Lúc Lăng Thần Nam mở tài liệu cá nhân ra, một cái tên xa lạ đập vào mắt.
Anh chợt nhớ tới, cái vị khách hàng thường tới vào giờ này đã huỷ lịch hẹn trước, nói rằng tình trạng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng phải theo người nhà chuyển đến thành phố khác. Vì vậy, lịch hẹn lúc bốn giờ chiều thứ sáu này thay đổi thành một vị khách hàng mới.
Lăng Thần Nam luôn gọi bọn họ là khách hàng mà không phải là bệnh nhân. Anh cũng luôn gọi mình là cố vấn tâm lý mà không phải là bác sĩ tâm lý.
Sau khi kim đồng hồ xẹt qua một phút, vang lên hai tiếng gõ cửa.
Hai tiếng, mà không phải là ba tiếng như phần đa mọi người. Tiếng thứ nhất và tiếng thứ hai cách nhau một khoảng vi diệu, như là cực kỳ kiềm chế, lại như có chút không chắc chắn.
Cửa bị đẩy ra, người khách hàng mới đi vào, gật đầu với anh, nói: “Bác sĩ Lăng, chào anh.”
Vị khách hàng không đưa tay ra, Lăng Thần Nam cũng không đưa tay ra, chỉ đứng lên nghênh đón hắn: “Chào cậu Thẩm, mời ngồi.”
“Cậu Thẩm trước đây đã từng cố vấn tâm lý chưa?”
Lăng Thần Nam vừa nói chuyện phiếm với hắn, vừa trắng trợn dò xét vị khách hàng này —— cao, gầy, rất đẹp trai, tư thế ngồi ngay ngắn, là loại hình khác hẳn với các khách quen xuất hiện ở đây.
Bình thường đến cố vấn tâm lý đa số là các gia đình có con gái mới lớn —— phái yếu dễ bắn ra tín hiệu cầu xin giúp đỡ hơn so với phái mạnh.
Thế nhưng Lăng Thần Nam lại chú ý tới, từ sau khi hắn ngồi xuống đã đổi hướng quai tách cà phê hai lần, đẩy dĩa cà phê đến chỗ hợp lý hơn trên cái bàn gỗ hoa văn, đồng thời cảm thấy bức rức với mảnh vụn bích quy trong dĩa, hẳn là có chứng cưỡng chế và thích sạch sẽ nhẹ.
“Cho nên, ” Lăng Thần Nam theo mắt kính phía trên nở nụ cười khiến cho người khác yên tâm, nói: “Xin hỏi là có chuyện gì rắc rối muốn bày tỏ hết với tôi không?” tinhnguyetcotran.wordpress.com
Người khách nhìn anh, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Động tác nuốt như đang kiềm nén cảm xúc mãnh liệt gì đó.
Hắn hơi hé miệng, đôi mắt nhìn xuống, dường như đang muốn tìm từ ngữ như thế nào, Lăng Thần Nam cũng không giục hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
Người khách rốt cụộc phát ra âm thanh: “Tôi đã từng có một người yêu.”
Lăng Thần Nam bắt được chữ mấu chốt: Đã từng.
Cách thức người yêu trở thành quá khứ không gì ngoài hai nguyên nhân: Thiên tai và do con người làm ra.
Không biết cái vị người yêu này có còn sống không, Lăng Thần Nam duy trì mà chờ đối phương tiếp tục, sợi tơ im lặng lại càng kéo dài.
Nhìn đối phương dường như có rất nhiều tâm tư, không biết bắt đầu nói từ đâu, Lăng Thần Nam dẫn dắt nói: “Bây giờ hai người không bên nhau nữa sao?”
Đối phương im lặng rất lâu, nói: “Tôi, tôi lừa anh ấy.”
Lừa dối, trong đầu Lăng Thần Nam bắt đầu thiết lập hồ sơ, giữa quan hệ hai người thường thấy nhất là lừa dối ở bên ngoài…. Lăng Thần Nam đợi một hồi, cũng không nghe thấy gì ngoài hai chữ này.
Nói chính xác là, một chữ anh cũng không nghe thấy.
Cái loại trầm mặc này thường phát sinh ở trên người khách bị động đến bác sĩ tâm lý, không muốn đối mặt với tâm lý của mình có vấn đề, cũng không thừa nhận mình cần giúp đỡ, càng rất khó có cảm giác tin tưởng với bác sĩ. Nhưng ngược lại, người khách chủ động tìm đến xin giúp đỡ phần lớn có nguyện vọng bày tỏ mãnh liệt. Còn trầm mặc kéo dài như vậy thì xin lỗi chứ tốn tiền xem bệnh.
Nhưng đối phương vô thức ôm tay trước ngực, hoàn toàn là tư thế từ chối.
Lăng Thần Nam đặt vở và bút sang một bên, kính mắt cũng lấy xuống, tay khoát lên trên đầu gối nói: “Nói cho tôi một chút hai người quen nhau thế nào?”
Người khách rốt cuộc mở mắt, nhìn thẳng anh, mà không phải là nhìn cằm anh hay là nơi nào đó. Đôi mắt đối phương rất đẹp, xem như là bộ phận xuất sắc nhất trên khuôn mặt, nếu như cười có lẽ sẽ cực kỳ dụ người. Đáng tiếc hiện tại cậu ta hoàn toàn không có biểu cảm, gương mặt trống rỗng, nói đúng hơn là mờ mịt, càng lộ ra triệu chứng bị bệnh.
“Anh ấy là…” Người khách lên tiếng, tuy rằng tốc độ nói chầm chậm, nhưng lần này tốt xấu gì cũng thành chuỗi câu: “Chúng tôi quen biết nhau ở chỗ làm việc của anh ấy.”
【Chuyện cũ thứ nhất của Thẩm Dần Xuyên – Quen biết 】
【 Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy hẳn là ở một quán cà phê.
Đó là một buổi sáng thứ hai, lúc đó tôi đang chờ cuộc họp, cho nên tuỳ tiện tìm nơi có mạng để xử lý mail. Sau đó, anh ấy xuất hiện. Tôi nhìn thấy anh ấy đi ngang qua cánh cửa kính bên cạnh tôi để đi vào quán, gọi một ly sữa đậu nành latte rồi mang ra ngoài. Anh ấy rất điển trai, đặc biệt là lúc cười, có chút hương vị ánh nắng. Trên tay anh ấy không cầm gì cả, lúc chờ đợi đút tay vào trong túi quần rất phóng khoáng, dựa ở bên quầy không quan tâm đến chung quanh.
Sau đó tôi nhìn anh ấy nghiêm túc cầm lấy latte, qua phố, tiến vào văn phòng đối diện.
Theo lý thuyết, kiểu nhìn thoáng qua trên đường đến đây là hết, thế nhưng không hiểu tại sao lần đó tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác rất mãnh liệt, có xúc động muốn làm quen với anh ấy. Nhưng chúng tôi hoàn toàn là hai người xa lạ, chưa từng gặp nhau, mà cũng sắp đến giờ họp. Nhưng tôi khi đó chỉ nghĩ nếu bây giờ mình không đuổi theo, có khả năng cả đời này không bao giờ tìm được anh ấy nữa.
Vì vậy tôi thu dọn laptop cực kỳ nhanh, cũng đi vào toà cao ốc kia.
Cao ốc tổng cộng có 23 tầng, tôi đi tìm từng tầng một, quan sát rất kỹ, chỉ lo anh ấy ở nơi hẻo lánh nào đó hoặc có phòng làm việc riêng mà bỏ lỡ. Cuối cùng, tôi tìm thấy anh ấy ở tầng 19, anh ấy tên là Bạch Thịnh, là một nhà thiết kế nội thất, trước cửa có gắn tên của anh ấy.
Tôi do dự chừng năm giây rồi đẩy cửa đi vào, tôi giả bộ mình là khách hàng muốn cố vấn về trang trí nội thất, rồi làm quen với anh ấy. 】
Lăng Thần Nam sau khi nghe xong, cảm nghĩ: Ngay cả công việc cũng không quan tâm đã dũng cảm theo đuổi một người xa lạ. Với dáng vẻ người trước mắt, không ngờ rằng tác phong lại can đảm như thế.
Anh hỏi: “Sau bao lâu hai người ở bên nhau?”
Thẩm Dần Xuyên nói: “Ba tháng, lần thứ hai đi ăn cơm sau khi biết nhau tôi đã thẳng thắn nói với anh ấy mình không phải thật sự muốn tìm nhà thiết kế nội thất, mà là vì muốn tiếp cận anh ấy nên mới nói như vậy. Anh ấy hơi ngạc nhiên, nhưng không hề tức giận, sau đó chúng tôi hẹn hò hơn hai tháng mới chính thức ở bên nhau.” tinhnguyetcotran.wordpress.com
Lăng Thần Nam gật đầu nói: “Nghe kể thì không có vấn đề gì, tuy rằng lúc đầu cậu không nói thật nhưng cũng chỉ là chút thủ đoạn nhỏ để phá băng mà thôi.”
“Không, ” Thẩm Dần Xuyên nhắm mắt lại lắc đầu: “Tôi lừa anh ấy.”
“Người đó không phải là tôi, cái người hẹn hò với anh ấy đó, không phải tôi. Tôi vì muốn được anh ấy thích, mà nguỵ trang thành bộ dáng nhã nhặn lại thú vị, nhưng không phải thế, tôi là người tồi tệ.” Thẩm Dần Xuyên nói.
Lăng Thần Nam lý giải mà gật gật đầu: “Đây là điều rất bình thường, trước mặt người mình thích biểu hiện ra mặt tốt của bản thân, giả bộ để làm đối phương có hứng thú rồi thích mình. Lâu dần, loại giả tạo này duy trì càng lâu càng mệt, càng ngày càng khó, đặc biệt là lúc sống chung, thói quen sẽ càng dễ dàng lộ ra.”
Thẩm Dần Xuyên lắc đầu: “Không phải, tôi hoàn toàn lừa anh ấy. Tôi không phải người như vậy, bác sĩ, tôi có bệnh, tôi… Tôi e rằng không khống chế được chính mình.”
“Không khống chế được chính mình” Có rất nhiều loại cảnh tượng. Nghe đối phương miêu tả, người yêu cũng là một gã nam tính, thêm nữa liếc mắt nhìn sang, cơ thể đối phương cũng hơi gầy yếu, nếu không Lăng Thần Nam cũng muốn nghĩ là bạo lực gia đình rồi.
Thẩm Dần Xuyên cau mày, lại có chút nói không ra lời. Một lúc lâu hắn mới nói: “Bác sĩ, nội dung nói chuyện ở đây đều giữ bí mật phải không?”
Lăng Thần Nam gật đầu: “Giữ bí mật về bệnh tình là quy tắc, trừ khi nội dung cậu nói liên quan đến công cộng hoặc nguy hại đến người khác, nếu không tôi không có quyền nói với bất kỳ ai.”
Thẩm Dần Xuyên gật gật đầu, nói: “Tôi, tôi không khống chế được. Tôi không muốn tổn thương anh ấy, tôi rất muốn tin anh ấy. Nhưng mà tôi rất ghét anh ấy nói chuyện với người khác. Tôi biết, có lúc chỉ là công việc, chỉ là bạn bè, nhưng mà tôi chính là không khống chế được.”
Lăng Thần Nam nghĩ thầm —— Người đẹp trai như vậy mà lại có cảm giác tự ti và thiếu cảm giác an toàn mãnh liệt như vậy, anh hỏi: “Cậu đã ra tay sao?”
Đối phương khẽ nhếch miệng gật đầu, lại lắc đầu: “Tôi không phải cố ý, anh ấy rất được chào đón. Anh ấy chỉ cần tan làm không về thẳng nhà là tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, tôi không nhịn được nên nổi nóng, sau lại rất hối hận xin lỗi anh ấy, sau đó anh ấy cố gắng về nhà tăng ca, thế nhưng tôi vẫn không yên lòng. Lỡ như khách hàng của anh ấy thích anh ấy thì sao, lỡ như anh ấy nói chuyện phiếm với người khác khi mua cà phê thì sao? Tôi không cố ý…”
Trật tự từ của đối phương bắt đầu lung tung, tâm trạng dần dần kích động, Lăng Thần Nam vọi nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu được cảm giác của cậu, nhưng… chúng ta nên thảo luận kỹ hơn về hành vi.”
Thẩm Dần Xuyên dừng lại, lúc hắn đang ngây người, đồng hồ điện tử trên bàn bỗng phát ra tiếng tít tít —— đã hết giờ cố vấn rồi.
Lăng Thần Nam cũng sững sờ, đối phương vừa mởi mở nội tâm được một chút.
Thứ sáu, kế tiếp cũng không có khách hàng nào, Lăng Thần Nam nói: “Cậu Thẩm, nếu như cậu muốn…” tinhnguyetcotran.wordpress.com
Có thể nói tiếp cũng không sao.
Thẩm Dần Xuyên như là giẫm phải rắn độc, vội vàng đứng lên: “Cảm ơn bác sĩ, tuần sau tôi sẽ quay lại.”