Do mưa quá lớn làm tầm nhìn mờ ảo, ba Hứa cùng mẹ Triệu chưa thấy được hai người, không được một lát liền dắt tay rời đi.
Hứa Đồng Chu nhìn thấy động tác của hai người, nhưng thật ra không có phản ứng gì quá lớn, chính là khẩn trương quay đầu nhìn về phía Triệu Khinh Nhiễm, thật cẩn thận gọi cô: "Khinh Nhiễm..."
Triệu Khinh Nhiễm như là gặp ác mộng mới tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy cậu ra, như nổi điên chạy đi.
Đầu óc cô trống rỗng, không biết chạy tới đâu, không có phương hướng cũng không có mục đích, nghiêng ngả lảo đảo làm ngã vài thứ, lại đứng lên tiếp tục chạy.
Sau khi Hứa Đồng Chu phản ứng lại thì chạy theo cô, nhưng mà cô bé đang hoảng loạn nên chạy rất nhanh.
Đợi tới khi Hứa Đồng Chu đuổi theo kịp, cô đã chạy tới gần đập nước ở dưới chân núi.
Cậu nắm lấy tay cô: "Khinh Nhiễm, đừng chạy, có lẽ không như em nghĩ đâu."
Triệu Khinh Nhiễm hoàn toàn không khống chế được, một bên giãy dụa một bên kêu to: "Em không phải con nít, mẹ em cùng ba anh, bọn họ... Bọn họ..."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, lúc liên tục lui về sau, dưới chân vừa trượt, ngã vào đập chứa nước.
Đập chứa nước sâu không thấy đáy, Triệu Khinh Nhiễm không biết bơi, vừa rơi xuống nước liền giãy dụa kêu to, ngay sau đó liền nghe được tiếng nước phù phù.
Hứa Đồng Chu cũng không biết bơi mà nhảy xuống không chút do dự.
Cậu nắm chặt tay cô, vài lần muốn kéo cô lên, nhưng lại không biết bơi nên luôn không thành công, hai người ở trong nước huơ tay không biết bao lâu, Triệu Khinh Nhiễm dần dần mất đi tri giác.
Cuối cùng ấn tượng còn lại chỉ có Hứa Đồng Chu nắm lấy tay mình, cùng với giọng nói yếu ớt của cậu: "Cứu cô ấy trước."
Sau khi tỉnh lại là đang ở bệnh viện.
Có lẽ là số hai người chưa tận, sau khi rơi xuống nước không lâu, có người qua đường nghe được tiếng kêu cứu nên đã chạy tới cứu hai người lên.
Bởi vì Triệu Khinh Nhiễm được cứu lên trước, nên tình trạng đuối nước không có nghiêm trọng, còn Hứa Đồng Chu được cứu lên sau, phải hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại.
Bị ba mẹ hai bên quây quanh, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi hai đứa nhỏ tỉnh lại, đều im miệng không nói một lời, bọn họ nghĩ là hai đứa bị kinh hãi, chỉ xem như là một hồi ngoài ý muốn.
Mà trận ngoài ý muốn này vẫn chưa chấm dứt như vậy, sau khi Hứa Đồng Chu tỉnh lại, bởi vì lỗ tai bị nước vào nên nhiễm trùng, nhưng bệnh viện lại không khám kỹ, tùy tiện kê đơn liền để cậu xuất viện, đợi qua một đoạn thời gian mới phát hiện ra vấn đề, thì tai của cậu đã bị bỏ qua giai đoạn trị liệu tốt nhất, thính lực liền bị mất một cách hoang đường như vậy.
Điều may mắn duy nhất đại khái là cậu còn sót lại một chút thính lực, dùng thiết bị trợ thính cũng có thể có cuộc sống bình thường.
Cuộc sống của Triệu Khinh Nhiễm và Hứa Đồng Chu không còn giống như trước.
Sau khi xuất viện, tính tình Triệu Khinh Nhiễm đại biến, hôm đó nhìn thấy một màn của mẹ cùng ba Hứa ở trong núi, trở thành tảng đá đè nặng trong lòng cô, cô căm hận hai người kia, khi nhìn thấy ba mẹ vẫn ân ái như cũ, lại không biết biểu đạt loại căm hận này như thế nào.
Mà lỗ tai Hứa Đồng Chu, đã trở thành một tảng đá đè nặng trong lòng cô, cho dù đây chỉ là một hồi ngoài ý muốn, nhưng đó cũng là do cô tùy hứng tạo thành nên.
Cho dù Hứa Đồng Chu từng vuốt đầu cô an ủi: "Chuyện này không thể trách em, Khinh Nhiễm." Còn nói, "Vốn là anh cũng thích yên lặng."
Triệu Khinh Nhiễm không còn là cô bé hay ồn ào huyên náo nữa, giống như lớn lên sau một đêm.
Lúc đầu mẹ Triệu nghĩ là do cô bị đuối nước nên hoảng sợ, sau một thời gian, cũng liền thấy được con gái của mình đã trưởng thành, cũng vì chuyện này mà vui mừng.
Triệu Khinh Nhiễm vốn sinh chán ghét với mẹ, nhưng không lâu sau, cô ngẫu nhiên biết được người ba thành thật của mình cũng ái muội không rõ với thực tập sinh, nên bỗng thấy không còn hận ai nữa.
Chuyện hoang đường cho tới bây giờ đều là có đôi có cặp.
Cô như trước là con gái mà bọn họ yêu thương, cũng như trước yêu thương cha mẹ cô vậy.
Cô hoàn toàn nhận ra thế giới này hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của cô, tất cả đều tô vàng nạm ngọc bên ngoài còn bên trong thì thối rữa. Sự việc tưởng chừng như tốt đẹp, liền giống như bọt biển, chọc vào một cái liền vỡ.
Đối với một cô bé nên có mối tình đầu, đối với ảo tưởng tình yêu trong hôn nhân, từ nay về sau lung lay sắp đổ, bao gồm tình cảm đối với Hứa Đồng Chu, cũng biến mất không còn tăm hơi.
Cũng là sau việc này, Triệu Khinh Nhiễm không hề giống lúc trước vây quanh Hứa Đồng Chu nữa, cô đối xử khách khí xa cách với cậu, thậm chí còn cố ý vô tình tránh gặp cậu.
Sự việc có liên quan đến chuyện đó đã trở thành bí mật kiêng kị của hai người.
Cô sợ hãi nhìn tai cậu đeo cái máy trợ thính không có sinh mệnh kia, luôn nhắc nhở việc phát sinh ngày hôm đó.
Sau khi tai Hứa Đồng Chu bị hỏng, trở nên càng trầm mặc hơn trước kia, Triệu Khinh Nhiễm không hề thân cận cậu, cậu tựa hồ cũng không biết làm gì nói gì nữa.
Chỉ có đôi khi, Triệu Khinh Nhiễm về trễ sau giờ tự học, cô sẽ nhìn thấy cậu lẳng lặng đứng trước cổng trường, sau đó yên lặng đi theo cô cùng lên lầu.
Triệu Khinh Nhiễm rốt cuộc cũng không có thi vào trường trung học của Hứa Đồng Chu, bất quá cũng thi vào một trường trọng điểm khác.
Lên trung học, cô trở nên học tập chăm chỉ. Ba năm trung học thuận buồm xuôi gió, điểm thi đại học thực sự lý tưởng, chính là không để ý đến sự phản đối của cha mẹ mà tới sống ở Tây Bắc.
Lí do thoái thác của cô là muốn đi ra thế giới.
Không ai biết, cô chỉ vì áp lực trong ba năm này mà muốn cách xa nơi này thôi.
Ý nghĩ của cô đại khái chỉ có Hứa Đồng Chu biết.
Sau khi biết được cô trúng tuyển vào đại học ở đó, Hứa Đồng Chu từng nhiều lần chủ động tìm cô nói chuyện.
Lần đầu tiên cậu uyển chuyển nhắc tới chuyện này, cậu nói: "Khinh Nhiễm, chuyện đều đã qua lâu rồi, cũng không có quan trọng như vậy, em không phải đi xa như vậy."
Ngay lúc đó ngữ khí của cậu nghe qua có điểm mất mát khổ sở. Tuy rằng Triệu Khinh Nhiễm không biết vì sao cậu lại khổ sở.
Mẹ Triệu cùng ba Hứa Đồng Chu cũng không có gì, ba Triệu với cô thực tập sinh kia cũng chẳng đâu vào đâu, thậm chí tất cả đều như là không có chuyện gì phát sinh, bọn họ như cũ vẫn là một đôi vợ chồng trung niên ân ái.
Sau khi Hứa Đồng Chu lên đại học không lâu, ba mẹ cậu liền ly hôn, mỗi người đều chuyển đi, phòng ở để lại cho Hứa Đồng Chu đã sắp trưởng thành, từ nay về sau cậu ở chỗ này sống một mình.
Tuy rằng tai Hứa Đồng Chu bị hao tổn, cũng không có ảnh hưởng cuộc sống học tập của cậu.
Hứa Đồng Chu nói rất đúng, chuyện này không có quan trọng như vậy. Nhưng đối với Triệu Khinh Nhiễm khi đó mà nói, tuy chưa thành ra chuyện gì nhưng nó đã xảy ra.
Cho đến rất nhiều năm sau, tuổi dần dần lớn, rốt cục Triệu Khinh Nhiễm mới chậm rãi hiểu được điểm này.
Cô biết, ba mẹ cô có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, cái ngày mưa kia cô đã nhìn thấy một màn đó ở trong núi, sẽ không biết cô cùng Hứa Đồng Chu vì sao bị rơi xuống nước, sẽ không biết vì cái gì mà tính tình thời niên thiếu của cô lại đột biến, cũng sẽ không biết nguyên nhân mấy năm nay cô xa nhà.
Đối với cô mà nói, thời gian đã rửa sạch tất cả, năm tháng thiếu niên chỉ là nhất thời, hết thảy giờ lại nhớ tới lúc ban đầu.