tay áo của mình.

Vân Tinh Nam rũ đầu, bĩu môi không nói.

Nàng không thể ầm ĩ với chàng được, mỗi lần nàng tức giận, đều sẽ bị chàng tàn nhẫn dập tắt, nàng cảm thấy mấy chữ ‘trụ cột trong nhà’ chỉ là trên danh nghĩa, cho nên lần này nàng quyết định kiên trì một chút, nhất định phải hỏi ra nguyên nhân, không thể để chàng thành công.

“Hôm nay chàng đừng hòng đả động em, lòng em như sắt thép ấm lạnh không tan. Chàng mau nói, vì sao kêu bà chủ thổi thành hình con mèo?”

Trước đây nàng không thích biểu hiện cảm xúc ra ngoài, hiện giờ hai người càng ngày càng quen thuộc, nàng luôn nói mấy câu kì lạ, tỷ như câu “Tâm như sắt thép” ngay lúc này, vốn không nên dùng ở đây, nhưng không phải là không được.

Mới đầu, Giải Ưu – người không biết gì về ‘từ ngữ mạng’ nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng dần dà chàng cũng đã quen với những cách dùng từ hoa mĩ và lạ lẫm này của nàng.


Giải Ưu bị nàng ôm tay làm nũng, cuối cùng đành phải thành thật giải thích, “Trong lòng ta, Thê Chủ đương nhiên rất mạnh mẽ…… phi phàm, nhưng…. sau khi Thê Chủ ngủ say, cả người mềm như bông…… khẽ nép vào ngực ta, dáng vẻ thật sự rất giống một con mèo ngây thơ, đáng yêu, không một chút phòng vệ.”

Trong ánh mắt biến hóa không ngừng của nàng, Giải Ưu lắp bắp nói ra nguyên do, trong đó hai chữ “mạnh mẽ” nghe rất miễn cưỡng, nếu nói về hình thể, dùng từ như vậy đánh giá một nữ tử chỉ cao tới bả vai chàng, lại có chút trái với lương tâm.

Nhưng mãnh hổ rõ ràng rất vừa lòng với chiến thuật vuốt lông của chàng, vui vẻ, nhón chân sờ đầu chàng, “Quả nhiên Giải Ưu là người hiểu em nhất.”

Giải Ưu khom lưng xuống để nàng sờ đầu, không nói một lời, nhưng ý cười trong mắt thật lâu chưa từng mất đi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.