Đồng nghiệp – cô nàng Trịnh nhìn thấy Lăng Thần Nam khom người hứng nước, cười nhạo nói: “Bác sĩ, lần này không dám hứng nước nóng nữa hả?”
Lăng Thần Nam cười ha ha nói: “Ai nói chứ, tôi bị nóng trong người cần hạ nhiệt đây.”
Nhiệt độ bên ngoài cửa sổ là 2 độ, cô nàng Trịnh tỏ vẻ không muốn nói nữa.
Cô nàng khoanh tay, bĩu môi tấm tắc nói: “ Không phải hai ngày trước mới tháo băng gạc à? Quên đau nhanh như vậy sao? Hôm nay cậu ta cũng đến chứ?”
Lăng Thần Nam đứng thẳng lưng dậy, vặn nắp bình, rồi trả lời: “Đến chứ, sao lại không?”
Cô nàng Trịnh cùng đi trở về với anh, nói: “Cần tăng cường thêm canh gác không? Trai đẹp dù đẹp, nhưng mạng sống của bác sĩ còn quan trọng hơn.”
Lăng Thần Nam cong cong khóe môi, khoanh tay nói: “Có câu nói này của cô thì tôi yên tâm rồi.”
Cô nàng Trịnh tập mãi thành quen mà liếc mắt một cái: “Suốt ngày trêu ghẹo.”
Lăng Thần Nam quăng ra một cái hôn gió, kết quả trùng hợp có một bóng người quen thuộc bước ra từ thang máy sau lưng cô nàng.
Bạch Thịnh bị quăng hôn gió vào mặt, ngây người tại chỗ.
Dáng vẻ không chút đứng đắn của Lăng Thần Nam bị bắt gặp, lúng túng hết sức, hình tượng bác sĩ dịu dàng đã nứt ra một kẽ hở, cô nàng Trịnh chôn mặt xuống dưới vách ngăn bàn làm việc mà cười trộm.
Cơ mà, tâm lý của anh có năng lực thích nghi xuất sắc, trong vòng ba giây liền đeo lại cái vẻ mặt thương hiệu, cười híp mắt chào hỏi: “Cậu Bạch tới rồi.”
Bạch Thịnh gật đầu “Vâng” một tiếng, đi theo anh tiến vào phòng khám.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Lăng Thần Nam phát hiện đối phương có chút mất tập trung, anh cất quyển vở, đi tới bên cạnh cậu, ngồi dựa vào bàn, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Bạch Thịnh nhìn chân bàn, nói: “Xin lỗi.”
Lăng Thần Nam bật cười: “Sao mà vừa đến đã xin lỗi rồi.”
Bạch Thịnh cau mày, nói: “Vì chuyện lừa anh, vẫn chưa xin lỗi, cả lần trước, làm anh bị phỏng, còn làm vỡ đồ, gây rất nhiều phiền phức.”
Lăng Thần Nam vỗ vỗ vai cậu: “Tôi nhận lời xin lỗi của cậu, ngày hôm nay thì sao? Cảm giác thế nào?”
Bạch Thịnh vẫn chưa nói hết, lại tiếp tục: “Còn nữa, muốn cảm ơn anh không tiêm cho tôi, cũng không đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, còn đồng ý nhận lời hẹn trước của tôi.”
Lăng Thần Nam nói rõ ràng từng chữ lại một lần: “Tôi nhận lời cảm ơn của cậu, còn chuyện gì nữa?”
Bạch Thịnh suy nghĩ một chút: “Còn chuyện vào lần đầu tiên nói cho anh biết tôi giết Bạch Thịnh, anh cũng không có báo cảnh sát.”
Lăng Thần Nam mỉm cười nói: “Vì lẽ đó, mấy ngày nay cảm giác thế nào, có khỏe không?”
Đối phương gật gù, nói: “Cũng khỏe.”
Lăng Thần Nam nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Vậy trước hết chúng ta… bắt đầu tâm sự từ chuyện cậu quen với Thẩm Dân Xuyên đi.”
【 Chuyện cũ thứ nhất của Bạch Thịnh – Mở miệng 】
【 Không biết tại sao người xung quanh luôn cảm thấy kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của tôi rất phong phú, nam nữ đều ăn. Kỳ thực từ trước đến nay tôi chỉ mới trải qua hai cuộc tình mà thôi.
Cuộc tình thứ nhất là cùng một bạn học thời trung học cơ sở, là một cô bạn cùng lớp có thành tích học tập rất tốt. Hai chúng tôi qua lại với nhau từ thời trung học cơ sở đến đại học năm nhất. Lúc chính thức cặp với nhau là hai năm thời trung học cơ sở, lên cấp ba chúng tôi cùng trường không cùng lớp, đại học thì căn bản không cùng một thành phố, bảo là yêu đương chi bằng nói là một người bạn rất thân.
Lúc chúng tôi cặp với nhau từng nắm tay hôn môi, cũng từng tiến thêm một bước thăm dò đối phương, ngoại trừ bước cuối cùng thì những chuyện khác đều đã làm, bây giờ nhớ lại quá trình trải qua hình như càng giống việc giúp đỡ lẫn nhau trong những lĩnh vực mà cả hai không giỏi. Vào lúc đó tôi cũng không quá nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề tính hướng của mình, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.
Cuộc tình thứ hai chính là cùng với Thẩm Dần Xuyên.
Trước đó tôi đã không quen ai bốn, năm năm, không phải xưa nay chưa từng qua lại với con trai mà kỳ thực là không được người nào nghiêm túc theo đuổi, bây giờ mọi người yêu nhau với tiết tấu rất nhanh, tôi chưa có được cơ hội tạo dựng cảm giác an toàn đầy đủ thì đối phương đã chán tôi rồi.
Thế nhưng Thẩm Dần Xuyên rất kiên trì, nguyện hiểu tôi, cũng không chê tôi chậm chạp trong chuyện tình cảm, vẫn luôn nỗ lực biểu đạt rằng anh cảm thấy tôi là người tốt nhất, đặc biệt nhất trên thế giới. Mà tôi lại là kiểu người lỗ tai mềm, chỉ cần được đối xử nghiêm túc —— bất kể là bạn bè hay người yêu, đều sẽ vô cùng coi trọng.
Khi đó tôi còn nghĩ mình là loại người có thể không cần dựa vào tình yêu mà chỉ dựa vào tình bạn là có thể sống, thế nhưng có một người thân mật hơn nữa có vẻ như cũng không có gì không tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi yêu một cách nghiêm túc, không có quá nhiều kinh nghiệm gì để tham khảo, thế nên lúc đó Thẩm Dần Xuyên nói cái gì, tôi cũng chỉ lắng nghe. Anh nói sau khi hai chúng tôi yêu nhau thì phải ‘tránh nghi ngờ’, cân nhắc đến tình huống của tôi, kiêng dè cả nam lẫn nữ, sắp đặt rất nhiều quy củ. Ví dụ như sau mấy giờ thì không được liên lạc với người khác, kiểu người gì thì không được đi đứng quá gần. Thậm chí ngay cả việc cuối tuần tôi muốn ra ngoài gặp bạn bè cũng khiến anh ta không vui, anh ta đưa ra rất nhiều lý do, vì để tránh cho việc cãi vả thế nên tôi luôn là người thỏa hiệp.
Lâu dần, tôi cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy phiền phức, dù sao nếu trong cuộc sống mà chỉ có một người, điều này đối với tôi thật sự quá nhàm chán, mà mỗi khi tôi biểu lộ ra suy nghĩ này thì Thẩm Dần Xuyên sẽ trở nên cực kỳ tổn thương, còn giơ ra đủ thứ bằng chứng nói rằng tôi khốn nạn. Ngẫm lại anh ta thật sự yêu tôi, tốt với tôi, điểm xuất phát đều là ‘yêu’, nên tôi cũng không thể không bắt đầu nghĩ xem liệu có phải đúng là mình khốn nạn không, càng không hề nghĩ tới việc chia tay với anh ta.
Dù sao cũng là lần đầu yêu, tôi muốn quý trọng nó.
Khi đó tôi không biết, thỏa hiệp một lần thì sau đó sẽ là thỏa hiệp mười ngàn lần.
Anh cho phép một người dính lấy anh là đồng nghĩ cho phép hắn quản lý anh, điều khiển anh. Anh cho phép hắn xâm phạm không gian riêng tư mà kiểm tra điện thoại di động và nhật ký tin nhắn cũng như cuộc gọi của anh, là như thể cho phép hắn lắp GPS định vị lên người anh, quấy rầy bạn bè anh để điều tra xem anh đang làm gì. Anh phải về sớm khi cuộc vui đang hight, từ chối lời mời của bọn họ, và rồi càng về sau sẽ không còn ai hẹn anh ra ngoài nữa. Cuối cùng thì hắn đã được như ý nguyện, trở thành người duy nhất trong cuộc sống của nhau.
Tới đây, anh hoặc là vui vẻ chịu đựng, hoặc là bỏ đi, có thể mọi chuyện sẽ không đi đến tình cảnh đó, anh không biết hắn âm thầm giở trò trong đồ ăn thức uống của mình, không biết hắn lén lút cắt đứt quan hệ giữa anh và bạn bè của anh, không cho người khác tới gần hay qua lại với anh. Lúc đó khi anh hoàn toàn bị giam cầm, quãng thời gian dài xa lánh kia sẽ là bước đệm để không khiến người thân và bạn bè anh hoài nghi, còn tưởng rằng là do chính anh chọn người khác mà mặc kệ bọn họ.
Bây giờ, anh lại lần nữa trốn trở về thế giới không quen thuộc, thì phải làm sao để mở miệng, để kể với họ tất cả những gì đã xảy ra? 】
Thông qua lời miêu tả của “Thẩm Dần Xuyên” trước đó, Lăng Thần Nam đoán được đại khái tính cách Bạch Thịnh vốn rất rộng rãi hướng ngoại, nhiều bạn nhiều bè, trên thực tế, vào lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm anh cũng có thể nhận ra điểm đó ở Bạch Thịnh. Có thể cảm giác được, chính cậu cũng rất hoài niệm bản thân ngày xưa, chỉ là trạng thái không tự tin khiến cậu bồi hồi nhìn cuộc sống bình thường diễn ra trước mắt nhưng lại không cách nào hòa vào được. Thế nhưng, tổn thương trong lòng không thể so với vết thương bên ngoài, cũng giống như sau khi cầm máu giảm sưng thì vẫn còn một đống chuyện phải làm đằng sau, so với vết thương đáng sợ, thứ càng khó chữa trị hơn chính là bộ phận đã thối rữa dưới lớp biểu bì, tất cả những việc này đều không vội được, phải có tính kiên trì và lòng tin, không chỉ là người bệnh, mà bác sĩ cũng phải như vậy.
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu có anh chị em nào không?”
Bạch Thịnh lắc đầu: “Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, không cùng một nơi, hai người bọn họ đều rất chú tâm vào sự nghiệp, nên từ rất nhỏ tôi đã có thể tự lập rồi.”
Lăng Thần Nam gật gật đầu: “Có bạn bè nào biết tình cảnh của cậu không? Có thử kể chuyện này cho ai đó nghe ngoại trừ tôi chưa?”
Bạch Thịnh vẫn lắc đầu.
Lăng Thần Nam nhíu mày: “Vậy hơn nửa năm nay cậu sống thế nào?”
Bạch Thịnh suy nghĩ một chút, nói: “Nhà của tôi trước đây bị Thẩm Dần Xuyên trả lại, đồ đạc đều đặt ở chỗ anh ta, còn có giấy tờ, phải tốn rất nhiều thời gian mới làm lại và bổ sung giấy tờ rồi tìm chỗ ở, sau đó, không, cho đến bây giờ mỗi tối tôi đều ngủ không được, nhưng lại không muốn uống thuốc ngủ, mỗi lần ra ngoài cũng phải tốn nhiều thời gian để chuẩn bị tâm lý.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu không báo cảnh sát sao?”
Bạch Thịnh nói: “Có, nhưng tôi không nắm được thời cơ tốt, báo cảnh sát đã là chuyện của mấy ngày sau, anh ta dọn dẹp nhà sạch sẽ, nhưng mà vẫn tra ra dấu vết của máu, cảnh sát cũng kiểm tra vết thương trên người tôi, cuối cùng dùng tội cố ý hại người để công tố, còn việc giam cầm phi pháp thì lại không có đủ chứng cứ.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Vậy… bây giờ anh ta đã bị bắt?”
Bạch Thịnh gật gật đầu: “Xử hai năm bốn tháng, thật ra… nếu không phải biết tin anh ta đã bị nhốt… Không, tuy đã biết anh ta bị nhốt, có lúc tôi vẫn không nhịn được mà căng thẳng.”
Chỉ có hai năm, Lăng Thần Nam nghĩ, nếu như tên kia có biểu hiện tốt trong tù thì rất có khả năng trước khi Bạch Thịnh kịp khỏi hẳn thì hắn đã được thả.
Anh giữ chặt mấy ngón tay đang nghoéo vào nhau của Bạch Thịnh, nói: “Không sao rồi, cậu sẽ từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ giúp cậu, không việc gì phải sợ hắn.” Anh hơi siết chặt tay, Bạch Thịnh vốn đang tự nhiên liền trở nên xoắn xuýt, bị nắm tay liền ngẩng đầu nhìn anh —— thấy bình tĩnh ổn định và lửa giận thấp thoáng lóe lên trong mắt anh: “Cậu đã chia sẻ với tôi câu chuyện này, bước gian nan nhất đã đi qua, sau đó sẽ ngày một tốt hơn.”
Bạch Thịnh nhìn anh, ngơ ngác gật đầu.
Lửa giận trong mắt Lăng Thần Nam dần tiêu tan không còn hình bóng, anh nhếch khóe môi, đổi một giọng điệu vui vẻ: “Về vấn đề cậu bị mất ngủ, không cần thuốc ngủ cũng có rất nhiều cách cải thiện chất lượng giấc ngủ, trong đó, cách hữu hiệu nhất chính là vận động, trong nhà cũng được mà bên ngoài cũng được, rèn luyện thể lực, thể trạng nâng cao thì tinh thần cũng sẽ được cải thiện, khẩu vị của cậu sẽ tốt lên.”
Tròng mắt Bạch Thịnh hơi chuyển động, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Lăng Thần Nam hỏi: “Trước đây cậu có thích môn thể thao nào không?”
Bạch Thịnh do dự nói: “Cầu lông, bóng bàn và… tennis, nhưng bây giờ tôi…”
Lăng Thần Nam biết, mấy môn thể thao này cần có người chơi cùng, bây giờ có lẽ Bạch Thịnh còn chút chướng ngại, vì vậy nói: “Khi nào thời tiết ấm hơn thì có thể bơi lội hoặc chạy bộ, hiện tại có thể thử một ít phương pháp rèn luyện trong nhà.”
Thấy đối phương không hăng hái lắm mà gật gật đầu, Lăng Thần Nam nói: “Trừ khi…”
Bạch Thịnh mở mắt ra nhìn anh, anh nói: “Trừ khi cậu chịu dạy tôi. Tôi đánh bóng bàn kém lắm, không ai chịu chơi với tôi hết.”
Bạch Thịnh nhìn anh nửa ngày, có vẻ như đang phân tích mức độ chân thành trong lời anh nói. Cuối cùng cậu ngâm nhẹ một tiếng, nhoẻn miệng cười một nụ cười nhợt nhạt nhưng lại vui vẻ, gật gật đầu.