Người Bên Gối

Chương 7: Xem mắt



Cách ngày nhậm chức còn 3 tuần nữa, mấy ngày này xem như sau khi tốt nghiệp nhiều năm Triệu Khinh Nhiễm mới có một kỳ nghỉ dài như vậy.

Hai người Chu Vân Vân và Chương Hải, biết Triệu Khinh Nhiễm chính thức về nhà sinh sống và làm việc, lúc cô còn chưa trở về, liền lên kế hoạch đón gió tẩy trần cho cô rồi.

Chu Vân Vân và Chương Hải hiện giờ cũng không còn ở trong tiểu khu của xưởng quốc doanh nữa, một người làm nhân viên văn phòng trong một công ty tư nhân lớn, một người thì tự mình mở công ty sản xuất bao da, tính ra cũng không tệ lắm.

Mấy năm nay Triệu Khinh Nhiễm ở bên ngoài, tuy rằng rất ít gặp mặt, nhưng Internet phát triển như vậy, lúc không có việc gì ba người đều chat trên mạng, quan hệ hồi trước vẫn không bị phai nhạt.

Mọi người hẹn thứ Bảy gặp mặt, chỗ hẹn là một quán cà phê lịch sự tao nhã. Triệu Khinh Nhiễm cùng Chu Vân Vân tới trước, hai cô gái vừa gặp mặt liền líu ríu tán gẫu không ngừng.

Đang trò chuyện hăng say, Chu Vân Vân bỗng nhiên ồ một tiếng: "Đó không phải Hứa Đồng Chu sao? Anh ấy có hẹn sao?"

Khinh Nhiễm cũng biết hôm nay Hứa Đồng Chu Triệu đi xem mắt, nhưng không biết chỗ anh và người kia gặp mặt cũng là ở trong này.

Cô tò mò quay đầu nhìn lại, quán cà phê này rất lớn, người cũng không ít, ở giữa còn bài trí rất nhiều cây cảnh, tuy rằng có thể nhìn thấy Hứa Đồng Chu, nhưng tầm nhìn cũng không tốt.

Chỉ thấy được Hứa Đồng Chu vẫn hơi cúi đầu, cô gái đối diện đại khái tuổi cũng xấp xỉ bọn họ, mặc một bộ quần áo màu đỏ, cảm giác khí chất cũng không tệ lắm.

Cô cười cười, quay đầu nhìn Chu Vân Vân rồi nói: "Anh ấy đi xem mắt đấy."

Chu Vân Vân tròng mắt như muốn rơi xuống: "Xem mắt? Hứa Đồng Chu mà đi xem mắt?"

"Không đi thì còn làm gì nữa? Chẳng lẽ cậu muốn anh ấy sống một mình vậy à?"

Chu Vân Vân thanh thanh giọng: "Không phải, mình nghĩ là anh ấy đẹp trai như vậy, lại có tiền, làm sao có thể sa sút đến mức phải đi xem mắt chứ?"

Triệu Khinh Nhiễm nhẹ cười giễu một tiếng: "Có ích lợi gì? Anh ấy chính là cái hũ nút, tính tình rất thành thật, muốn anh ấy theo đuổi con gái, mặt trời mọc đằng Tây cũng không có khả năng, có lẽ vì anh ấy đã lớn tuổi, mình thấy anh ấy cũng gấp, nên chỉ có thể đi xem mắt thôi."

Chu Vân Vân lộ ra vẻ mặt bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm biết anh ấy sẽ đi xem mắt, thì tớ sẽ đợi vài năm, cậu có biết hai năm trước, tớ lại thổ lộ với anh ấy, anh ấy nói công việc bận quá nên không muốn, tớ thấy rằng chính là anh ấy chưa có ý với tớ đấy thôi, tớ nghĩ dưa hái xanh không ngọt, thôi thì theo bạn trai tớ vậy. Nếu sớm biết rằng khi anh ấy lớn tuổi chỉ có thể đi mắt, thì tớ sẽ chờ một thời gian nữa a."

Triệu Khinh Nhiễm cười ha ha, Chu Vân Vân thật sự có chút khó chịu, thỉnh thoảng nhìn qua bên kia, trong chốc lát lại tiếp tục oán giận: "Sao tớ lại không kiên trì thêm hai năm a!" Nói xong lại đùa giỡn, "Cậu nói xem tớ có nên đá bạn trai, rồi lại theo đuổi Hứa Đồng Chu không? Hiện giờ anh ấy còn phải đi xem mắt, khẳng định sẽ không cự tuyệt tớ, dù thế nào chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm rồi, so với cô gái xem mắt kia tốt hơn nhiều a!"

Triệu Khinh Nhiễm biết cô ấy chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, tuy rằng hiện tại cô ấy đã có bạn trai, tuy rằng diện mạo thu nhập không bằng Hứa Đồng Chu, nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

Người tình trong mơ lúc còn trẻ, đại khái cũng chỉ là để thỏa mãn một chút ảo tưởng của mình mà thôi.

Cô cười: "Cậu không sợ tớ sẽ mách lẻo với bạn trai của cậu à?"

Hai người lại hàn huyên một hồi, bỗng nhiên điện thoại của Chu Vân Vân reo lên, cô nhìn nhìn nói: "Là Đại Hải gọi tới."

Cô ấy bắt điện thoại, Triệu Khinh Nhiễm chợt nghe giọng nói ở đầu dây bên kia có chút thở hổn hển, đại khái là nói đang kẹt xe, còn phải đợi bao lâu vân vân.

Chu Vân Vân mày dựng ngược trừng mắt, mắng xối xả: "Đại Hải chết bầm, đã nói là hôm nay phải đón gió tẩy trần cho Khinh Nhiễm, tớ và cậu ấy đã chờ cậu ở quán cà phê này hơn nửa giờ rồi, cậu còn chưa đến, cậu thấy bọn tớ dễ dãi nên làm tới phải không?"

Từ bé ba người đã chơi với nhau, Triệu Khinh Nhiễm nhìn Chu Vân Vân cùng Chương Hải ầm ĩ trong điện thoại một lúc, cô ngồi đối diện ra dấu bảo mình đi toilet.

Chu Vân Vân gật gật đầu, tiếp tục đấu võ mồm với người trong điện thoại.

Triệu Khinh Nhiễm đi toilet xong, đến bên bồn rửa tay, nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đứng trước gương gọi điện thoại.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đối tượng xem mắt của Hứa Đồng Chu.

Triệu Khinh Nhiễm đưa tay duỗi tóc, bất động thanh sắc đánh giá cô gái này, khí chất quả thật cũng không tệ lắm, chẳng qua ngũ quan cũng không phải xuất sắc, không thể coi là xinh đẹp.

"Hôm nay lúc tớ vừa đến, nhìn thấy người tớ xem mắt, thật sự là kinh ngạc, liền nghĩ chắc anh ta giỡn chơi? Người đàn ông đẹp trai như vậy thì sao phải đi xem mắt chứ? Sau đó mới biết được tai anh ta có vấn đề, phải đeo máy trợ thính."

"Tớ nói rồi mà, như thế thì sao phải đi xem mắt chứ? Thì ra là người điếc."

"Người giới thiệu cũng không nói sớm với tớ. Tuy rằng tuổi của tớ không tính là còn nhỏ, nhưng công việc và diện mạo của tớ tự nhận cũng không kém, cũng không đến mức giới thiệu người tàn tật cho tớ chứ?"

"Đổi lại tớ cũng không đến mức cự tuyệt ngay lập tức, dù sao bộ dạng đúng là rất đẹp trai, nghe anh ta nói tiền lương tới hai vạn, hơn nữa nhìn anh ta rất thành thật. Nếu anh ta chủ động liên hệ tớ, trước hết tớ sẽ gặp gỡ anh ta, gặp rồi tính sau."

Triệu Khinh Nhiễm cứng người tại chỗ, tay đều đã quên phải làm gì, cho đến khi cô ta đi ra cửa, mới phản ứng lại, một cục tức dâng lên tới cổ, sau khi tức giận xong, lại không khỏi trào phúng, nếu cô ta mà biết con người Hứa Đồng Chu vượt qua hàng triệu, còn có thể ghét bỏ anh ta là bị điếc hay không?

Lúc trở lại chỗ ngồi, Chu Vân Vân đã tắt điện thoại, đại khái là nhìn thấy sắc mặt Triệu Khinh Nhiễm không tốt nên hỏi: "Làm sao vậy?"

Triệu Khinh Nhiễm lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa mới ở trong toilet nghe được cô gái mà Đồng Chu đang xem mắt gọi điện thoại, cô ta ghét bỏ tai Đồng Chu có vấn đề."

"Cái gì?" Chu Vân Vân lòng đầy căm phẫn, thiếu chút nữa muốn lật bàn, "Tớ xem bộ dạng cô ta cũng chỉ bình thường thôi, nếu tai Đồng Chu không có vấn đề, còn tới lượt cô ta đi xem mắt với anh ấy sao?"

Triệu Khinh Nhiễm giương mắt nhìn về phía cô: "Cậu cũng nghĩ tai Đồng Chu đã làm cho giá trị của anh ấy giảm xuống?"

"Đương nhiên không phải!" Chu Vân Vân giải thích lời nói của mình, "Tai anh ấy có tốt hay không thì đều không ảnh hưởng đến vị trí nam thần của anh ấy ở trong lòng tớ. Bất quá nói gì thì nói, với việc xem mắt mà nói, nam nữ gì đều như nhau, nếu có thể tìm được một người đàn ông tốt, chỉ cần điều kiện không phải kém nhiều quá, phần lớn mọi người không muốn sống cùng một người tàn tật, tuy rằng tai Đồng Chu không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng người khác cũng sẽ nhìn anh ấy là một người tàn tật, sẽ làm mất mặt người ta."

Triệu Khinh Nhiễm gật gật đầu: "Cậu nói đúng đấy, hơn nữa đối với nam nữ xem mắt, trừ bỏ tình cảm, cái gì cũng đều nói, Đồng Chu nghe không tốt khẳng định là một nhân tố làm người khác cân nhắc, anh ấy cũng không thể ngay từ đầu trực tiếp nói cho người khác anh ấy có bao nhiêu tiền, điều đó khẳng định sẽ có người coi trọng tiền của anh ấy hơn."

"Cho nên nói, Đồng Chu cần gì đi xem mắt. Anh ấy toàn ở nhà nên mới vậy, nếu ra bên ngoài tiếp xúc với nhiều người, không nói đến tiền của anh ấy, chỉ bằng khuôn mặt thôi, khẳng định cũng sẽ có phụ nữ người trước gục ngã, người sau lại tiến lên."

Triệu Khinh Nhiễm cười thán: "Ai, cái thế giới này thật là!"

Bên đó, Hứa Đồng Chu với cô gái xem mắt tựa hồ lại nói chuyện trong chốc lát, hai người cùng nhau đứng dậy, xem ra là phải đi.

Triệu Khinh Nhiễm nghe xong lời cô ta nói ở trong toilet, bởi vì cô ta không tôn trọng Hứa Đồng Chu, nên làm cho cô thực phản cảm, cho nên nhìn Hứa Đồng Chu tựa hồ muốn đưa cô ta đi ra ngoài, cô vẫy vẫy tay nhìn anh gọi: "Đồng Chu!"

Hứa Đồng Chu nghe tiếng nhìn qua, khi nhìn thấy cô, sắc mặt nao nao, còn chưa nói gì, Triệu Khinh Nhiễm ở xa xa nói với anh: "Anh đừng đi, em tìm anh có chút việc."

Chỉ thấy Hứa Đồng Chu ôn nhu khách khí nói vài câu với cô gái xem mắt, hai người trao đổi số điện thoại, anh đưa cô ta ra cửa, mới quay người đi về bên này.

Triệu Khinh Nhiễm oán thầm, thật đúng là còn muốn liên lạc với cô ta sao?

Hứa Đồng Chu tới bên cạnh, nói: "Khinh Nhiễm, sao em cũng ở trong này?"

Triệu Khinh Nhiễm nhìn Chu Vân Vân đối diện mà bĩu môi: "Em cùng Vân Vân và Đại Hải hẹn gặp ở đây."

Hứa Đồng Chu hiểu rõ gật đầu, lại chào Chu Vân Vân.

Chu Vân Vân nhìn anh hắc hắc cười ngây ngô.

Triệu Khinh Nhiễm nhìn anh đứng đó, cũng không ngồi xuống, thở dài đùa: "Có thể ngồi xuống không? Anh cao như vậy làm em có chút áp lực."

Hứa Đồng Chu nghe lời ngồi xuống cạnh cô, lại hỏi: "Tìm anh có chuyện gì sao?"

Triệu Khinh Nhiễm lười biếng nghiêng đầu hỏi: "Người vừa rồi chính là đối tượng xem mắt mà mẹ em giới thiệu cho anh sao?"

"Ừ." Hứa Đồng Chu gật đầu.

"Thấy thế nào?"

Hứa Đồng Chu thành thành thật thật trả lời: "Dù sao cũng đã đến tuổi nên tìm đối tượng, theo anh nghĩ cũng tốt. Cô ấy để lại số điện thoại để liên hệ, anh thấy cũng có thể tiến tới."

Anh ấy nói nghiêm túc, Triệu Khinh Nhiễm có chút buồn cười, nhưng lại nghĩ đến lời cô ta nói trong toilet, có chút không biết mở miệng như thế nào, chẳng lẽ nói cho anh biết, cô ta ghét bỏ anh là kẻ điếc, chỉ là vì bộ dạng anh đẹp trai lại thành thật và còn có thu nhập cao, chuẩn bị để anh làm dự bị, nếu tìm được người tốt hơn, thì sẽ đá anh đi?

Chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy quá tàn nhẫn.

Chu Vân Vân thấy Triệu Khinh Nhiễm tỏ vẻ khó xử, vụng trộm nháy nháy mắt với cô, cười hì hì nói với Hứa Đồng Chu: "Đồng Chu, trước kia em theo đuổi anh lại không đáp ứng, bây giờ lại đi xem mắt, không phải là chọc tức em sao?"

Hứa Đồng Chu xấu hổ cười cười: "Trước kia thật không có tâm tư đó, bây giờ lớn tuổi rồi nên muốn kết hôn, nhưng lại không có đối tượng, chỉ có thể đi xem mắt."

Chu Vân Vân ồ một tiếng: "Có phải thật hay không vậy? Mạng Láng Giềng của các anh nhiều nhân viên như vậy, tình yêu văn phòng cũng không khó tìm a?"

"Bọn anh không khuyến khích yêu đương trong công ty, anh phải làm tấm gương tốt."

Anh nói nghiêm trang, Chu Vân Vân thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước.

Triệu Khinh Nhiễm ôm trán, khó trách Hứa Đồng Chu lại đến mức phải đi xem mắt. Cô thấy rằng phải làm anh thay đổi một chút, bằng không thành thật chất phác như vậy cho dù khi kết hôn, thì cũng sẽ bị vợ kiểm soát gắt gao.

Ba người đang nói chuyện, Chương Hải thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào, thẳng đến bàn bọn họ, nhìn thấy Triệu Khinh Nhiễm thì hưng phấn kích động, trực tiếp bỏ qua Hứa Đồng Chu đang ngồi bên cạnh cô, chồm người qua anh ôm chặt tay Triệu Khinh Nhiễm, khoa trương kêu rên: "Triệu đại tiểu thư, tiểu nhân thật là kẹt xe mới tới trễ a! Ngài đại nhân đại lượng, liền tha thứ cho tiểu nhân lần này đi."

Hứa Đồng Chu sắc mặt thản nhiên, nhìn cậu ta duỗi tay tới, hơi nhíu nhíu mày, bất quá mấy người kia cũng không có chú ý.

Triệu Khinh Nhiễm rút tay ra, đánh một cái lên đầu cậu ta, quát khẽ: "Chừng này tuổi rồi còn đùa như thế, không sợ dọa người à!"

Chu Vân Vân cũng đá một cước: "Tên tiểu nhân kia còn không mau ngồi xuống!"

Chương Hải hi hi ha ha đứng lên tới ngồi xuống bên cạnh cô, đại khái là quá khát, trực tiếp rót một ly coffee, uống một hơi cạn sạch.

Chu Vân Vân xì một tiếng khinh miệt: "Đại Hải chết bầm, người khác không biết chứ tớ còn không biết hay sao, kẹt xe cái gì, chắc chắn là cậu trọng sắc khinh bạn vì đi chơi với bạn gái nên mới tới trễ như vậy!"

Chương Hải vẻ mặt oan uổn còn hơn Đậu Nga: "Trời đất chứng giám, bây giờ tớ còn độc thân nha, làm sao có bạn gái?"

Chu Vân Vân mở to hai mắt: "Quỷ a! Hôm kia cậu còn bảo là có rồi mà!"

"Chia tay hôm qua rồi."

Chu Vân Vân cùng Triệu Khinh Nhiễm đồng thời không nói gì.

Mới trước đây Chương Hải còn béo ú, hai người còn đặt biệt danh cho cậu ta là Hạt Lười Ươi, không nghĩ tới Hạt Lười Ươi lên trung học, bỗng nhiên cao lớn hơn, từ béo ú biến thành cao gầy, thành một soái ca có khí chất.

Nhờ ưu thế không dễ có này, Chương Hải từ nay về sau đi lên con đường Hoa Hoa công tử, thay bạn gái nhanh như chong chóng.

Chu Vân Vân và Triệu Khinh Nhiễm đã quen biết cậu từ bé, cho dù cậu có biến thành cao hơn, đẹp trai hơn, thì trong lòng bọn họ cũng không có gì thay đổi, tự nhiên cũng không có bất luận mỹ cảm gì, như cũ nên khi dễ liền khi dễ nên đàn áp thì đàn áp, nên quậy thì cùng quậy.

Cậu ta cũng từng nói, cho dù trên đời này chỉ còn có hai người phụ nữ bọn họ, cậu tình nguyện đi theo con đường đam mỹ cũng không có khả năng xuống tay với các cô.

Một người phụ nữ và một người đàn ông, sẽ không có tình bạn thuần khiết, nhưng hai người phụ nữ và một người đàn ông, đại khái là có. Đối với bọn họ là vậy.

Chương Hải nói xong, tựa hồ mới phát giác Hứa Đồng Chu ngồi đối diện, ồ một tiếng: "Đồng Chu, anh cũng ở đây sao?"

Chu Vân Vân trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu mù sao? Bây giờ mới thấy Đồng Chu."

Chương Hải cười hắc hắc: "Không phải bởi vì tớ hưng phấn đón gió tẩy trần cho Khinh Nhiễm nên không mới chú ý đó sao?"

Hứa Đồng Chu sắc mặt thản nhiên cười cười: "Khinh Nhiễm, nếu em không có việc gì khác, anh sẽ không quấy rầy các em tụ tập, các em cứ tiếp tục trò chuyện, anh đi trước."

Anh còn chưa đứng dậy, đã bị Triệu Khinh Nhiễm bắt lấy: "Hôm nay là Đại Hải và Vân Vân đón gió tẩy trần cho em, anh cũng đi cùng với tụi em đi."

Cô vừa mới nghĩ, về sau nếu mình có hoạt động gì, cũng phải kéo Hứa Đồng Chu vào, để cho anh quen biết thêm nhiều người, sửa cái tính hũ nút đó, nói không chừng có thể gặp được thiên mệnh của anh, mà không phải một người xem mắt ghét bỏ anh nghe không tốt.

Chu Vân Vân nhanh nhẩu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, anh Đồng Chu ở lại với tụi em đi."

So sánh với nhau, Chương Hải sẽ không thân thiện như vậy, ha ha cười cười: "Chúng ta uống xong coffee sẽ đi KTV, Đồng Chu sẽ hát chứ?"

Triệu Khinh Nhiễm thật đúng chưa có nghe được giọng hát của Hứa Đồng Chu, cho dù là trước khi tai gặp chuyện không may cũng chưa có nghe qua, huống chi sau đó lại đeo máy trợ thính. Cô cũng biết anh cũng không thích những chỗ ồn ào như vậy.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt, nhưng anh lại gật gật đầu: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.