Người Bạn Cùng Phòng Tốt Bụng Của Tôi

Chương 3: Chương 3




Văn Hoài ngủ được một giấc rất ngon, may mà trước lúc ngủ cậu đã cài báo thức nên không để hắn đợi quá lâu.

Điện thoại nằm bên gối đúng hẹn rung lên khiến cậu giật mình mở to hai mắt, nhưng đầu óc thì trống rỗng, mắt cậu lại lim dim như sắp ngủ tiếp.
"Dậy rồi?"
Nghe tiếng Lục Tự Hồi ngay bên tai Văn Hoài mới sực tỉnh nhớ ra bản thân đang ở đâu và đang định làm gì, hai mắt cậu nhìn lên trần chớp chớp cho tỉnh táo, lại nhớ đến Lục Tự Hồi cố ý ngồi chờ cậu ngủ dậy liền cảm thấy hết sức xấu hổ, cậu xốc mạnh chăn nhấc chân ngồi xuống mép giường rồi cứng đơ nhìn hắn.
Lục Tự Hồi nhìn vẻ mặt còn chưa tỉnh hẳn của Văn Hoài, trong lòng chợt lo cậu lơ mơ như lúc nãy mà nhảy thẳng xuống nên chủ động vươn tay về phía người trên giường, "Nào."
Văn Hoài ngược lại không có lơ ngơ đến mức đó, nhưng nhìn Lục Tự Hồi vươn tay muốn đỡ mình xuống cũng không cảm thấy có gì không ổn, huống chi lần đầu leo xuống giường đã dọa cậu hoảng, chưa kể cậu thật sự chưa tỉnh hẳn còn hơi mơ mơ màng màng nên không suy nghĩ được nhiều liền ngoan ngoãn cúi người ôm lấy cổ Lục Tự Hồi, sau đó hông và chân cũng bị một đôi tay vững chắc vòng qua đỡ lấy, cậu thuận lợi được đặt lên ghế.
Lúc Văn Hoài bị ôm trong đầu chỉ nghĩ, Lục Tự Hồi thật là cao.
Trường học rất lớn, lại tập trung nhiều cơ sở lớn của đại học B, nên việc tìm đường đối với Văn Hoài vốn có cảm giác về phương hướng kém lại mới đến thật sự có chút khó.

Cũng may có Lục Tự Hồi đi cùng nên dễ dàng hơn nhiều, Văn Hoài đi theo hắn đến khoa nhận sách, lại đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày, đường đi quanh co lại xa lạ làm Văn Hoài chẳng nhớ nổi đặc điểm nào, nhưng tâm trạng thì rất tốt, cho nên khi nhận được tin nhắn quan tâm tiếp theo của mẹ mất mấy tiếng đồng hồ mới gửi đến trong lòng cậu không gợn sóng như lúc nhận tin đầu.
Mẹ chỉ đơn giản dặn dò cậu chăm chỉ học tập, tự chăm sóc bản thân cho tốt, cậu cũng ngoan ngoãn trả lời tin nhắn.
Thấy cậu khó dùng một tay để nhắn tin, Lục Tự Hồi vươn tay cầm phụ chồng sách nhỏ của cậu, Văn Hoài nhanh chóng trả lời tin của mẹ xong, cất điện thoại vào túi liền chạy vài bước muốn đi song song với Lục Tự Hồi, không ngờ hắn cầm nhiều đồ cũng có thể đi nhanh như vậy, giống như đang cố ý trêu cậu, khiến Văn Hoài vừa cười vừa đuổi theo.
Mọi chuyện có vẻ tốt hơn cậu đã nghĩ.
Nhưng sau khi biết được việc tuyển thành viên của các câu lạc bộ năm nay đã kết thúc trong thời gian huấn luyện quân sự, Văn Hoài lại thất vọng lần nữa.

Cậu đã luôn mong ngóng tham gia buổi tuyển thành viên đó, muốn xem cảnh náo nhiệt, sau đó tốt nhất có thể chọn được một câu lạc bộ mà mình thích để đăng ký, làm quen với một nhóm bạn mới rồi cùng tham gia vào các hoạt động thú vị khác.

Ngã cầu thang khiến tất cả mong ước về những trải nghiệm đầu tiên của sinh viên đại học của cậu bị xoá sạch.
Lục Tự Hồi nhìn bộ dáng vô cùng thất vọng của cậu, ỉu xìu nằm sấp trên bàn, rất giống con mèo lười thường bị Lục Thiên Húc chọc trong nhà, không khỏi có chút buồn cười, "Vậy cậu muốn gia nhập câu lạc bộ nào? "
Nghe hắn hỏi như vậy, Văn Hoài lại không trả lời được, hình như cậu không đặc biệt thích gì, cũng không có sở trường gì, nghĩ thế cả người cậu liền chán nản, cậu muốn gia nhập câu lạc bộ có lẽ không phải vì thích thứ gì đó, Văn Hoài chỉ đơn giản mong muốn được hòa nhập vào một nhóm hay một môi trường nào đó.

Văn Hoài càng thêm buồn rầu.
Lục Tự Hồi xoa xoa tóc cậu, vừa định nói gì đó, cửa phòng lại vang lên tiếng lách lách có người tiến vào.
Là đàn anh năm ba cùng ký túc xá Tưởng Hạo Duy, không cùng khoa với bọn họ, học hóa học, cả ngày đều vùi mình ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm, rất ít khi gặp anh ở lâu trong phòng.

Nhưng anh ta nhìn qua cũng không giống một nam sinh khô khan, Tưởng Hạo Duy là người ôn hòa, thấy ai cũng cười hì hì.
Văn Hoài lần đầu tiên gặp anh, lại biến về bộ dáng rụt rè thường ngày, nuốt nước miếng chuẩn bị tự giới thiệu, không nghĩ tới Tưởng Hạo Duy lại trực tiếp đi tới, cười đến sáng lạn, giọng nói lớn đến mức người ở đầu hành lang ký túc xá đều nghe được, "Bạn học mới đây sao! Chào mừng cậu! Phòng này lại có thêm người đến an ủi tên già cô đơn này, cảm ơn các cậu.

"
Văn Hoài thấy anh nhiệt tình thế cũng đỡ căng thẳng, cười cười theo, "Em là Văn Hoài.


"
Vị đàn anh này lại nói, "Bạn học Văn còn nhỏ mà đã học đến đại học rồi, cậu bao nhiêu tuổi? Nhảy lớp hả? Nhảy mấy lớp? Trông c ậu nhỏ quá, còn gầy nữa, Lục Tự Hồi cậu nhớ dẫn cậu ấy đi ăn nhiều chút nha.

"
Lại quay sang vỗ vai Lục Tự Hồi, "Lục Tự Hồi, hôm nay trông cậu không tệ nha, rất đẹp trai.

"
Nói xong lại giống như một cơn gió, cầm lấy tài liệu trên bàn liền xoay người ra cửa rời đi.
Lục Tự Hồi đã quen với phong cách của Tưởng Hạo Duy, đối với ai cũng nói nhiều lại luôn có việc gấp.
Văn Hoài nhịn không được nở nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh ấy thú vị thật.

"
Lục Tự Hồi nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, ôm lấy vai Văn Hoài kéo ra ngoài, "Đi, dẫn cậu đi ăn nhiều một chút.

"
Chương trình năm nhất không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn đều học mấy môn đại cương, môn chuyên ngành chưa được tiếp xúc nhiều, nhưng Văn Hoài học hai ngày vẫn không chưa làm quen được với môi trường mới.

Chủ yếu là do cậu quá buồn ngủ.
Ngoại trừ buổi chiều ngày đầu tiên ngủ được một giấc ngon lành, hai đêm sau không biết do lạ giường hay như thế nào, cậu nằm trên giường đến khuya mới ngủ được, lại không dám xoay người sợ quấy rầy đến Lục Tự Hồi và đàn anh.

Ban ngày vừa lên lớp đã bắt đầu buồn ngủ, nhất là dưới giọng nói như thôi miên của giảng viên môn đại cương.
Trong buổi học toán cao cấp sáng thứ tư, Văn Hoài cầm bút nằm sấp trên bàn thiếp đi.

Lục Tự Hồi nhìn người đang ngủ say bên cạnh, quầng thâm trên làn da trắng nõn càng hiện rõ, sao trông thiếu ngủ thế, mỗi đêm cậu đều lên giường ngủ rất sớm mà.
Hắn nhẹ nhàng rút cây bút mà Văn Hoài vẫn đang cầm trên tay, chuẩn bị giúp cậu chép tiếp bài học còn dang dở.

Vừa đặt bút chuẩn bị viết, Lục Tự Hồi lại nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một chút, đem quyển tập chưa viết thêm được chữ nào đóng lại, để cạnh cậu.
Văn Hoài ngủ đến khi chuông tan học reo, mọi người đều đi hết mới tỉnh lại, cậu nhìn phòng học trống trơn đỏ mặt ngượng ngùng.
"Tôi còn tưởng cậu định ngủ trưa ở đây." Lục Tự Hồi nhìn gương mặt đỏ hồng của cậu lại càng muốn trêu chọc.
Văn Hoài không nói lời nào, bắt đầu dọn đồ, thấy bản thân mới chép được nửa bài thì có chút hối hận, muốn hỏi mượn tập của Lục Tự Hồi lại nhớ tới mấy hôm nay đã học vài môn mà chưa thấy hắn lấy tập chép bài lần nào.

Vậy cậu đành tìm lớp khác dự thính hoặc tự mình xem file bài giảng.
Lúc hai người đến, căn tin đã qua khoảng thời gian đông đúc, hai người nhanh chóng mua cơm ngon.


Văn Hoài ăn cơm ít, nhai cũng chậm, nhìn má cậu phồng lên một lúc lâu, thật ra chỉ mới ăn một miếng nhỏ.

Nhưng Lục Tự Hồi ăn xong cũng không hối thúc cậu, đợi Văn Hoài ăn hết đồ ăn trong bát mới đứng dậy nói đi.
Văn Hoài không nghĩ tới ngày đó hắn nói dẫn cậu đi ăn nhiều, là thật sự muốn mỗi ngày nhìn cậu ăn nhiều hơn.
Thường thì sau khi Lục Tự Hồi ăn xong, Văn Hoài vẫn còn đang vùi đầu nhai cơm, hắn ngồi yên nhìn người đối diện yên lặng ăn cơm, lúc này hắn có chút hiểu vì sao Lục Thiên Húc luôn ngồi ngốc nhìn mèo con trong nhà ăn cơm.
Lục Tự Hồi trong thời gian huấn luyện quân sự đã có tiếng là hotboy, ấy mà hắn còn chịu khó mỗi ngày đều đến căn tin ăn cơm, thế nên hôm nào cũng có không ít nữ sinh chạy đến căn tin chỉ để ngắm hắn.

Lục Tự Hồi trước giờ luôn không chú ý ánh mắt của nữ sinh xung quanh chỉ tập trung nhìn người trước mặt.

Văn Hoài lại không làm được như hắn, cậu cảm thấy cực kỳ khó xử dù những ánh mắt đó không dừng trên người mình.

Nếu có ai đó mạnh dạn tới ngồi bên cạnh bọn họ bắt chuyện, chắc chắn tốc độ ăn cơm của Văn Hoài sẽ lập tức tăng lên gấp ba lần, sau đó chạy mất.
Buổi chiều không có tiết, Văn Hoài trở về ký túc xá không nhịn được ngủ thêm một giấc trưa, ngủ cũng không ngon lắm, nhưng nghe đồng hồ báo thức reo vẫn cố gắng mở mắt.

Cậu muốn bổ sung nội dung của môn học hôm nay vào buổi chiều.
Lục Tự Hồi ngồi ở chổ của hắn chơi game, vẫn là cái game ngày đó hắn chơi ở tiệm net.
Văn Hoài ngồi nghiêm chỉnh xem sách gặp phải chỗ không hiểu, lại ngại quấy rầy hắn, đầu cậu còn hơi choáng không tập trung nổi, ngồi một lúc lâu cũng không học được cái gì.
Lục Tự Hồi thỉnh thoảng sẽ quay qua nhìn cậu một cái, sau khi kết thúc trận đấu hắn liền tắt giao diện trò chơi, mở PPT mà giảng viên toán cao cấp đã gửi lên nhóm lớp học.
"Hoài Hoài, tối nay câu lạc bộ trượt ván có hoạt động, cậu đi không?"
Một ngày nọ, Lục Tự Hồi không biết nghĩ gì lại gọi cậu là Hoài Hoài, sau đó vẫn luôn gọi Hoài Hoài.

Văn Hoài không cảm thấy cái tên này làm cậu khó chịu, ngược lại lúc nghe hắn anh gọi như vậy không hiểu sao còn cảm thấy vui vẻ, cảm giác như bạn bè rất thân.
Nghe được có hoạt động, Văn Hoài liền vui vẻ, nhưng sau đó liền rũ mắt xuống, "Nhưng mà, tôi không có tham gia câu lạc bộ trượt ván."
"Không có việc gì, tôi dẫn cậu đi."
Văn Hoài có chút dao động, "Nhưng, tôi không biết trượt ván.

"
"Tôi sẽ dạy cậu."
Trong lòng Văn Hoài đã nghiêng về hướng muốn đi, ánh mắt đắn đo nhìn quyển sách toán cao cấp còn mở trên bàn, cậu đã dừng lại ở một trang nào đó một hồi lâu, "Nhưng buổi tối tôi còn phải học toán.


"
"Lại đây, tôi dạy cậu." Lục Tự Hồi nói xong, liền dịch về nửa sau ghế dựa người vào lưng ghế, để trống một nửa phần ghế trước.
Văn Hoài nghe lời hắn nói, lập tức cầm tập sách vui vẻ chạy qua, ngồi vào khoảng trống giữa hai ch ân Lục Tự Hồi.
Dáng người Văn Hoài nhỏ, ghế ký túc xá đủ lớn, hai người cùng ngồi trên một cái ghế cũng không thấy chặt chọi.

Ngực Lục Tự Hồi áp vào lưng cậu, như ôm cậu vào lòng, hắn hơi nghiêng đầu cằm đặt sát bên tai cậu, hô hấp nhịp nhàng tìm vị trí trang PPT đang học bắt đầu nói với cậu.
Văn Hoài vừa nghe vừa nhớ, bên tai có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Lục Tự Hồi, khi cậu hơi ngửa người ra sau liền cảm giác giống như ngã vào lòng hắn.

Mặt cậu hơi nóng, trong lòng mơ hồ xuất hiện một cảm xúc mà bản thân cậu không gọi tên được.

Cậu cho rằng là do mình quá xấu hổ, Văn Hoài không dám nghĩ tiếp về cảm xúc của bản thân.

Cậu nghĩ, Lục Tự Hồi thật thông minh.
Buổi tối hoạt động của câu lạc bộ trượt ván tổ chức ở bãi đất trống phía sau thư viện trường học, nơi đó thường không có nhiều người đi qua, vị trí cũng rộng, còn có một con dốc không quá cao có thể để mọi người luyện tập.

Câu lạc bộ trượt ván sẽ tổ chức hoạt động ở đây mỗi tối thứ tư.

Thực tế là để tạo cơ hội cho người mới gia nhập và người chưa biết nhiều về trượt ván gặp gỡ những người chơi lâu năm để trao đổi kiến thức cùng kỹ năng.
Văn Hoài đến nơi thì phát hiện chổ này đã tụ rất nhiều người, có vài người đang trượt, phần đông là đứng xem.
"Yo! Lục Tự Hồi, cậu tới rồi.

"
Giang Trì chơi với Lục Tự Hồi từ cấp 3, hai người không phải bạn cùng lớp, do chơi trượt ván cùng sân nên quen biết.
Ván trượt của Lục Tự Hồi còn ở trong căn hộ không có đem tới đây, vốn hắn không muốn hoạt động dành cho người mới này, nhưng hắn lại muốn dẫn Văn Hoài ra ngoài chơi, liền nhờ Giang Trì mang thêm một ván trượt cho mình.
Lục Tự Hồi bước lên ván trượt, trong tích tắc liền như cá gặp nước, ván trượt thoạt nhìn nặng trịch bỗng trở nên nhẹ nhàng, hắn trượt, lật điêu luyện chốc lát liền thu hút rất nhiều ánh mắt cùng tiếng thét cổ vũ.
Hấn trượt một vòng dừng lại bên cạnh Văn Hoài, không ngoài dự liệu nhìn thấy trên mặt Văn Hoài nét thán phục cùng ngưỡng mộ, "Hoài Hoài muốn học không? "
Lúc Văn Hoài nhìn Lục Tự Hồi trượt đã cực kỳ hưng phấn, bây giờ nghe hắn hỏi thì không cần suy nghĩ liền gật đầu.

Nhưng vừa bước lên ván trượt mới phát hiện so với tưởng tượng của mình khó hơn rất nhiều.

Hơn nữa những người đang luyện tập trên sân đều đã có một chút kiến thức cơ bản, không ai chật vật giống như cậu.

Văn Hoài đứng trên ván không dám buông tay nắm Lục Tự Hồi.

Lại bởi vì màn biểu diễn vừa rồi của Lục Tự Hồi, không ít người đều đang nhìn bên này, Văn Hoài vừa xấu hổ vừa hồi hộp.
Lúc này, nhóm những người mới tập đang lần lượt trượt nhanh xuống dốc, thoạt nhìn vừa hư ảo vừa mát mẻ.

Văn Hoài háo hức nhìn bọn họ.


Lục Tự Hồi nhìn ánh mắt cậu, hỏi, "Muốn chơi không? "
Cậu không dám nghĩ bản thân cũng có thể làm được vậy.
Văn Hoài chưa kịp mở miệng, Lục Tự Hồi đã đưa tay ôm eo cậu hơi dùng sức ôm cậu rời khỏi mặt đất, hướng dẫn, "Hai chân đều bước lên, giẫm lên phía trước.

"
Văn Hoài nghe lời hắn đứng trên ván trượt, sau đó Lục Tự Hồi cũng đặt một chân lên ván, đem cả người cậu ôm vào trong ngực.
"Hoài Hoài, ôm chặt."
Nói xong, chân trên mặt đất dùng lực đạp nhẹ một cái, ván trượt lập tức chuyển động, sau đó hai người từ trên sườn dốc nhanh chóng trượt xuống.

Văn Hoài có chút sợ hãi nhưng hơn hết là sự phấn khích, cậu cảm nhận được gió rít bên tai, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, họ trượt nhanh xuống làm dáng vẻ người đứng hai bên sườn dốc đều mờ đi.

Cậu vùi đầu ng ực Lục Tự Hồi, hai tay ôm chặt eo hắn.

Tuy rằng cậu biết, Lục Tự Hồi khẳng định sẽ không làm cậu ngã.
"Còn muốn học không?" Sau khi dừng lại, Lục Tự Hồi hỏi Văn Hoài còn đang hưng phấn hỏi.
Sau khi nếm được ít trái ngọt, Văn Hoài vội vàng gật đầu.
Lục Tự Hồi xách ván trượt lên, mang theo cậu đến bãi đất trống bên cạnh, mặt đất cách đường nhựa một khoảng cao cỡ nửa người, hắn nhảy xuống, đặt ván trượt xuống, xoay người, vươn hai tay ra, "Xuống.

"
Văn Hoài như thói quen mấy ngày nay ôm cổ hắn, bị ôm đặt xuống đất.
"Lục Tự Hồi, cũng ôm tôi xuống đi." Giang Trì đứng bên cạnh cười trêu ghẹo.
Anh cảm thấy hôm nay Lục Tự Hồi rất lạ, bắt đầu từ việc mang theo cậu bạn cùng phòng rồi đối xử như tình nhân nhỏ kia, liền giống như thay đổi thành người khác.

Trước kia Lục Tự Hồi cực kì khó chịu khi có người tới làm phiền hắn lúc đang chơi trượt ván, đặc biệt là loại người mới muốn hắn chỉ dạy, Lục Thiên Húc bởi vì chuyện này mà bị hắn mắng không ít lần.
Lục Tự Hồi trừng Giang Trì một cái rồi không để ý tới nữa, mang Văn Hoài sang bên kia.
Văn Hoài lặng lẽ dò xét nhìn lưng hắn, im lặng đi theo phía sau.

Có lẽ cậu đã quen được Lục Tự Hồi đối xử như vậy, cảm thấy hành động vừa rồi cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ có người nhắc nhở, làm cậu không khỏi băn khoăn, vừa rồi hai người làm vậy có phải không tốt không.
Thế nhưng, cậu nhớ rõ trước kia nam sinh trong lớp cũng thích khoác vai, lúc đùa vui cũng ôm dính lấy nhau mà.
Hay là, anh ta đang cười cậu quá thấp? Người khác đều có thể tự nhảy xuống, cậu còn phải nhờ Lục Tự Hồi ôm xuống.
Cậu càng nghĩ càng khó chịu.
Lục Tự Hồi thấy cậu vẫn cúi đầu không nói lời nào, lo cậu vì lời vừa rồi của Giang Trì mà không vui.
"Hoài Hoài sao vậy?"
Văn Hoài lo lắng ngẩng đầu, hỏi hắn, "Lục Tự Hồi, cậu nghĩ thử xem, tôi còn có thể cao thêm nữa không? "
Lời editor:
Mình xin lỗi vì ra chương chậm, bởi mình siêu lười nhưng cam kết sẽ không drop truyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.