Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Chương 22



Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ mười – Cuối tuần 】

Sợ Bạch Thịnh đổi ý, sáng sớm ngày thứ sáu Lăng Thần Nam đã quấy rầy Lục Bách Chu, sau khi bị cúp máy ngang hai lần rồi bị sạc cho một trận, anh vất vả lắm mới có cơ hội nói rõ ý mình, kết quả đối phương rống to một tiếng: “Cậu có bị điên không!” Lần thứ ba cúp máy ngang.

Lăng Thần Nam bình tĩnh để điện thoại sang một bên, như thường lệ mà ra ngoài chạy bộ, trên đường về thuận tiện mua một chậu cây tên gì không biết nhưng lá cây xanh biếc. Đến lúc bắt đầu ăn sáng, Lục Bách Chu mới gọi điện tới —— tuy lúc nãy cọc cằn khó chịu, cách một cái điện thoại cũng có thể cảm giác được áp suất thấp mà y tỏa ra, thế nhưng bây giờ hình như đã bình thường trở lại rồi.

“Lăng Thần Nam, cậu biết hôm qua mấy giờ anh ngủ không?” Lục Bách Chu mang theo giọng mũi khàn khàn mà nói, có thêm tiếng bật lửa lách cách.

Lăng Thần Nam không để ý chút nào, ung dung đặt non nửa ly sữa bò nóng xuống dưới máy pha cà phê: “Ồ, cho phép em nói rồi đó hả học trưởng, anh bớt hút thuốc lại đi.”

Lục Bách Chu nói: “Yên tâm, phải đồng quy vu tận với cậu trước thì anh đây mới an tâm mà chết vì nicotin.”

Lăng Thần Nam vui vẻ: “Không nhìn ra anh lại là người theo chủ nghĩa lãng mạn thuần túy như thế nha.”

Sau khi nói chuyện tào lao hai câu, Lăng Thần Nam hỏi: “Sáng sớm đã nói với anh rồi đó, sao? Tính thế nào?”

Lục Bách Chu nói: “Không phải là không muốn nhận, mà là công việc của anh bận rộn quá, làm gì có thời giờ nhận.”

Lăng Thần Nam đã sớm đoán được y sẽ nói như vậy, hắng giọng một cái, bắt đầu giảng đạo lý cho y nghe: “Thứ nhất, chẳng phải việc em chọn cách đổi bác sĩ cố vấn là vì nghe theo lời đề nghị của anh sao, anh không thể đào hố mà không lấp, có tội mà không gánh, bày ra mà không dọn. Thứ hai, anh xem, chuyện này mặc dù là ngoài ngạch công tác, nhưng dù sao chỉ là một bệnh nhân, một tuần chỉ cần bỏ ra một tiếng đồng hồ, hơn nữa thu nhập khá cao, có thể bù lại cho nghề chính của anh…”

Lúc Lục Bách Chu nghe đến điều thứ ba thì không chịu nổi: “Được rồi được rồi, bộ đây là ngày đầu tiên cậu làm mẹ đưa con tới nhà trẻ hả?!”

Lăng Thần Nam nghiêm túc phản bác: “Không không, tuần sau mới khai giảng, vẫn chưa chính thức đăng ký mà, đang bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm đây.”

Mới sáng sớm nên Lục Bách Chu không có tinh thần, nói được một chốc thì buồn ngủ, ngáp một cái nói: “Được rồi, tuần sau dẫn cậu ta đến tán gẫu một chút đi, anh ngủ tiếp.”

Ngồi trên ghế sa lon uống hết ly cà phê, Lăng Thần Nam cầm điện thoại lên nhìn hồi lâu, sau đó quyết định gởi cho Bạch Thịnh một đoạn tin nhắn ngắn để hẹn thời gian. Mà Bạch Thịnh không có số điện thoại cá nhân của Lăng Thần Nam nên sau đó không lâu nhắn lại một tin hỏi dò: Là bác sĩ sao?

Lăng Thần Nam cười cười, cứ như thấy đối phương ở ngay trước mắt mình, bày ra vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt mà nhìn mình rồi gọi một tiếng ‘bác sĩ’.

Lăng Thần Nam: Là tôi đây.

Bạch Thịnh: À à!

Lăng Thần Nam: Mới vừa rồi trao đổi với bác sĩ Lục một chút, anh ấy mong tuần sau cậu có thể gặp mặt rồi tán gẫu, tôi dẫn cậu tới được không?

Qua một hồi, Bạch Thịnh đáp: Được.

Lăng Thần Nam tay run một cái thiếu chút nữa đã gửi qua một chữ ‘ngoan’, nhưng may sao vẫn nhịn được, nói: Được, khi nào tới giờ thì liên hệ nhé.

Lăng Thần Nam vẫn có chút thổn thức —— đã trị liệu được một tháng, hai bên đều sinh ra tình cảm và phản xạ ở một mức độ nhất định, bước kế tiếp là phải phá bỏ cái vòng tâm lý lẩn quẩn giữa theo dõi và phản theo dõi, giữa không tin tưởng và không được tin tưởng, từ đó giúp cậu xây dựng lại mối quan hệ xã giao mới và khỏe mạnh, không ngờ lại là đa nhân cách, hoàn toàn thay đổi quỹ tích trị liệu những ngày trước.

Điện thoại lại vang lên một tiếng, Bạch Thịnh gửi một tin đến: Bác sĩ à… anh có bận không?

Lăng Thần Nam trả lời: Đang rảnh, sao thế?

Bạch Thịnh: Tôi muốn nhờ anh chuyện này…

Lăng Thần Nam: Cậu nói đi.

Bạch Thịnh: Tôi… không về nhà được, không mang chìa khóa, bị nhốt ở ngoài rồi.

Lăng Thần Nam: …

Lăng Thần Nam: Xảy ra chuyện gì?

Không tới nửa tiếng, Lăng Thần Nam lái xe đến dưới lầu nhà Bạch Thịnh.

Trong tâm lý của anh nói thật thì vẫn còn một chút cảm giác không thoải mái đối với nơi này, dù sao lần trước rời đi trong tình cảnh thực sự không tốt đẹp gì mấy, tuy anh lớn gan đó, khả năng tiếp thu cao đó, nhưng dù sao vẫn bị cào chảy máu. Mà mới vừa nói chuyện điện thoại cùng Bạch Thịnh —— giọng điệu đối phương mềm mại, còn có chút nói lắp, giống như đúc ngày trước. Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương khi cậu không có tiền lại không dám nói chuyện với người lạ, trước khi Lăng Thần Nam kịp phản ứng thì đã ngồi vào ghế lái rồi.

Xuống xe, Bạch Thịnh đang ngồi trên băng ghế nhỏ ở tầng dưới của nhà trọ từ xa đã trông thấy anh liền nhảy lên.

“Bác sĩ bác sĩ!” Bạch Thịnh vừa gọi anh, vừa nhanh chóng đi tới, Lăng Thần Nam nhớ tới con chó Tiểu Bạch ở nhà cũ cũng hay đứng ngoắt đuôi ở cửa mừng anh như vậy.

Lăng Thần Nam cười với cậu: “Chẳng phải đã nói là sẽ gọi tên sao?”

Bạch Thịnh a một tiếng, do dự nói: “Anh… anh Lăng.”

Lăng Thần Nam cười ha ha: “Làm tôi sợ muốn chết, chào cậu Bạch.”

Bạch Thịnh có chút ngượng ngùng, nói: “Làm phiền anh rồi.”

Lăng Thần Nam quan sát cậu, hỏi: “Sao lại mặc ít như vậy?”

Bạch Thịnh giật giật vai: “Tôi chỉ, chỉ muốn xuống lầu mua chút đồ, nhưng mà bóp tiền và chìa khóa đều đặt trong một cái áo khoác khác… tôi muốn, muốn gọi cho công ty mở khóa, nhưng mà…”

“Ý cậu là cái tờ rơi được dán trên hành lang sao?” Lăng Thần Nam bật cười, hù dọa cậu: “Lỡ có một đám đàn ông cao to tới trói cậu rồi đem bán thì làm sao bây giờ?”

“Bác sĩ!” Bạch Thịnh tăng cao âm lượng, kháng nghị: “Anh đừng như vậy!”

Lăng Thần Nam vừa tháo thân phận bác sĩ xuống, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, xem đối phương như Lục Bách Chu da dày thịt béo, vung vung tay nói: “Ừ ừ không như vậy nữa, cùng lắm thì bán tủ lạnh hay TV nhà cậu.”

Bạch Thịnh phùng má nhìn anh chằm chằm.

Khóe môi Lăng Thần Nam vẫn luôn mang theo ý cười, Bạch Thịnh hít vào một hơi.

Lăng Thần Nam đi trở về, nói: “Vào xe ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm, lên mạng tra xem có công ty mở khóa nào đáng tin không.”

Ngồi vào trong xe, Bạch Thịnh theo thói quen mà cuộn tròn trên ghế phó lái, Lăng Thần Nam cảm thấy rất thần kỳ, đối phương cao như vậy, chân dài tay dài, làm thế nào có thể cuộn tròn được nhỉ?

Anh thấy mấy ngón tay đang để trên đầu gối của Bạch Thịnh đều đỏ lên, liền đưa tay ra mà phủ lấy chúng, nhíu mày: “Lạnh vậy?”

Sau đó tiện tay mở máy sưởi.

Rất nhanh tìm được một công ty mở khóa ở gần nhà, Lăng Thần Nam vừa gọi điện vừa đưa mắt nhìn Bạch Thịnh một cái, phát hiện đối phương đang nắm hai tay với nhau, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình. Anh có chút buồn bực, điện thoại chợt thông.

Lăng Thần Nam: “Alo, xin chào…”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Thần Nam nói: “Mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ chờ ở đây.”

Bạch Thịnh gật gật đầu.

Lăng Thần Nam cũng gật gật đầu.

Bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc, trong lúc nhất thời có hơi lúng túng.

“Bác sĩ anh…” “Cậu vốn là…”

Hai người bỗng nhiên đồng thời mở miệng, hai câu nói va vào nhau, Lăng Thần Nam nhường: “Cậu nói trước đi.”

Bạch Thịnh nhìn chằm chằm cái cột thu lệ phí xe, nhỏ giọng nói: “Không… không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh, lúc tôi gọi điện cho anh, anh đang làm gì vậy?”

Lăng Thần Nam nói: “Tôi đang ăn sáng, sandwich nướng, chân giò xông khói thái mỏng, phết bơ, cùng với… bà mẹ nuôi.”

Bạch Thịnh mở to hai mắt quay đầu nhìn anh, anh cười rộ lên: “Ăn cũng ngon, bà mẹ nuôi thêm một đống bơ, cái công thức bí mật này tôi không nói cho người bình thường đâu.”

Bạch Thịnh mím môi một cái, nói: “Nghe thật ngon.”

Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu thì sao? Bữa sáng ăn cái gì?”

Bạch Thịnh nói: “Tôi, mua bánh sủi cảo để trong tủ lạnh, nhưng mà phát hiện không có dấm chua, cũng không có dầu vừng, cũng… cũng không có mẹ nuôi, mới ra ngoài… kết quả bị nhốt ở ngoài.”

Lăng Thần Nam nhìn dáng vẻ như đưa đám của cậu, đùa: “Cậu nói tôi nghe một chút xem trong nhà cậu có gì?”

Bạch Thịnh nhanh chóng nói: “Có muối! Mới mua, bởi vì, bởi vì bác sĩ nói tôi nên tự mình làm cơm, ăn thức ăn ngoài không lành mạnh.”

Lăng Thần Nam ngẩn người, không ngờ chỉ một câu thuận miệng của mình mà người ta lại thật tình chấp hành như thế, trong lòng dâng lên một ít cảm giác thành công vi diệu.

“Mua ở đâu?” Lăng Thần Nam hỏi.

Bạch Thịnh không rõ vì sao, giơ một ngón tay lên chỉ chỉ con phố bên ngoài.

Lăng Thần Nam bỗng nhiên mở cửa xe, nhanh chóng nói: “Đi một chút đi, dẫn cậu đi mua mấy đồ lặt vặt, tranh thủ trước khi thợ sửa khóa tới.”

Trong lúc nhất thời Bạch Thịnh không kịp phản ứng, hai giây sau mới hoang mang hoảng loạn đuổi theo, Lăng Thần Nam không ngại, còn kêu: “Mau mau mau, còn có tám phút thôi!”

Bạch Thịnh: “!”

Con đường nơi cậu ở có chút dốc, hai đầu đường đều không nhìn thấy xe, Lăng Thần Nam cố ý chạy nhanh hơn một chút, chạy ra giữa đường cái thì quay đầu lại giục cậu.

Bạch Thịnh sợ hết hồn, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải xem có xe hay không, xông đến đẩy anh lên lề đường đối diện, trách cứ: “Bác sĩ! Anh! Quá nguy hiểm!”

Lăng Thần Nam không để ý lắm, kéo tay cậu chui vào một cửa hàng, nói: “Dấm chua, dấm chua, dấm chua ở đâu?”

“Ạch a a…” Bạch Thịnh cũng luống cuống tay chân: “Bên này, bên này.”

Lăng Thần Nam đi hai bước vòng qua ôm lấy một bình, lại hỏi: “Dầu đâu? Hừm, cậu đi lấy một chai dầu vừng đi, a nước tương cũng ở bên kia, phía dưới phía dưới, không phải, chỗ cậu đứng vừa nãy cơ!”

Bạch Thịnh bị anh chỉ huy đến đầu óc choáng váng, tay chân tựa như đang đánh trận, không kịp nhìn rõ mình cầm thứ gì, ôm một đống trên tay rồi bị đẩy tới quầy thu tiền.

Lăng Thần Nam kêu to: “Ba phút nữa! Còn ba phút nữa!”

Nhân viên thu ngân hoàn toàn không hiểu hai người này đang gấp cái gì, ung dung thong thả quét mã vạch, còn dài dòng giới thiệu chương trình tích điểm nhận ưu đãi của cửa hàng.

Lăng Thần Nam nói: “Bộ không thấy chúng tôi không có thời gian sao? Liên quan đến sự an toàn của tài sản công dân.”

Nhân viên thu ngân không hề bị lay động: “Cho nên ngài có muốn tích điểm không?”

Lăng Thần Nam tỉnh lại, thành thật nói: “Muốn.”

Bạch Thịnh đứng bên cạnh cười ra tiếng, Lăng Thần Nam quay đầu nhìn thì cậu lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người ôm đủ thứ chai lọ mà đi về phía nhà Bạch Thịnh, trên bãi đất trống vẫn chỉ có một chiếc xe của Lăng Thần Nam, anh làm bộ xem đồng hồ trên tay, nói: “Xém trễ xém trễ.”

Bạch Thịnh mím môi không nói gì.

Năm phút sau, thợ mở khóa đến, chào hỏi rồi lên lầu. Hai người bọn họ trông coi ở những phương hướng khác nhau, kết quả vừa quay đầu đi chưa tới ba mươi giây thì người ta đã mở được khóa cửa, Lăng Thần Nam thầm nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể đắc tội với thợ mở khóa.

Sau khi trả tiền rồi vào phòng, Lăng Thần Nam giúp Bạch Thịnh cất mấy thứ mua được vào bếp —— lần trước bồn rửa chén nơi này vẫn giống như trong các bản nhà mẫu, bây giờ thì đã nhuốm một chút khói lửa rồi, anh cầm lấy ly nước mà Bạch Thịnh rót cho, uống mấy ngụm, đảo mắt nhìn xung quanh, không nghĩ ra được lý do gì để ở thêm nữa, bèn đặt ly xuống, bảo: “Vậy… tôi về trước.”

Bạch Thịnh vốn đang đi quanh phòng, đặt dầu muối dấm chua vào vị trí, nghe anh nói thế thì ngừng lại, có hơi kinh ngạc, rồi như bong bóng bị thứ gì đâm thủng mà xì hơi.

Cậu hiểu chuyện mà gật gật đầu, nói: “Vâng, được rồi, tuần… tuần sau gặp bác sĩ.”

Lăng Thần Nam gật gật đầu, lúc đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy cửa phòng ngủ ở đối diện —— có điều, hôm nay nó được đóng kỹ.

Bạch Thịnh đã nói gỡ hết mấy thứ trên tường xuống rồi, cảnh tượng bức tường lít nha lít nhít toàn là ảnh của mình khiến Lăng Thần Nam ấn tượng quá mức khắc sâu, anh phảng phất như có thể nhìn xuyên qua cửa mà trông thấy chúng vậy.

Anh có hơi do dự, nhưng bước chân vẫn không ngừng, cũng không đẩy cánh cửa kia ra để kiểm chứng, chỉ tạm biệt Bạch Thịnh rồi một mình lái xe về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.