Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Chương 14



Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ tám – tối 】

Bạch Thịnh ngồi trong góc mà cuộn tròn, chôn mặt trong khuỷu tay, bộ dáng cự tuyệt nói chuyện, Lăng Thần Nam cúi đầu nhìn một chốc rồi đi tới bên cạnh cậu mà ngồi xuống thảm trải sàn.

Lăng Thần Nam học theo bộ dạng ôm đầu gối của cậu, nghiêng đầu nhìn mái tóc đen của cậu, sau đó tiến gần đến bên tai cậu muốn xem thử vẻ mặt cậu một chút —— nhưng tiếc là không thấy được gì, động vật nhỏ trốn lại vào trong cái vỏ của mình. Anh tới gần cọ cọ, không có phản ứng, lại cọ cọ, sau đó dùng khuỷu tay đụng đụng cánh tay Bạch Thịnh.

Đối phương theo bản năng mà né tránh, sau đó ôm cánh tay, để lộ ra một con mắt mà len lén nhìn anh.

Lăng Thần Nam cười với cậu, nhẹ giọng gọi: “Này ~ “

Hàng mi của Bạch Thịnh chớp chớp, sau đó hai mắt đều lộ ra, nhìn anh, vẻ mặt nghi hoặc và mờ mịt. Lăng Thần Nam nói: “Dựa vào tường không lạnh sao?”

Bạch Thịnh giật giật mũi, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, đầu ngón tay vân vê ống quần mình.

Lăng Thần Nam thử thăm dò mà đưa tay ra, đối phương không trốn tránh nữa, vì vậy anh đưa tay bọc lấy những đốt ngón tay lạnh lẽo của cậu, từng chút từng chút tách mở mấy ngón tay đang xoắn xuýt của cậu, nắm chặt, rồi đỡ cậu đứng lên.

Bạch Thịnh tuy còn do dự nhưng vẫn nghe lời mà đứng dậy cùng anh, theo anh đi về chỗ ngồi.

“Muốn uống nước không?” Lăng Thần Nam hỏi.

Đối phương lắc đầu một cái.

Tiếng chuông báo giờ trị liệu kết thúc vang lên, Lăng Thần Nam muốn đi tắt nó, thế nhưng Bạch Thịnh lại vươn tay kéo lấy anh, bộ dáng kia như thể nếu anh buông tay ra thì cậu sẽ khóc lên mất.

Lăng Thần Nam nhíu mày —— anh chưa từng thấy Bạch Thịnh như vậy, cho dù là lúc đầu mới tiếp xúc cũng không có, khi đó Bạch Thịnh tuy yếu đuối nhưng vẫn theo bản năng mà xa lánh anh, còn giờ phút này, không chỉ nhút nhát sợ sệt mà hình như… còn có chút dính người.

“Tôi đi tắt đồng hồ báo thức.” Lăng Thần Nam giải thích, nhưng đối phương vẫn không buông tay, còn thò thêm một tay tới, kết quả cả hai tay đều nắm lấy anh.

Lăng Thần Nam cố gắng nhìn ra điều gì trên vẻ mặt của cậu, lại hỏi: “Vậy… cậu đi cùng tôi nhé?”

Bạch Thịnh ngẩng mặt lên, chớp mắt một cái, như là đáp ứng.

Vì vậy Lăng Thần Nam nắm tay cậu đi về phía bàn làm việc của mình, tắt chuông báo, rồi vụng về dùng một tay thu dọn notebook trên bàn, toàn bộ quá trình Bạch Thịnh dùng đều hai tay nắm chặt tay anh, nhích từng bước đứng bên cạnh anh. Cậu hơi cong lưng, bước chân rất nhỏ, đầu gối cũng hơi chùng, là kiểu ngôn ngữ tay chân mà Lăng Thần Nam chưa từng gặp qua trên người cậu.

Chuyện này rất quái lạ, Lăng Thần Nam nghĩ, đừng nói là bệnh tình chuyển biến xấu đi, chỉ một cú điện thoại của Thẩm Dần Xuyên mà có thể khiến cậu ấy rơi vào tình trạng như thế này sao?

“Bạch Thịnh? Cậu có ổn không?” Lăng Thần Nam hỏi: “Đã tan làm rồi, hôm nay… sẽ không đi đánh cầu nhỉ?”

Bạch Thịnh nhìn sàn nhà chằm chằm, không có chút phản ứng nào, lại như không nghe thấy anh nói chuyện, Lăng Thần Nam giật giật ngón tay, nói: “Buông tay được không? Tôi gọi điện thoại hủy đặt sân trước.”

Bạch Thịnh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh một cái thật nhanh, thế mà thật sự buông lỏng tay ra, đổi lại thành ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bên cổ anh.

Lăng Thần Nam bỗng nhiên bị một cái ôm dạt dào ập đến mà ngây ngẩn cả người.

Lăng Thần Nam: “Bạch Thịnh… Bạch Thịnh?”

Dù khuyên can cách mấy, Bạch Thịnh vẫn không hề đáp lại, Lăng Thần Nam chỉ có thể duy trì cái tư thế vi diệu này mà gọi một cú điện thoại cho sân thể dục, sau khi cúp máy lại giằng co một chốc nữa, anh bất đắc dĩ đề nghị: “Thôi mà… cậu vẫn là cầm tay tôi đi, cậu như vậy tôi không nhúc nhích được, cầm tay trái.”

Bạch Thịnh mới ngẩng mặt lên từ bên cổ anh, hơi thở mềm mại phả nhẹ lên hai má và tai anh, có vẻ như cậu đang lựa chọn trong lòng, sau đó buông cánh tay ra, vươn đến mà cầm lấy tay anh.

May mà người của phòng làm việc vừa tan tầm liền chạy sạch, bằng không Lăng Thần Nam thật không biết phải giải thích chuyện hai người bọn họ dắt tay rời đi như thế nào, anh dẫn Bạch Thịnh vào thang máy, đi xuống hầm để xe, lúc này lại xảy ra chuyện khó khăn.

Lăng Thần Nam: “Bạch Thịnh, cậu cứ kéo tôi như vậy tôi không cách nào lái xe được.”

Đối phương không những không chịu buông ra, mà thấy anh muốn rút tay về thì phát hoảng, méo miệng trông anh, không tới ba giây trong đôi mắt xinh đẹp kia liền chứa đầy hơi nước lấp lánh.

Lăng Thần Nam bị cảnh tượng mỹ nhân rơi lệ đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ ngây người.

“Bạch, Bạch Thịnh, tôi không có đi mà, tôi, tôi muốn đưa cậu về nhà.” Làm bác sĩ tâm lý đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lăng Thần Nam nói lắp trước mặt bệnh nhân, anh nắm tay đối phương đi vòng qua ghế phụ, mở cửa xe ra nhét cậu vào trong, thắt chặt dây an toàn, rồi từ từ rút tay lại, sau đó sờ sờ vai cậu, vừa như đang động viên một cậu bạn nhỏ, vừa như đang dỗ dành một con mèo con hoảng sợ.

Lăng Thần Nam chạy qua chỗ điều khiển, tâm trạng vẫn còn chấn động lắm, quay đầu hỏi: “Nói lại địa chỉ nhà cậu cho tôi lần nữa đi.”

Đối phương vẫn không để ý tới anh, nắm chặt dây an toàn yên lặng rơi nước mắt, dáng vẻ vừa thương tâm vừa sợ sệt.

Lăng Thần Nam hết cách rồi, bắt đầu lật sổ ghi chép của mình, rốt cuộc tìm được địa chỉ mà Bạch Thịnh mới chuyển tới mấy tuần trước, kéo tay côn, đạp ga.

Đường phố về đêm che kín màu đèn đỏ tươi, trên cửa sổ xe dần bị một lớp sương mù mỏng ẩm ướt phủ đầy, Lăng Thần Nam cầm tay lái, anh đã tỉnh táo lại, động não suy nghĩ nhiều lần. Dọc đường đi anh nghĩ trăm phương ngàn kế để nói chuyện với Bạch Thịnh, song dùng hết đối sách rồi nhưng đối phương vẫn không mở miệng, ít nhất thì nước mắt cũng đã dừng rơi.

Tính cả kẹt xe, chặng đường đi cũng chỉ mất nửa tiếng, anh dừng xe dưới nhà Bạch Thịnh, tháo dây an toàn cho đối phương, dắt người ra khỏi ghế phó lái.

Lăng Thần Nam có chút không ôm hi vọng gì mà hỏi: “Lầu mấy đây?”

Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Bạch Thịnh lập tức trốn ra sau lưng anh, từ bên trong có một người phụ nữ dắt một đứa nhỏ đi ra, Lăng Thần Nam chắp tay sau lưng cười cười với cô. Đối phương hơi sửng sốt một chút rồi cũng gật gật đầu với anh, chỉ nhìn bọn họ nhiều hơn một cái rồi đi ra khỏi tòa nhà.

Lăng Thần Nam nhanh chóng kéo Bạch Thịnh vào thang máy, hỏi lại lần nữa: “Lầu mấy?”

Bạch Thịnh chuyển chuyển đôi mắt, dùng cái tay nhàn rỗi ấn vào một tầng lầu.

Lăng Thần Nam lại hỏi: “Sao không nói chuyện với tôi vậy?”

Bạch Thịnh nhìn anh, cắn môi lắc đầu.

Lăng Thần Nam: “Là không muốn nói, hay là không biết nói cái gì?”

Bạch Thịnh vẫn lắc đầu.

Lăng Thần Nam hỏi: “Đều không phải sao?”

Bạch Thịnh chỉ chỉ miệng mình, lắc đầu lần nữa.

Lăng Thần Nam nhướng mày, có chút khó mà tin được: “Không thể nói? Tại sao?”

Thang máy đến tầng đã bấm, Bạch Thịnh dẫn anh ra ngoài, đi đến trước cửa một căn hộ bên trái, nhìn chằm chằm cửa mà ngẩn người.

Lăng Thần Nam hỏi: “Chìa khóa đâu?”

Lần này anh không chờ lâu, dứt khoát đưa tay vào túi áo khoác và túi quần của Bạch Thịnh mà tự mình tìm kiếm, sau khi móc chìa khóa ra thì lần lượt thử từng cái, thuận lợi mở cửa đi vào.

Vào đến nhà, Bạch Thịnh như thả lỏng hơn một chút, Lăng Thần Nam nhân cơ hội buông tay, đối phương lập tức chạy vào phòng khách, ngồi vào góc của chiếc ghế sa lon nhỏ nằm phía sau bàn trà, ôm lấy tấm đệm lớn màu vàng bên cạnh mà vùi mặt vào, giấu đi.

Quá kỳ quái, Lăng Thần Nam nghĩ, cứ như vừa nhặt được một con mèo hoang không biết nói chuyện vậy.

“Uống nước không Bạch Thịnh? Muốn tôi giúp cậu gọi thức ăn ngoài không?” Tất cả đều không có đáp án, Lăng Thần Nam hết cách rồi, nói: “Vậy thì… tôi đi nhé?”

Anh đi tới bên cạnh Bạch Thịnh, nhẹ nhàng sờ sờ tóc đối phương, suy nghĩ một chút, liền giúp cậu kéo rèm cửa sổ, tăng nhiệt độ máy sưởi lên cao hơn, lặp lại: “Vậy tôi đi nhé?”

Làm người duy nhất mở miệng trong phòng, Lăng Thần Nam không biết lời này mình nói ra là cho Bạch Thịnh hay là cho chính mình nữa.

Anh biết mình đã dùng quá nhiều tinh lực với Bạch Thịnh, hao tốn quá nhiều thời gian, tự tẩy não bản thân rằng đây là vì bệnh tình của Bạch Thịnh quá nghiêm trọng, anh chưa từng đối xử với những bệnh nhân khác tới mức này.

Dẫn cậu đi ăn, cùng cậu tập thể thao, còn đưa cậu về nhà.

Anh đứng lên, cẩn thận cầm lấy áo khoác, Lăng Thần Nam quan sát phòng trọ một phen —— quạnh quẽ, rất ít vật dụng, không có một chút khói lửa.

Anh từ bỏ, lần thứ hai buông áo khoác, đi vào phòng bếp đun nước nóng, lấy tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh xuống xem.

Gọi thức ăn ngoài cho cậu rồi hẵng đi vậy, Lăng Thần Nam nghĩ, không, đợi thức ăn ngoài đến mới rồi đi.

Anh cầm tờ giấy ghi số điện thoại gọi thức ăn ngoài, vừa gọi điện vừa chậm rãi trở về phòng khách, lơ đãng liếc nhìn thấy cửa phòng ngủ bên cạnh bị hé mở phân nửa.

“Alo? Chào ngài? Alo?” Trong điện thoại vang lên tiếng công ty đưa thức ăn, thế nhưng Lăng Thần Nam chỉ há há miệng, một câu cũng không nói ra được.

Anh giơ điện thoại, tay cứng đờ, người bên kia điện thoại bởi vì không được đáp lại mà đã cúp máy.

Lăng Thần Nam đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa liền không bị ngăn cản mà mở ra.

Ánh đèn bên ngoài hành lang hắt vào phòng ngủ tạo nên một vệt sáng màu vàng hình tam giác trên sàn nhà.

Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường và một cái bàn, mà trên bức tường đối diện chiếc giường lại được dán đầy những bức ảnh to to nhỏ nhỏ một cách nghiêm chỉnh, giấy tờ, ghi chép, hóa đơn. Thời gian bức ảnh được chụp có ban ngày lẫn ban đêm, bối cảnh có trong phòng mà cũng có ngoài trời, chỉ có một điểm chung, đó là —— vai chính duy nhất của bức ảnh không hề hay biết người chụp.

Hai tay Lăng Thần Nam run rẩy, đầu gối như nhũn ra mà bước lên trước, nhìn chằm chằm tấm hình trước mặt hẳn là mới được chụp nhất —— đó là cảnh chính anh bước xuống xe taxi sau khi dùng cơm cùng bạn mình vào tối hôm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.