Editor: Zombie cưỡi Lợn【 Tuần thứ mười một – Thứ năm 】
Lần này Chim Ruồi thật sự ngất đi, Lăng Thần Nam hoài nghi cậu chỉ đang ngủ, anh bế đối phương đặt lên ghế salon, sau đó vào phòng tắm trong phòng ngủ tìm một cái hộp và một cái nhíp —— anh để ý thấy bức trường trong phòng ngủ quả thật đã sạch sẽ, không còn treo những bức hình kia nữa, một tấm hình cũng không có. Anh cẩn thận dùng kéo cắt quần Bạch Thịnh từ phần bắp đùi, sau đó dùng nhíp gắp từng mảnh thủy tinh ghim vào trong thịt cậu ra ngoài, trong lòng thầm mừng vì đối phương không phải chịu đau do đã ngất đi.
Sau khi anh xử lý xong liền hít sâu một hơi, cái kẹp dừng lại năm giây trên đầu gối, nơi đó máu thịt đã trộn lẫn trông rất dữ tợn, anh bất chợt vung một quyền đấm lên ghế sô pha.
Anh rất tức giận, cơn giận dữ đang thiêu đốt lồng ngực anh, mà lửa giận này lại không có nơi để trút, anh ghét cay ghét đắng việc mình không thể làm được gì, càng căm ghét kẻ đã tạo nên tất cả những việc này, có lẽ là Thẩm Dần Xuyên, hoặc có lẽ là thứ gì đó có mối liên hệ xa hơn nữa.
Anh không thể không đồng ý với một lời nói của Chim Ruồi —— Thẩm Dần Xuyên sẽ hại chết Bạch Thịnh, hắn ta vốn ở trong tù mà đã không an toàn, vậy sau khi ra tù sẽ càng nguy hiểm hơn.
Không cần biết là đối với ai, hắn ta đều là nhân tố nguy hiểm.
Hoặc là hắn sẽ làm hại Bạch Thịnh lần nữa, hoặc là Chim Ruồi sẽ bởi vì trả thù hắn mà làm hại đến Bạch Thịnh.
Làm sao bây giờ?
Lăng Thần Nam vừa suy nghĩ vừa cau mày, răng nghiến chặt, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng sát trùng bôi thuốc băng bó cho Bạch Thịnh từng chút từng chút một, sau đó quét sạch mảnh thủy tinh trên sàn và lau khô vết máu, cuối cùng ngồi trở lại ghế sô pha mà ngắm nhìn thụy nhan tái nhợt vô hại của Bạch Thịnh, sóng ngầm cuồn cuộn trong lồng ngực.
Mình thật sự có thể bứt ra khỏi cậu ấy rồi rời đi ư? Mình thật sự cần phải rời đi sao?
Dĩ nhiên, đây là sự lựa chọn tốt nhất, đã tìm được bác sĩ trị liệu đúng bệnh, công việc của mình đến đây là kết thúc, đừng dây dưa thêm nữa.
Nhưng mà, những lúc ngoài thời gian trị liệu như vậy, ai sẽ đến giúp cậu ấy đây? Cậu ấy tín nhiệm mình như vậy, dựa dẫm mình như vậy…
Nhưng, mối quan hệ dựa dẫm này, thật sự là đối phương sao?
Loại cảm giác lúc sáng lại ùa về, nó là nỗi lòng không kìm chế được, muốn mặc kệ hết thảy.
Lăng Thần Nam ngửa ra sau dựa vào ghế, tay che mắt, vô số tâm tư rối bời bị bóng đêm che khuất.
Sáng sớm hôm sau, anh bị cảm giác nhồn nhột trên hai má đánh thức, lúc hít sâu lại cảm thấy ngực bị đè nặng, vừa mở mắt liền sợ hết hồn.
Bạch Thịnh đã tỉnh lại, cậu đang nằm úp sấp trên người anh, tóc dán vào mặt anh, cái ghế sô pha ba người ngồi này căn bản không chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, đôi chân dài của cậu cuộn tròn lên rất không thoải mái.
Lăng Thần Nam: “Bạch, Bạch Thịnh?”
Bạch Thịnh vốn đang xòe hai tay mình ra tự ngắm nghía, vừa nghe thấy tiếng liền ngẩng mặt lên, tròn mắt nhìn.
Lăng Thần Nam cảm thấy cảnh tượng này khiến anh quá mức kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cậu, cậu tỉnh rồi?” Vì vậy anh liền hỏi nhảm một câu.
Bạch Thịnh ngửa đầu nhìn anh khiến khoảng cách giữa cả hai càng gần, sau đó chậm rãi nở nụ cười, hai mắt cong cong.
Đây là cái hành động gì vậy?! Lăng Thần Nam cảm thấy cứ như có ai đó dùng một cục đường bự ném bịch vào mặt mình.
Lăng Thần Nam nói lắp: “Không, không phải, cậu đã tỉnh thì ngồi dậy đi… Chân cậu thế nào rồi?”
Bạch Thịnh tựa như nghe không hiểu, Lăng Thần Nam liền vươn tay đẩy vai cậu, không ngờ vừa mới làm ra động tác khước từ này, đối phương lập tức tủi thân mà mím môi.
Lăng Thần Nam a một tiếng, vỗ đầu một cái, khó mà tin nổi nói: “Cậu, cậu là Kẹo Sữa phải không?”
Vẻ tủi thân lập tức bay mất sạch, hai mắt đối phương bỗng chốc sáng ngời ngời, Lăng Thần Nam còn tưởng là vì mình đoán đúng tên cậu, qua hai giây mới nhận ra đây chỉ là phản ứng của cậu đối với món kẹo sữa mà thôi, hệt như chó con thấy xương.
Lăng Thần Nam nhức đầu —— không thể nào, chỉ hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà anh đã gặp ba người luôn sao?
Anh nói: “Được rồi, cậu, cậu buông tay trước đã,… đứng lên trước.”
Bạch Thịnh… Không, Kẹo Sữa không để ý tới lời nói của anh mà nắm chặt cánh tay anh, sau đó cọ cọ mặt lên ngực anh, cuối cùng thoải mái làm ổ trên vai anh, tiếp tục nằm.
Lăng Thần Nam mà bị ôm mà lúng túng tay chân: “…”
Quên mất đây chỉ là thuộc tính dính người, thật không biết là chỉ dính một mình anh hay còn dính cả người khác nữa.
Lăng Thần Nam tốn một mớ sức để nâng nửa người trên lên, lui về phía sau, kết quả khiến mặt Bạch Thịnh đối diện với bụng dưới của mình, tư thế vô cùng gay go, anh bỗng trông thấy chỗ đầu gối đã được quấn băng gạc của đối phương bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rõ ràng là chảy máu, vội vã đỡ lấy vai đối phương, để cậu ngồi lại đàng hoàng, nói: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngồi yên, chảy máu nữa rồi.”
Kẹo Sữa hoàn toàn không để ý tới cái đầu gối bị thương của mình, cứ liên tục vươn tay sờ anh, không ôm eo được thì ôm cánh tay, không ôm cánh tay được thì bắt đầu mím môi.
Lăng Thần Nam sợ cậu khóc, nhanh chóng tìm thuốc và băng gạc chạy về, nói: “Ôm một cái, thay thuốc xong sẽ ôm.”
Kẹo Sữa ngồi trên ghế sa lon, Lăng Thần Nam quỳ trên thảm trải sàn trước mặt cậu, cậu cứ đá chân tới đá chân vào, làm Lăng Thần Nam phải đè mắt cá chân cậu lại, không thể đá, cậu liền vung tay, bắt đầu lộn xộn.
Lăng Thần Nam cầm băng gạc, tâm tình phức tạp nhìn cậu cười tươi như hoa, sau một lát nói: “Tôi muốn đổi thuốc, sẽ hơi đau đó.” Anh tháo băng gạc xuống, dùng tăm bông lau máu rỉ ra, ngẩng đầu hỏi: “Có đau không?”
Kẹo Sữa không chút phản ứng, thấy anh nhìn mình liền cười, còn đạp đạp chân.
Đừng nói nhân cách này sẽ không cảm thấy đau nha? Lăng Thần Nam nghĩ, điều này sao có thể?
Nói chung, không đau thì tốt rồi, anh nhanh chóng đắp thuốc lên, băng lại, sau đó bảo: “Không được lộn xộn, nghe không?”
Không ngoan, chân rất trực bạch nói cho anh biết —— không nghe thấy.
Lăng Thần Nam giữ chặt mắt cá chân cậu, kinh sợ vì xúc cảm lạnh lẽo, anh giật mình nhận ra đối phương chỉ mặc một cái quần cộc ngắn, liền tự trách nói: “Có lạnh không?”
Nhưng Kẹo Sữa thoạt nhìn không sợ đau cũng không sợ lạnh, chỉ vươn tay muốn ôm cổ anh.
Lăng Thần Nam thuận tay vòng lấy eo cậu, nhấc cậu lên, ôm vào phòng ngủ rồi đặt trên giường, mở tủ quần áo ra tìm một cái quần mặc ở nhà khá rộng và dầy, đưa cho cậu nói: “Đổi cái quần này đi, lúc cởi nhớ cẩn thận một chút, đừng để đụng vào đầu gối.”
Kẹo Sữa đương nhiên hoàn toàn không để ý tới lời của anh.
Lăng Thần Nam trán nổi gân xanh, bắt đầu cởi dây thắt lưng cho cậu, anh có cảm giác như mình là một tên dâm ma thừa dịp người ta gặp nguy mà sàm sỡ, so với tư thế vừa nãy còn khó coi hơn.
Cởi dây thắt lưng ra, Lăng Thần Nam nắm mép quần hai bên eo cậu kéo xuống, kết quả quần lót đối phương cũng xuống theo, trong chớp mắt đã rơi vào trạng thái bên bờ nguy hiểm.
“Cái tên Chim Ruồi này! Mua bó sát như thế làm gì!” Lăng Thần Nam mắng trước mặt Kẹo Sữa, cứ như thể Chim Ruồi ở bên trong sẽ nghe thấy vậy.
“Quần nào cũng như vậy.” Anh đứng dậy đi vào bếp, cầm lại cây kéo, nước mắt Kẹo Sữa đã treo trên hàng mi rồi. Lăng Thần Nam vội vã sờ sờ đầu cậu trấn an, sau đó nửa quỳ xuống, thuận theo ống quần của cậu mà cắt lên trên, lúc mặt kéo lạnh lẽo dán lên da Kẹo Sữa, cậu run bắn một cái, sau đó lại cảm thấy chơi vui mà cười rộ lên.
Bận bịu nửa ngày, Lăng Thần Nam được trải nghiệm cảm giác hằng ngày của một ông bố đơn thân là như thế nào, anh ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, người bên cạnh thì lập tức nhào tới ôm lấy anh.
Lăng Thần Nam đã từ bỏ phản kháng, hỏi: “Có đói bụng không? Ăn sáng nhé?” Trên người anh đeo theo một cục Kẹo Sữa lớn, cố gắng đứng dậy, đi tới nhà bếp: “Có cái gì để ăn không?”
Tủ lạnh thật sạch sẽ… Lăng Thần Nam tìm được nửa hộp trứng gà, một túi bánh sủi cảo, hỏi: “Ăn sủi cảo ha? Bỏ chút đường vào nước chấm cho cậu.”
Uy lực của chữ ‘đường’ rất lớn, gấu koala không giao lưu lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, Lăng Thần Nam buồn cười hỏi: “Thích ăn ngọt như thế à? Sữa bò cũng thích hả? Sao có thể chứ, cậu dị ứng mà.”
Ngày trước nghe nói nhân cách khác nhau thì sẽ có thể trạng khác nhau, tài năng và tính hướng cũng khác nhau, có lúc sẽ thấy một nhân cách khác cường tráng hơn bình thường, phản ứng dị ứng cũng khác những nhân cách còn lại, rất khó giải thích.
Lăng Thần Nam giải thoát bản thân khỏi Kẹo Sữa, mặc tạp dề vào, rồi cũng mặc tạp dề cho cậu, nói: “Cậu đeo cái này trước đã, tôi nấu cơm, lúc chiên trứng sẽ văng dầu.”
Kẹo Sữa không vui lắm, nhưng sự nghiệp được ăn đường của cậu bị đối phương nắm giữ trong tay, nên chỉ có thể bất đắc dĩ kéo kéo dây đeo tạp dề mà đi theo phía sau anh.
Làm cơm xong, ăn xong cũng mới hơn bảy giờ một chút, hai người chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, sau khi ăn no mới thấy bắt đầu mệt rã rời, đặc biệt là Kẹo Sữa, vừa để đũa xuống liền híp mắt lại, chui vào lồng ngực Lăng Thần Nam. Lăng Thần Nam lần này khôn ra rồi, vừa vuốt lông cho cậu vừa dỗ cậu ngủ, sau đó rút một tay một chân bị cậu trai dính người này ôm chặt trong ngực ra, chuẩn bị xuống lầu đi mua đồ ăn nhét vào tủ lạnh cho Bạch Thịnh.
Anh thầm hạ quyết tâm nhét đồ ăn xong liền đi, mình không thể trông coi hai mươi bốn tiếng đồng hồ được, còn phải đi làm nữa.
Vì vậy Lăng Thần Nam mặc cái loại thời trang quần bông áo ngủ nhăng nhít đi xung quanh tiểu khu của Bạch Thịnh mua đồ, lúc trở về Kẹo Sữa còn đang ngủ. Anh phân loại nguyên liệu nấu ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, suy nghĩ một chút liền cảm thấy không yên lòng, bèn tìm một tờ giấy mà ghi chú lại.
Lúc đang khom lưng nằm nhoài trên bồn rửa chén viết ghi chú, anh bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó mà quay đầu lại, Kẹo Sữa đứng ở cửa phòng bếp, khá là giật mình nhìn anh.
Lăng Thần Nam thầm kêu gay go, lần này sẽ lại bị dính cho chạy không thoát.
Nhưng không ngờ đối phương lại cất tiếng gọi: “Bác sĩ?”
Lăng Thần Nam cũng ngây người —— là Bạch Thịnh.
Bạch Thịnh cực kỳ kinh ngạc: “Bác sĩ, sao… sao anh lại ở đây?”
Lăng Thần Nam đỡ trán: “Chuyện này… nói ra rất dài dòng…”
Bạch Thịnh há miệng, tựa hồ như còn chưa lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, lại nhìn nhìn bộ dáng của bác sĩ lúc này, có chút muốn nói lại thôi.
Sao mà một tên hai tên các cậu đều có ý kiến với đồ tôi mặc vậy hả?! Lăng Thần Nam tức giận nghĩ, Kẹo Sữa người ta có nói cái gì đâu.
Bạch Thịnh chú ý tới vẻ mặt của anh, mím môi một cái, giải thích: “Không… không phải đâu, bác sĩ như vậy, có chút đáng yêu.”
Lăng Thần Nam sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn cái hình hoạt hình in to tướng trên áo thun, có chút mất tự nhiên mà lặp lại: “Đã nói là… chuyện này rất dài dòng, bây giờ tôi phải đi làm, sẽ quay lại giải thích với cậu sau.”
Bạch Thịnh ngoan ngoãn vâng một tiếng, hỏi: “Anh, anh định mặc như thế đi làm sao?”
Lăng Thần Nam liếc mắt nhìn đồng hồ, từ nhà Bạch Thịnh đến chỗ làm rất gần, còn về nhà mình rồi lại đến chỗ làm mới là trở ngại lớn.
Cuối cùng, Lăng Thần Nam chỉ có thể mặc bộ đồ của Bạch Thịnh hoặc là Chim Ruồi mà đi làm, cô nàng Trịnh vừa nhìn thấy anh liền cảm động nói: “Bác sĩ nhà chúng ta rốt cục thông suốt rồi!”