Người Bất Tử

Chương 47



Dịch: Khởi Linh

***

Hôm sau.

Chu Nhung tỉnh dậy trong ánh nắng sớm ban mai, duỗi thắt lưng, cúi đầu hôn xuống gương mặt đang say ngủ của Tư Nam, sảng khoái tinh thần, lăn người xuống giường đi làm việc.

Y cầm hết tất cả dụng cụ có thể sử dụng, chia đồ ăn thức uống theo từng ngày, lấy bản đồ vạch kế hoạch chi tiết tuyến đường cùng những nơi có thể bổ sung vật tư. Ánh mặt trời khẽ ló rạng, rồi chợt giấu mình vào rặng mây rất dày, Chu Nhung đứng ở trước sân nhà cảm nhận độ ẩm không khí, nhận thấy có lẽ sắp có tuyết rơi.

Núi rừng, sông suối và thôn làng xa xa, đều bị tầng mây đen dày bao phủ, cả thế giới yên tĩnh đến cực điểm.

Nếu để đến khi tuyết rơi thì sẽ rất khó xuất phát.

Chu Nhung tùy tiện mở một hộp thịt xay, vặn lửa nhỏ để nướng bánh mì, dùng nước nóng pha sữa bột cho Tư Nam uống, sau đó đi gọi hắn dậy; tuy nhiên lúc đến bên giường bèn thấy, Tư Nam căn bản chưa có tỉnh, mà đang nằm bò trên giường ngủ say hết sức.

Dạo này hắn thực sự vô cùng thích ngủ, có thể vì sau khi bị suy yếu đến một mức độ nhất định nào đó, cơ thể đang tự dần hồi phục ── Lúc ở trong nhà máy phân bón, hàng ngày hắn đều ngủ chưa tới sáu tiếng, hơn nữa dù đang ngủ mơ thì vẫn cực kì cảnh giác, chỉ cần có người tiến gần một chút, sẽ lập tức bật dậy, so với bộ dạng ngáy nho nhỏ dù bị Chu Nhung vạch mí mắt giống bây giờ thì cứ như hai người vậy.

Chu Nhung bóp bóp mũi hắn, nhẹ giọng gọi vài câu, Tư Nam đập tay y ra, lăn người, để lộ một góc áo quân trang xanh biếc đè ở dưới người.

Ánh mắt Chu Nhung dừng ngay trên đó, giật bắn cả mình.

Đó là cái áo T-shirt tối qua y cởi ra, rõ ràng vắt ở trên cửa, sáng nay ngủ dậy lại tìm mãi không thấy, ai biết đã bị Tư Nam cầm đi, vo thành một cục giấu trong chăn chứ.

“Nhóc trộm,” Chu Nhung cười nói, vươn tay giật cái áo T- shirt ra.

Giật không được

….Vẫn đách giật được.

Chu Nhung cười giễu, nói: “Đồng chí Tiểu Tư, em đang cưỡng ép tìm vật đính ước sao?” Sau đó đổi giật thành kéo, vừa mới dùng sức, Tư Nam đột nhiên mơ mơ màng màng ngồi dậy, ôm chặt thắt lưng Chu Nhung.

“?”

Chu Nhung còn chưa kịp phản ứng, Tư Nam nửa tỉnh nửa mê tung một cú móc tay dữ dội quật mạnh y xuống!

Rầm!

Chu Nhung ngã cả người lên giường, mém nữa đã bị đập ngu, ngay sau đó cảm thấy Tư Nam ở bên cạnh động đậy hai cái, hình như đã tìm được tư thế tương đối thoải mái, dính vào trong khuỷu tay y rất nhanh đã ngủ say.

“………….” Chu Nhung trợn mắt há mồm, ánh mắt dần dần di chuyển xuống.

Chỉ thấy khuôn mặt bình tĩnh yên lặng của Tư Nam trong nắng sớm mai, hơi thở ấm áp thơm tho, giống như một bé thiên sứ……..à, một bé thiên sứ dùng một cú móc tay có sức lên tới một trăm kg, suýt nữa đập cho một thằng Alpha bị chấn động não.

“Tư Nam…………” Chu Nhung run rẩy nói: “Em……có muốn tỉnh dậy bình tĩnh một chút trước hay không?”

Tư Nam vô ý thức liếm liếm khóe môi.

Chu Nhung hít thở khó khăn, tim đập rõ nhanh, hình như cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chả biết có phải đã bị chấn động não thật không, hay do sắc môi hồng nhạt trước mắt nữa. Y thở ra một hơi sâu, muốn dùng lực ý chí kiên cường kiềm chế dòng máu nóng không cho vọt thẳng xuống…..nhưng mà đắng thay, hương thơm ngọt càng ngày càng đậm khiến y không hít thở nổi.

Đó là mùi pheromone.

Có điều, không còn giống với mùi pheromone quanh quẩn trên người Tư Nam vào đêm qua, nếu nói tối qua là mùi mật ong nhè nhẹ, thì hôm nay đã biến thành vị ngọt lịm khó cưỡng, ngửi kĩ ở khoảng cách gần, còn cảm thấy có chút kích thích.

Chu Nhung nhìn chòng chọc lên trần nhà, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, đại não như bị cái búa vạn tạ đập liên tục cho nở hoa.

Y suy nghĩ đến một khả năng cực bự.

Lúc Tư Nam tỉnh dậy đã gần giữa trưa. Tinh thần hắn có chút uể oải, dụi mắt ngồi dậy trên cái giường bừa bộn, thuận miệng hỏi Chu Nhung: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Nhung: “…………….”

“Mấy giờ rồi thế,” Tư Nam tự nhiên cầm cốc sữa lạnh với bánh mì nướng trên tủ đầu giường, cũng không ghét bỏ, vừa ăn vừa xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ồ, có phải tuyết rơi rồi không?”

Chu Nhung gian nan giật giật cánh tay mất hết tri giác vì bị đè suốt mấy tiếng đồng hồ, ngồi dậy, chậm rãi nói: “Đồng chí Tiểu Tư, tổ chức muốn nói chuyện với em….”

Tư Nam quay người, lưng tựa vào khung cửa sổ, nhếch một bên lông mày.

“……..Em có chắc thuốc ức chế của em cuối tháng chín mới tiêm không?”

“Đương nhiên rồi.” Tư Nam thờ ơ nói, “Lúc tôi đi hiệu thuốc tìm thuốc ức chế thì phát hiện các anh đó. May là tôi tiêm xong rồi anh với Nhan Hào mới xông vào, nếu tôi biết các anh là Alpha từ khi đó, các anh sớm đã biến thành cái sàng thủng rồi…..sao thế?”

Chu Nhung dở khóc dở cười: “Thế em có biết ở nước anh thuốc ức chế thực ra được chia thành hai loại không?”

Tư Nam đang nhai chợt khựng lại.

“Thứ trong hiệu thuốc mua lúc nào cũng được là thuốc ức chế bình thường, có thể che giấu mùi pheromone của Omega ở trạng thái bình thường, tránh để người khác phân tâm khi đi dã ngoại hoặc nghề nghiệp cần tính kỷ luật, có tác dụng trong khoảng nửa năm. Ngoài ra còn một loại ngăn được kì phát tình mỗi năm một lần của Omega, là thuốc ức chế bị kiểm soát, loại này theo quy định thì không thể mua bán tự do, nó phải được bác sĩ kê đơn mới được lấy từ kho dược của hiệu thuốc quốc doanh ra.”

“Nói cách khác,” Chu Nhung giải thích nói, “Thuốc ức chế mà em đập nát tủ thủy tinh lấy ra kia chỉ là thuốc ức chế bình thường, tuy có thể giúp em ngụy trang thành Beta, thế nhưng không có tác dụng với kì phát tình, sau khi kì phát tình qua đi sẽ giúp em tiếp tục ngụy trang tối đa thêm hai tháng nữa……”

Tư Nam: “………………”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nét mặt Tư Nam trở nên cực kì vi diệu.

Chu Nhung thận trọng châm chước ngôn từ, chậm rì rì nói:

“Căn cứ theo kiến thức sinh lý học cơ bản của anh── Trường quân đội bọn anh không dạy cái này nhiều── Kỳ phát tình của em có lẽ sắp đến rồi.”

“Tổ chức muốn trưng cầu ý kiến của em, đồng chí Tiểu Tư; phát huy tính chủ động khắc phục khó khăn, hay tôn trọng quy luật khách quan, em có thể tự đi tìm một Alpha yêu thích trong phạm vi mười dặm quanh đây, để tổ chức sẽ làm mai giúp em?”

Sau phút giây im lặng cực lâu, Tư Nam ghi nhận nói: “Thuốc ức chế có hai loại.”

Chu Nhung gật đầu.

“Loại kiểm soát không được bày bán trên kệ.”

“Đúng vậy.”

“…………..Thuốc mà Quách Vĩ Tường giúp cái cậu họ Nhậm kia là…..”

“Chú ấy xông vào kho của hiệu thuốc, lúc thảm họa bùng phát trong hiệu thuốc vẫn còn tập thể nhân viên biến thành zombie, cho nên chú ấy mới bị nhiều zombie đuổi theo ra như thế.”

Tư Nam không nói được chữ nào.

“Thế nên, nếu em muốn,” Chu Nhung tiếc nuối nói, “Chúng ta có thể thử, bây giờ sẽ xuất phát đi tìm, tuy nhiên thành phố gần nhất cũng phải hơn hai ngàn km, em phải cố gắng kiên trì trong cả quãng đường này……”

Tư Nam hoảng hốt, buông tay ra.

Chu Nhung đã chuẩn bị từ trước sải bước đi đến, nhanh như chảo chớp bắt lấy cốc sữa đang rơi tự do, lại bỏ vào tay hắn, tỏ ý em cầm chắc vào.

“Phạm vi mười dặm,” Khóe môi Tư Nam giật giật nói.

── Mặc dù hắn không định tính như vậy, song trong phạm vi mười dặm ngoài Chu Nhung ra thì làm gì có Alpha nào khác, có cũng chỉ là zombie.

“Tổ chức nhất định sẽ làm mai giúp em,” Chu Nhung trịnh trọng hứa hẹn, “Tổ chức rất dân chủ mà.”

Tư Nam ngửa đầu uống hết sữa, nhét cái cốc vào trong tay Chu Nhung, đẩy ngực y ra, ý bảo Chu Nhung lăn ra ngoài đi.

“……………Tôi phải nghĩ cái đã.” Tư Nam cứng ngắc nói, “Xin tổ chức cho tôi hai mươi phút.”

***

Chu Nhung quan tâm cầm cái cốc rỗng ra ngoài, chạy đến phòng bếp rửa dọn kĩ kĩ càng càng đống bát đũa cho thật sạch, chuyển đồ ăn thức uống đủ ba ngày cho hai người từ trên xe xuống, sau đó xách súng tuần tra một vòng quanh vùng, xác định rõ thung lũng không có zombie lắc lư hay dã thú qua lại, hoặc bất kì nguy hiểm gì nào khác.

Sau đó, y lái chiếc SUV chặn ngay lối vào duy nhất của cái nhà xi măng, phòng thủ xong xuôi đâu đấy, lúc đi qua nhà vệ sinh bèn dừng bước, xông đến trước bồn rửa tay, tự soi gương quan sát kĩ càng bản thân một chút.

Chu Nhung, năm nay 29 tuổi, chiều cao 1m89, cân nặng 83kg, tỷ lệ mỡ trên cơ thể là 9%.

Tóc đen, con ngươi đen, thị lực hai mắt 2.0, gene di truyền ưu tú.

Chu Nhung bị một câu “vết sẹo là huân chương huy hoàng của đàn ông” của huấn luyện viên hãm hại. Sau này bị thả vào 118, có một năm y dẫn đội đến đảo Bali chấp hành nhiệm vụ mai phục, lúc bố trí trận địa trông thấy Nhan Hào đang dạy Xuân Thảo bôi kem chống nắng, lúc đó y còn trắng trợn cười nhạo hai đứa này một phen, đắc ý dạt dào tuyên bố cho dù anh đây có chạy đến cao nguyên Thanh Tạng cũng đách thèm dùng ba cái thứ kem chống nắng đàn bà này, còn tự khoe khoang làn da màu đồng khỏe mạnh của mình── Lúc ấy Nhan Hào dùng ánh mắt bí hiểm liếc nhìn y, lắc đầu thở dài, không thèm nói gì hết; đợi đến khi làm xong nhiệm vụ trở về, khuôn mặt Chu Nhung bởi bị cháy nắng bỏng độ bốn mà suýt chút nữa biến dạng, cuộc trị liệu dài đến nửa tháng làm y thống khổ học xong cách làm người.

Chu Nhung nhìn gương đánh giá một lát, cảm thấy bản thân mình quá thô ráp rồi. Nếu trẻ lại mười tuổi, chỉ từ ngũ quan mà nói, y hoàn toàn có thể cạnh tranh danh hiệu bông hoa của đại đội 118 với Nhan Hào.

Y khụ một tiếng, sửa sang cổ áo và tay áo, nội tâm hơi hơi khẩn trương.

……..Quanh phạm vi mười dặm.

Sẽ không có Alpha nào thật nhỉ, Chu Nhung bất an suy nghĩ.

***

Chu Nhung chỉnh chang kiểu tóc, định bụng đem phần tóc luôn kiêu ngạo dựng thẳng trên trán kia ẹp thẳng xuống, sau đó khụ một tiếng, đẩy cửa phòng ngủ ra.

“Hai mươi phút rồi, Tư Tiểu………….” Giọng của Chu Nhung khựng lại.

Tư Nam đang ngồi khoanh chân ở trên giường, ung dung cầm cái vòng cổ để ở trước ngực, yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời vô tội.

Cái áo T-shirt Chu Nhung đã thay, áo ba lỗ dính sát của Chu Nhung, áo gối tối qua Chu Nhung dùng đi ngủ……. tất cả những thứ linh tinh này đều nằm rải rác ở chung quanh hắn, giống như cái nền đất của con mãnh thú họ nhà mèo gom góp xây dựng cho cái tổ của nó.

“……………” Chu Nhung nhìn hắn, không rõ hiện tại ý thức của Tư Nam đang tỉnh hay còn mơ.

Có điều, Tư Nam tự nhiên ngơ ngác mở miệng nói: “Sao thế?”

“…………..Anh,” Chu Nhung cực kì dè chừng nói, “Anh lên thu dọn đồ đạc.”

Tư Nam lúc này mới giật mình nhận ra chung quanh mình toàn quần áo linh tinh bừa bãi của Chu Nhung, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn lại là: “Thu dọn chúng để làm gì?”

Chu Nhung: “…………Giặt.”

“Đâu có bẩn.”

Chu Nhung cạn lời, Tư Nam ngả người về sau, tựa vào cái gối tối qua Chu Nhung dùng để ngủ, tinh thần hình như có hơi mệt mỏi: “Vừa nãy tôi đang nhớ lại, sau khi mấy người kia tiêm thuốc cho tôi, rốt cuộc đã hỏi tôi cái gì.”

Chu Nhung đi đến ngồi bên mép giường, Tư Nam dịu ngoan dựa vào, mặc cho đối phương giang hai cánh tay ôm chặt ở trước ngực mình.

Trong hai mươi phút ngắn ngủi, mùi pheromone trong phòng đã xảy ra biến hóa, càng thêm thơm ngọt nồng đậm hơn buổi sáng, thậm chí ngay cả khi ngừng thở cũng vẫn cảm nhận được rõ ràng.

── Đó là bởi vì thần kinh đại não bị ảnh hưởng trực tiếp từ hoóc môn.

“Nhớ ra cái gì?” Chu Nhung khàn khàn thấp giọng hỏi.

“Bọn họ hỏi tôi một thứ đồ gì đó đang ở chỗ nào, nhưng tôi thực sự không nhớ nổi. Ba của Law Mayer là người đầu tư và quản lý rất nhiều thí nghiệm sinh hóa, chẳng nhẽ tôi có liên quan với việc trộm tài liệu virus zombie?

Tư Nam dùng đốt tay của ngón trỏ ấn chặt mi tâm, day day mệt mỏi, Chu Nhung không nhịn được hỏi: “Thế quan hệ giữa Law Mayer kia và em là………….”

“Anh trai kế.” Tư Nam trả lời, “Sau khi ba tôi qua đời, mẹ tôi chắc đã kết hôn với ba anh ta. Nhưng mà nguyên nhân trong đó rất phức tạp, không thể nhớ ra cụ thể rõ ràng trong thời gian ngắn được.”

Chu Nhung: “……………..”

Chu Nhung quả thực không biết dùng từ gì để nói, một lúc sau chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Em……Em chắc biết ba anh ta là phó tổng thống tiền nhiệm của nước A nhỉ.”

“Chắc vậy.” Tư Nam mệt mỏi nói.

Giờ phút này, Chu Nhung thực sự không biết miêu tả suy nghĩ của mình thế nào nữa.

“Nhìn này,” Tư Nam mở cái mặt dây chuyền bằng đồng không rời khỏi người ra, nói: “Đây là ba mẹ ruột của tôi, ờm……anh khỏi cần dùng nét mặt này, anh mới vừa hành hung rồi vứt thằng con trai của phó tổng thống nước A cho zombie đó, bây giờ mới nghĩ tới vấn đề ngoại giao thì cũng đã muộn.”

Chu Nhung dở khóc dở cười: “Đồng chí Tiểu Tư, em nên nói cho anh biết trước ba mẹ ruột thịt của em có phải quan to trong chính phủ, nhân vật nổi tiếng của xã hội không, có khi quan hệ ngoại giao của chúng ta còn được cứu kịp……”

Tư Nam cười ha ha.

“Không,” Hắn gian trá nói, đung đưa cái mặt dây chuyền trước mặt Chu Nhung: “Ba mẹ tôi là người bình thường, tôi đã không còn nhớ bọn họ làm nghề gì rồi.”

Chu Nhung nhẹ nhàng tóm lấy cái mặt dây chuyền, để ở trong lòng bàn tay nhìn tấm ảnh cũ ở trong đó.

Cái dây vẫn nằm trên cổ Tư Nam, tư thế này chỉ cần Chu Nhung ghìm chặt một cái, sẽ có thể lập tức kiềm chế nơi trí mạng của hắn; nhưng Tư Nam hình như hoàn toàn cởi bỏ tính cảnh giác của mãnh thú với con người, uể oải gục đầu trên bả vai Chu Nhung.

“Em lớn lên,” Chu Nhung ung dung nói, “Ánh nhìn đầu tiên là giống ba em, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy giống mẹ. Có điều ba em là Alpha, khuôn mặt thực sự rất, ừm, có khí chất……….”

“Anh có thể nói thẳng ông trông giống dạng gà luộc của Alpha, hay cái loại có rất nhiều trong sách ấy.” Tư Nam mỉm cười nói, “Có điều, ông thực ra là Beta, mà tôi là Omega -kết quả của sự di truyền học có tỷ lệ một phần một triệu của một cặp Beta và Omega se duyên sinh ra, có muốn kí tên không?”

Chu Nhung cực kì bất ngờ, kinh ngạc đánh giá hắn.

Tư Nam xoay người tìm cái bút với tờ giấy từ tủ đầu giường, còn chưa kịp diễn sâu kí lên đó, đã bị Chu Nhung giật lấy: “Không, cưng à, anh chỉ lễ phép kinh ngạc một tẹo thôi. Trong đội bọn anh thực ra có sẵn một tên Alpha là sự kết hợp của một cặp Alpha và Beta, ngày nào cũng lượn qua lượn lại, chả còn mới mẻ gì rồi…….”

Tư Nam tưởng y đang nói đến Xuân Thảo, dù sao thì vấn đề phát triển của Xuân Thảo vẫn khiến người khác khó hiểu, có điều Chu Nhung lắc đầu tiếc nuối nói:

“Tuy rằng y học đã chứng minh, bất kì Alpha hay Omega khi se duyên với Beta sẽ chỉ sinh ra đời sau là Beta, nếu đứa con sinh ra là Alpha hay Omega thì chứng minh gene vô cùng hoàn mỹ, cực kì có giá trị di truyền; nhưng anh đã từng thề, trước khi anh tìm được bà xã cho mình, sẽ kiên quyết phòng ngừa không khen gene của thằng nhóc Nhan Hào trước bất kì Omega nào.”

“…………” Tư Nam mặt không cảm xúc nói: “Anh vừa nói cho tôi xong.”

Chu Nhung cười nhẹ: “Không sao, Nhan Hào cách xa ngàn dặm, đã sớm vượt qua phạm vi trăm dặm mà tổ chức đã quy định.”

Tư Nam liếc nhìn ra bên ngoài.

Vòm trời rộng lớn, rừng thông rì rào như biển.

Trong bán kính 5000 mét đừng nói Alpha, đến cả zombie là Alpha cũng ít thấy.

“Chẳng qua chú ấy có ở đây cũng vô dụng,” Chu Nhung thưởng thức cái mặt dây chuyền, đột nhiên nói ra một câu.

Y kéo Tư Nam tiến gần hơn một chút, hai người gần như dính sát làm ổ trên gối đầu. Mùi hương pheromone của Omega tỏa khắp chung quanh càng thêm rõ nét, ngọt ngào quyến rũ, trái tim nao nao như cơn sóng ngầm ùa đến, phảng phất như có thứ tình cảm nào đó đang loáng thoáng sắp bùng nổ.

Tư Nam tựa lên cơ tam đầu của Chu Nhung, khẽ “ừm” một tiếng nhỏ xíu.

“Nếu chú ấy ở đây, anh sẽ để tự em chọn lựa, nhưng mà em chắc chắn sẽ chọn anh. Sau đó anh sẽ đuổi hết tất cả sinh vật đực rựa, bảo vệ chặt chẽ em ở trong đây, nhìn chằm chằm không rời mắt, cho đến khi em tự khóc giơ tay ra……”

Cơ thể Tư Nam nhũn ra, lười biếng hỏi lại: “Vì sao tôi chắc chắn phải chọn anh?”

“Còn cần hỏi sao?” Chu Nhung trêu tức nói, “Ngay từ buổi gặp đầu tiên em đã bị độ đẹp trai lai láng cùng khí chất thành thục của anh mê hoặc chứ còn gì nữa, từ đó trở đi đơn phương thầm hứa, ngày nhớ đêm mong, ngạo kiều không nhận, nhìn cái dáng kia là anh biết tỏng cả rồi.”

Xoang mũi Tư Nam phát ra tiếng hừ nhẹ, bọc thảm lông cuộn người lại, cái ao nước nóng sâu trong cơ thể hình như đã dâng đầy.

Dường như lúc nào cũng có thể từ một hành động lơ đãng nào đó mà tràn ra.

Chu Nhung không để hắn kháng nghị, ném cái áo T- shirt tối qua hắn lén giấu đi kia, cởi cái áo mới đã thay sạch sẽ nhét vào trong thảm lông của hắn. Vật thế thân rất có tác dụng vỗ về cảm xúc không được tỉnh táo của Tư Nam, hắn giãy dụa vươn hai ngón tay, nắm một cái cúc của cái áo, đề phòng nhỡ may Chu Nhung lại cầm đi.

Chu Nhung cúi người hôn hôn thái dương của hắn, thấp giọng hỏi: “Xem ra em tính phát triển theo quy luật khách quan, hử?”

Tư Nam cực kì mệt mỏi, lười mở miệng nói chuyện.

“Ngủ một lát đi,” Chu Nhung an ủi nói, “Anh đi lấy chút đồ ăn lên.”

Tư Nam nhắm hai mắt lại.

Chu Nhung giém góc chăn cho hắn, vừa định đứng dậy, đột nhiên ngón út bị cầm lấy, quay đầu chỉ thấy Tư Nam nhếch một bên mí mắt── Lúc hắn sinh ra chút hứng thú với thứ gì sẽ cực kì dè dặt làm động tác này.

“Sao thế?”

“Anh thích tôi không?” Tư Nam mơ hồ khàn khàn hỏi.

Chu Nhung cười toe toét: “Đương nhiên.”

Đương lúc y lòng đầy thương mến cảm thấy Tư Nam đã hỏi một câu ngốc nghếch, câu tiếp sau đó lập tức làm lông tơ y dựng hết cả lên, da gà da vịt nổi khắp toàn thân:

“Thế còn thiếu niên Omega kia thì sao?” Tư Nam lòng đầy hy vọng nói, “Cái người mà anh từng gặp trong cuộc thi bộ đội đặc chủng ấy, anh còn nhớ cậu ta không?”

Chu Nhung: “………………………..”

Chu Nhung chợt nhận ra bản thân đang trải qua cuộc thử thách ác liệt nhất từ lúc sinh ra tới nay, cần yêu cầu trình độ hùng biện với khả năng biểu đạt, tuyệt không thua kém với nan đề trong suốt cả thế kỷ “Em với mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.