Người Bạn Cùng Phòng Tốt Bụng Của Tôi

Chương 4: Chương 4




Bản thân có thể cao thêm được không thì Văn Hoài không biết, nhưng tăng cân thì chắc chắn có thể.
Lục Tự Hồi lúc trước chưa chắc đã ăn đủ một ngày ba bữa, nhưng từ khi có thêm Văn Hoài, hắn liền chăm chỉ mỗi ngày nhìn chằm chằm cậu ăn không thiếu bữa nào.

Ngoại trừ cơm đúng giờ đúng giấc có đủ thịt cá rau củ, Lục Tự Hồi còn thích cho cậu ăn thêm bữa phụ, nhét cho cậu đủ loại đồ ăn vặt, tất cả được tham khảo theo cái tính thích ăn vặt của Lục Thiên Húc.

Lục Tự Hồi cảm thấy Lục Thiên Húc khỏe như con lợn, Văn Hoài ăn theo cậu nhóc cũng sẽ thêm được mấy miếng thịt.
Văn Hoài trước kia không thích đồ ăn vặt, nhưng Lục Tự Hồi suốt ngày cứ cho cậu ăn, cậu cũng khó từ chối, trong lòng còn thấy có chút vui vẻ khi có người quan tâm.

Tan học tiết buổi tối, Lục Tự Hồi kéo cậu đi siêu thị, Văn Hoài đi sau lưng hắn nhìn hắn ném đồ ăn vào giỏ hàng.

Hắn nhớ lần trước Văn Hoài nói socola quá ngấy lần này không lấy nữa, nhưng thạch mà cậu nói ngon thì bỏ thêm mấy gói vào giỏ.
Tới quầy thanh toán, Văn Hoài có chút ngượng, đi siêu thị mấy lần mà toàn là Lục Tự Hồi trả tiền.
"Lần này tôi sẽ trả."
Lúc hai người xếp hàng, Văn Hoài đứng ở bên cạnh, nắm nhẹ một bên quai giỏ hàng, ngẩng đầu có chút xấu hổ nói với Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi cười nhẹ, "Không sao, mấy món này là tôi muốn ăn nên mua, để tôi trả.

"
Nhưng mua về tất cả đều vào bụng cậu.

Văn Hoài đang định mở miệng, lại bị hắn cắt ngang.
"Vậy lần sau đến cậu, được không?" Lục Tự Hồi nhìn ra cậu đang khó xử, mủi lòng miễn cưỡng cho cậu trả lần sau.
Môi Văn Hoài lộ ra nụ cười hơi ngại, gật đầu.
Lục Tự Hồi không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu cậu, lúc thả tay xuống dường như vô tình chạm tai cậu một cái.

Vành tai nhạy cảm nháy mắt đỏ lên, nhưng Văn Hoài không hề cảm thấy hành động đó có gì lạ chỉ cười ngây ngô.
Hai người chậm rãi đi về ký túc xá, Lục Tự Hồi xách túi, lấy ra một gói xoài.


Văn Hoài tuy rằng vừa ngốc vừa dụ nói vài câu là có thể thuyết phục được, nhưng thật ra có chút kén ăn, sẽ cảm thấy thứ này có mùi vị quá nặng, thứ kia có vị lạ lạ.

Thế nhưng Lục Tự Hồi chú ý phát hiện được, chỉ cần là món do mình đút cho, cậu sẽ ngại từ chối, cho cái gì sẽ ăn cái đó.
Hắn xé túi trái cây ra, lấy ra một miếng đưa đến bên môi Văn Hoài.

Cậu tập mãi thành quen, lập tức mở miệng cắn lấy, sau đó phồng má nhai một lúc lâu.
"Cái này không giống loại lần trước mua, ăn ngon không?"
Lục Tự Hồi nhìn Văn Hoài vừa đi vừa nghiêm túc nhai, miệng cậu mím chặt, hai má phồng lên nhìn cũng có chút thịt, sau đó hướng mình gật đầu.

Lục Tự Hồi không khỏi cười khẽ.
Buổi tối Văn Hoài lại trằn trọc mấy tiếng mới ngủ được, sáng hôm sau chuông báo thức reo nhưng hai mắt vẫn không mở nổi.
Sáng nay không có học, nhưng lại có tiết họp lớp, Lục Kỳ Hồi ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu dậy.

Từ sau khi ở ký túc xá cùng Văn Hoài cùng ăn cùng ngủ, Lục Tự Hồi cảm thấy đã nhiều năm rồi hắn mới lại ăn ngủ lành mạnh như vậy, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng không cần báo thức cũng đúng giờ tự dậy, còn cảm thấy thức sớm rất thoải mái nữa.
Tuy hắn không muốn quấy rầy mộng đẹp của Văn Hoài, nhưng nếu giờ còn không dậy thì lát nữa sẽ không kịp ăn sáng, Lục Tự Hồi từ trên giường ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đưa tay nhẹ nhàng vén chăn bông đang che mặt Văn Hoài ra.
Đầu giường hai người đối diện nhau, đôi khi hắn còn cảm giác như bọn họ ngủ cùng trên một chiếc giường, có thể nghe rõ tiếng động của nhau, bởi vậy mỗi đêm Lục Tự Hồi không dám làm gì phát ra tiếng động lạ, chỉ có thể nằm im nghe tiếng hít thở nhịp nhàng của Văn Hoài.
Hiện tại Văn Hoài còn đang ngủ say, tư thế ngủ của cậu rất ngay ngắn, nằm thẳng giữa giường mặt hướng lên, tóc mái xõa ra phía sau lộ ra vầng trán trơn bóng, gương mặt hiếm khi hồng hào, môi mím chặt, lông tơ trên vành tai bị ánh nắng buổi sớm chiếu nghiêng long lanh thấy rõ.

Lúc Tự Hồi cảm thấy tim mình như bị những cọng lông tơ ấy vuốt v3.

Nút ruồi đỏ lặng lẽ nằm trên dái tai kia vào buổi sáng đặc biệt hấp dẫn, thường ngày Lục Tự Hồi sẽ cố gắng tránh mắt mình nhìn về phía đó, nhưng giờ phút này rốt cuộc có thể liều lĩnh thỏa mãn bản thân nhìn thẳng vào nó.
Tưởng Hạo Duy sáng sớm đã ra ngoài, hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Không gian yên tĩnh, khoảng cách giữa hai người chỉ trong tầm với, cậu còn đang ngủ say không hề phòng bị, tất cả như cổ vũ hắn làm chuyện xấu.

Nhịp tim của Lục Tự Hồi theo sự phấn khích tăng lên, ẩn chứa một loại h@m muốn mãnh liệt.


Hắn đưa tay lướt qua khoảng trống giữa hai lan can đầu giường, trong lòng vội vàng muốn nhanh hạ tay xuống nhưng ngón tay lại chầm chậm chạm khẽ vào chiếc tai xinh xắn kia.
Sáng sớm vốn là thời điểm hormone nam hoạt động mạnh nhất lại vì cái chạm này càng thêm bừng bừng, ngón tay hắn như ấn phải ngòi nổ của quả bom d*c vọng, tay còn lại nắm lấy chỗ vừa cứng vừa nóng giữa hai ch ân, ánh mắt xâm chiếm cùng máu sôi trào toàn thân như dây thừng nối d*c vọng thuần túy của con người chảy xuôi giữa hai cơ thể, mà đầu kia là một khuôn mặt ngây thơ vẫn đang ngủ say.
Lúc đầu Lục Tự Hồi chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 tai cậu, nhưng càng lúc càng cảm thấy không đủ, hai mắt Văn Hoài vẫn nhắm nghiền như trước khiến hắn được voi đòi tiên, Lục Tự Hồi dùng đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả từng tấc da trên tai cậu, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ x0a nắn xương tai mềm mại, vành tai nhỏ nhắn theo động tác của hắn nhẹ nhàng duỗi ra uốn cong lõm xuống, làn da vốn trắng nõn mềm mượt ban đầu nhiễm một tầng ửng hồng mê người.
Con sói h@m muốn trong lòng hắn càng lúc càng kêu gào muốn phá tan xiềng xích lý trí, hắn muốn mạnh tay hơn, muốn tàn nhẫn hơn, muốn lưu lại dấu ấn của mình ở trên người Văn Hoài để cậu thuộc về riêng hắn, nhưng hắn chỉ có thể kiềm chế bàn tay kia, đem tất cả xúc động mạnh mẽ trút lên bàn tay đang nắm giữ vật giữa hai ch ân hắn.
Hắn thành thạo nắm lấy vành tai khẽ x0a nắn, nhưng có lúc vẫn không khống chế được sức lực của mình, vô tình kéo ý thức Văn Hoài ra khỏi giấc mộng.
Văn Hoài đột nhiên tỉnh lại, mắt hơi mở nhìn xung quanh, cậu híp mắt nhìn Lục Tự Hồi đang dựa ngồi bên tường, một tay còn đặt ở bên tai mình.

Chắc là muốn gọi cậu dậy.

Nhưng Văn Hoài còn buồn ngủ lắm, muốn ngủ nữa.
Lục Tự Hồi thấy cậu mở mắt thì giật mình, nhưng hắn đang đắm mình vui vẻ trong bể d*c vọng không hề muốn dừng lại chút nào.

Lục Tự Hồi im lặng nhìn vào đôi mắt chưa tỉnh táo của cậu, mặc cho nguy cơ bị phát hiện hai tay vẫn có tiếp tục x0a nắn.
Văn Hoài thật sự ngủ như một con heo ngốc, nheo mắt nhìn mấy giây thấy là hắn lại yên tâm nhắm hai mắt tiếp, tay vươn ra khỏi chăn, không dùng sức bắt lấy bàn tay quấy phá bên tai cậu, còn nghiêng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, dùng giọng trầm thấp mơ hồ gọi một tiếng "Lục Tự Hồi", phía sau còn lẩm bẩm mấy chữ nghe không rõ.
Trong giây phút nghe thấy tên hắn.

Sự k1ch thích bởi có thể bị phát hiện thêm hành động như chú mèo con không hề phòng bị mà thân thiết áp mặt vào tay hắn, nỉ non gọi tên Lục Tự Hồi, khoảnh khắc đó làm máu toàn thân hắn sôi trào, kiềm nén trong bàn tay cũng được giải phóng.
Khát vọng được thỏa mãn, sự xao động trong thân thể cũng dần dịu xuống, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú vào người đang ngủ say vẫn còn nhiễm đục, thậm chí càng như chiếc hang sâu tâm tối khó dò.
Cuối cùng Lục Tự Hồi vẫn không đành lòng đánh thức cậu dậy, để Văn Hoài ngủ thêm nửa tiếng, trước khi họp lớp hắn vội vàng đi mua chút đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi của trường.
Lúc đến lớp mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, lúc Văn Hoài đi theo Lục Tự Hồi vào lớp, ánh mắt của cả phòng đồng loạt quay về phía họ, làm cậu ngượng tới không dám ngẩng đầu.

Mặc dù cậu biết rõ, phần lớn bọn họ đều chỉ nhìn Lục Tự Hồi.
Mới khai giảng không lâu, nên mọi người gần như chỉ thân thiết với bạn cùng phòng của mình.

Chỉ là tất cả đều ít nhiều biết đến Lục Tự Hồi, do trong lúc huấn luyện quân sự hắn biểu hiện đặc biệt nổi bật, đừng nói là bạn học cùng lớp chú ý hắn, không ít bạn khác lớp mỗi lần có cơ hội đi ngang qua sân tập của lớp hắn đều mạo hiểm bị huấn luyện viên mắng mà nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Lục Tự Hồi thản nhiên kéo Văn Hoài đến ngồi ở hàng cuối cùng.


Buổi họp này chủ yếu là chọn ban cán sự cho lớp, những người có ý định cạnh tranh đều lên bục phát biểu trình bày mong muốn và dự định của bản thân, cuối cùng tất cả mọi người bỏ phiếu để bình chọn.
Nhiều người mong chờ Lục Tự Hồi sẽ lên bục, nhưng mãi cho đến lúc buổi họp kết thúc cũng không thấy hắn đứng lên lần nào.
Khi đó Lục Tự Hồi còn ngồi ở hàng cuối cùng cho Văn Hoài ăn sáng.

Hắn cẩn thận xé một cái bánh sandwich, gấp bao gói lại đưa cho Văn Hoài, "Hoài Hoài mau ăn đi.

Trời đang lạnh, tôi hăm nóng bằng lò vi sóng cửa hàng tiện lợi rồi nhưng nó không giữ được lâu."
Văn Hoài cảm thấy đang họp lớp mà ăn uống thì không tốt lắm, cậu cầm bánh sandwich do dự nhìn về phía hắn.
Lục Tự Hồi đang bóc trứng, nhìn bộ dáng Văn Hoài liền hiểu cậu là ngại người khác thấy.

Tâm trạng hắn hôm nay đặc biệt vui vẻ, nhịn không được cười trêu cậu, "Hoài Hoài, với chiều cao của cậu thì ngồi ở hàng cuối cùng không ai nhìn thấy cậu ăn đâu.

"
Văn Hoài nghe thấy lời này liền có chút giận, nhưng lại cảm thấy hắn nói như vậy cũng rất có lý, ngoan ngoãn cúi đầu cắn bánh sandwich.
"Há miệng, cắn một nửa phía trên." Lục Tự Hồi đưa quả trứng đã bóc gần xong, đầu ngón tay cầm lấy phần vỏ phía dưới, đưa phần có nhiều protein đến bên miệng Văn Hoài, thầm nghĩ, vừa nãy hắn đi gấp nên quên mua sữa, sợ cậu nghẹn nên không thể cho cậu ăn hết trứng.
Văn Hoài vội vàng nuốt bánh sandwich trong miệng xuống, há mồm cắn một miếng trứng nhỏ.

Lúc cậu ăn rất nghiêm túc, ánh mắt không bao giờ nhìn trái nhìn phải, chỉ chăm chăm vào đồ ăn, giống như cả người đều tập trung cảm nhận thức ăn trong miệng, nhai nhai giống như chú chuột nhỏ.
Lục Tự đút cho cậu thêm lần nữa mới tự mình cắn hai cái ăn sạch phần trứng còn lại.
Suốt một tuần sau khi khai giảng hai người luôn như hình với bóng, mỗi bữa cơm của Văn Hoài đều được Lục Tự Hồi giám sát.

Nhưng hôm nay Lục Tự Hồi lại nói buổi tối hắn sẽ ăn với đội bóng rổ.
Đội bóng rổ của trường vừa mới thành lập trong đợt huấn luyện quân sự vừa rồi, mới đấu giao hữu giữa tân sinh được một trận, nên bữa tối này xem như buổi chào hỏi để mọi người biết nhau một chút.
Nghĩ đến tối nay phải đi ăn một mình, Văn Hoài có chút buồn, nhưng vừa nghĩ đến có thể ăn chuối chiên bán ở cửa sổ cuối trong căn tin thì trong lòng liền lập tức nhảy nhót chờ mong.

Cậu đã muốn ăn món đó từ lâu, nhưng cậu không dám mua, bình thường Lục Tự Hồi ăn rất nhanh, hắn ăn xong cơm cậu còn chưa ăn hết một nữa, nếu mua thêm chuối chiên sẽ để hắn đợi rất lâu, cậu không làm vậy được.
Cho nên, tối nay cậu có thể ăn chuối chiên nha!
"Cậu đi cùng tôi." Lục Tự Hồi nói một câu liền phá vỡ suy tính ngon miệng của cậu.
Văn Hoài rối rắm, vội xua tay: "Không được đâu, tôi cũng không phải người của đội các cậu.

"

Bỏ qua mong muốn ăn chuối chiên, Văn Hoài vốn có chút sợ chổ đông người, chưa kể bữa cơm này cũng chẳng liên quan gì đến cậu, nếu chỉ đi theo làm cái đuôi của Lục Tự Hồi cũng không ổn.

Nó vẫn quá mức xấu hổ.
Lục Tự Hồi kiên nhẫn khuyên nhủ cậu, "Không sao, chúng ta chỉ đi một lát.

Sau đó, hai ta sẽ đi chổ khác ăn tối, được không? "
Văn Hoài còn muốn từ chối, vừa lúc chuông tan lớp vang lên, buổi chiều có ba tiết học, vậy đợi học xong rồi nói sau.
Học liền ba tiết làm đầu Văn Hoài có chút choáng mà còn chưa nghĩ ra nên từ chối Lục Tự Hồi như thế nào cho ổn.

Lục Tự Hồi tốt bụng mời cậu như vậy, mà cậu lại nhăn nhó, trong lòng có chút áy náy.

Nhưng vừa nghĩ tới phải đi gặp một nhóm người xa lạ, còn muốn ngồi xuống ăn cơm trò chuyện với họ, trong lòng liền tự nhiên muốn trốn.
"Lục Tự Hồi..."
"Được rồi, tôi đi một mình, cậu đi ăn cho no rồi ở ký túc xá chờ tôi."
Văn Hoài không ngờ mình còn chưa nói, Lục Tự Hồi đã dễ dàng buông tha như vậy.

Làm trong lòng còn có chút hoảng hốt, có phải cậu làm hắn giận hay không? Nhưng nhìn hình như không giống, trông hắn còn rất vui mà.
Văn Hoài chào tạm biệt với hắn, trực tiếp đi hướng tới căn tin, vừa đi vừa đưa tay vào túi tìm thẻ cơm của mình.
Ủa? Không có trong túi? Nó không có trong túi?
Trong cặp? Trong cặp cũng không thấy.
Văn Hoài loay hoay tìm khắp người, cuối cùng xác định cậu bị mất thẻ trường.

Cậu nhớ rõ đã cầm theo nó trước khi ra khỏi phòng mà.
Cậu có chút gấp, quay lại đường cũ cẩn thận tìm, nhưng trên đường cũng không tìm được.
Ngược lại phát hiện Lục Tự Hồi còn đứng ở ngã tư nơi bọn họ tách ra chưa đi, cậu mang vẻ mặt buồn bã chạy chậm đến trước mặt hắn, "Lục Tự Hồi, thẻ cơm của tôi bị mất rồi."
"Buổi trưa cậu có cầm ra ngoài không? Tìm kỹ trên người chưa?"
"Tôi tìm rồi."
Cuối cùng Văn Hoài vẫn đi theo Lục Tự Hồi ăn cơm.
Trên đường đi Lục Tự Hồi vừa an ủi cậu không cần lo lắng, vừa cầm di động giúp cậu báo mất trên hệ thống quản lý của trường, còn nói Văn Hoài chờ thứ hai tuần sau phòng công tác sinh viên làm việc sẽ dẫn cậu đi làm lại.
Văn Hoài thầm nghĩ, có Lục Tự Hồi bên cạnh thật tốt, giống như có chuyện gì cũng không cần lo lắng, mọi rắc rồi hắn đều có thể giúp cậu giải quyết ổn thỏa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.