Người Cá Medusa

Chương 105: Ngụy trang đi xa



Trung - Việt: Linh Thần

(LT: Nhớ tên hậu duệ của Agaras và Desharow nhé mọi người. Nhân vật chính trong bộ thứ ba đấy.)

(Chương này dở khóc dở cười quá, vừa có chi tiết buồn vừa có những chuyện viên mãn. Keto ngụy trang thế này thì căng đấy, gặp lại mà Celuecus không nhận ra, nó lại hành cho.)

- --

Aamon sững sờ nhìn sắc mặt anh, đó là vẻ quyết đoán cô dũng chưa từng thấy trên mặt Keto. Vốn tưởng Keto biết chuyện mình mang thai rồi sẽ chấn động phẫn nộ, không ngờ anh lại lựa chọn chấp nhận. Nếu chỉ vì bao dung với hậu duệ thì tuyệt đối không thể được... Cách giải thích duy nhất là, anh yêu Celuecus rồi, yêu... hậu duệ của mình, mà tình yêu đó còn là kiểu sâu đậm nồng nàn, vượt qua tất cả, thế mà Keto - từng là người duy trì trật tự dám phá vỡ cấm kỵ, làm trái trật tự, dù cái giá phải trả là thịt nát xương tan cũng không hối hận.

Aamon gật đầu: "Thế ta đi cùng ngài."

"Ngươi không cần đi cùng ta, Aamon." Keto đè lên vai tế tư trung thành với mình từ nhỏ: "Bên ngoài nguy hiểm khó lường, khoảng thời gian trước ta đi người đã vất vả lắm rồi, ta không muốn dẫn ngươi đi mạo hiểm. Ở lại đây đi, tuổi tác ngươi không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn đời rồi. Atlantis không ai vừa mắt ngươi sao?"

Tế tư người cá vảy xám sững sờ, mặt hơi đỏ lên, lắc đầu.

Sao hắn ta dám nói với anh... đối tượng hắn ta thầm ngưỡng mộ nhiều năm... đã kết hôn từ lâu rồi, hôn lễ còn do Keto chủ trì.

Mấy nghìn năm rồi, chắc điện hạ Nereus đã quên mất sự tồn tại của hắn từ lâu rồi. Lúc hắn ta âm thầm giúp đỡ Celuecus thay Keto, cũng để ý nhiều hơn đến hậu duệ Vương thất tính tình ngay thẳng chưa từng tham gia bắt nạt Celuecus, thậm chí còn muốn ngăn chặn, lâu dần lâu dần, thế mà hắn ta lại nảy sinh tình cảm không nên có khác, đến bây giờ... vẫn chưa từng quên.

"Ta muốn đi cùng ngài, Vương, ngài cần ta hơn Atlantis."

"Anh?"

Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến từ cách đó không xa, hơi thở Keto khưng lại, nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, một bóng người màu hoa hồng chuyển từ xa đến gần. Đối diện với mắt tím xinh đẹp ấy, ký ức và cảm xúc thuộc về Medusa tràn về, cái tên đã rất lâu bật ra từ cổ họng: "Cillian!"

Trong đôi mắt tím ngấn lệ, quật cường nhếch khóe môi: "Em đợi anh rất lâu... còn tưởng anh không cần em nữa."

Keto bơi đến, ôm lấy thanh niên người cá bất ngờ chuyển từ người nhà mất tích nhiều năm thành hậu duệ của anh, xoa đầu cậu ấy: "Sao vậy được? Anh vẫn luôn... vẫn tìm em."

Cillian níu lấy mái tóc bạch kim trôi nổi của anh, bật khóc thật to trong lòng anh như lúc nhỏ, lẩm bẩm gần như thút thít: "Em không quan tâm anh là ai, là Medusa hay Keto, là người cá hay con người... anh đều là anh trai của em."

Keto ôm chặt cậu ấy, cảm nhận được cuối cùng vết thương trong lòng này đã lành rồi, hình như cái gai của sự thù hận và sự tàn bạo tàn sát bừa bãi trong lòng đã dịu xuống vì cái ôm này rồi. Tháp cao Đế quốc đã đổ xuống, Nier đã vong mạng, dù tung tích của Clorokawa và Niga không rõ, nhưng bọn họ khó có thể sinh tồn được trên bề mặt trái đất đã bị bao phủ bởi sóng ngầm, đã báo được thù lúc còn là con người, cũng đã trùng phùng với Cillian... cha mẹ, hai người có thể yên nghỉ rồi.

"Khụ khụ... Medusa, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến người ta chán ghét này, Keto sửng sốt, quay đầu sang nhìn vào đôi mắt hồ ly đang cười híp mắt.

Ánh mắt lạnh lùng quét qua đuôi cá màu khói xanh bên dưới của anh ta: "Frukz... sao anh...?"

"Tôi tỉnh lại thì biến thành thế này." Frukz cười nhướng mày: "Có thể là trước đó này nọ với Cillian nhiều lần, nên..."

"Anh im miệng!" Cillian đỏ mặt quở trách: "Ai bảo anh qua đây, tôi nói tôi mãi mãi không tha thứ cho anh rồi! Dù anh từng chết một lần vì tôi..."

Nói rồi nhanh chóng bơi ra ngoài mẫu sào.

"Cillian!" Frukz gọi một tiếng, đuổi theo cậu ấy, Keto nắm lấy đuôi cá kéo anh ta lại: "Anh tránh xa em ấy cho tôi, đừng tưởng anh thành đồng loại của tôi thì tôi sẽ không giết anh."

"Tôi sẽ dùng nửa đời sau để chuộc tội, Medusa." Frukz thu lại nụ cười không nghiêm túc, nghiêm túc nhìn anh: "Cho tôi một cơ hội, để tôi xoa dịu vết thương của cậu ấy, để tôi chăm sóc cậu ấy, được không? Tôi biết thân phận cậu không phải chỉ là Medusa, cậu có sứ mệnh khác, nhưng Cillian... là tất cả trong nửa đời sau của tôi. Nên, xin hãy giao cậu ấy cho tôi."

Keto nhìn anh ta, trước mắt hiện ra cảnh thấy được trong màn hình camera. Trong bóng tối, thiếu niên nhỏ bé nép vào lòng thanh niên mặc đồng phục bác sĩ, nhìn dáng vẻ của cậu ấy, dường như anh ta là ánh sáng duy nhất trong vũ trụ của cậu ấy.

Anh hơi mềm lòng, từ từ... buông bàn tay có màng ra.

"Nếu để tôi biết sau này anh để em ấy đau lòng thì tôi nhất định sẽ bóc vảy của anh xuống cho cá ăn."

Frukz rùng mình, dù bây giờ Keto trông như thiếu niên, dáng vẻ cũng dịu dàng hơn lúc là con người nhiều, anh ta cũng tin chắc anh nói được làm được.

Nhìn Frukz đi xa, Keto lại nhớ đến một người quan trong khác: "HADES, Atlantis còn có người nào biến thành người cá nữa không? Ngươi có nhớ có người tên Archer không? Cậu ấy đâu?"

Sứa Minh Hà suy nghĩ một lúc: "Ta thấy hắn rơi vào biển, được Charon cứu rồi."

Nói vậy, Archer được Charon đưa đi rồi? Hắn ta đưa cậu ấy đi đâu? Có lẽ lúc tìm được Celuecus cũng có thể biết được tung tích của cậu ấy.



"Aamon, ngươi nhìn xem, bây giờ ta thế này, ngươi còn nhận ra ta không?" Keto quay lại từ trước gương đá, hỏi.

Aamon đánh giá anh từ trên xuống dưới, mái tóc bạch kim và đôi mắt màu nhạt ban đầu được nhuộm thành màu đen bằng nguyên liệu mỏ đá biển sâu đặc biệt, vảy cá màu tím bạc hiếm có cũng biến thành màu lục nhạt thường thấy, mà gương mặt xinh đẹp ấy, nốt ruồi ở đuôi mắt cũng không thấy đâu, đuôi mắt xếch lên cũng hơi rủ xuống, đến cả người cá theo cạnh Keto từ nhỏ như hắn ta cũng không thể nhận ra anh được.

"Ngài... sao làm được vậy?" Aamon ngạc nhiên, hỏi.

"Thủ thuật nhỏ học từ tộc Siren." Khóe môi Keto hơi cong lên, nháy mắt với hắn ta: "Những năm đó ở cùng tộc Siren cũng không phải vô ích."

Aamon không nhịn được thò tay véo mặt anh, bị anh vỗ vuốt xuống: "Đừng có đụng lung tung, kéo mạnh sẽ quay về hình dạng ban đầu, đây chỉ là biến hình da thịt tạo tạm thời từ việc chỉnh tế bào."

"Tế bào là gì?" Aamon không hiểu thuật ngữ của con người, cứ ù ù cạc cạc, nhưng chú ý đến vết thương ở vành tai Keto: "Ngài tự làm mình bị thương mới biến thành thế này..."

"Không sao, đoạn thời gian này sẽ lành." Keto sờ sau tai, dùng mái tóc đã nhuộm đen che lại: "Như vậy an toàn hơn nhiều rồi."

Celuecus... đợi ta.

Ánh sáng xanh lam lóe lên, một con sứa giám sát của Atlantis bơi đến trước mặt anh, trong gương đá phản chiếu hai hai bóng dáng một bạc một đen và người cá nhỏ xíu bơi quanh họ.

"Nếu gặp nguy hiểm gì thì liên hệ với ta qua con sứa này, bào phụ." Thủ lĩnh người cá đuôi đen đặt bàn tay có màng lên ngực: "Dù là lúc nào, chỉ cần người cần ta, ta đều sẽ đi cứu người không do dự."

Nhớ đến cảnh nhiều năm trước hắn cắn vây đuôi Celuecus trong hang xanh, Keto vừa cảm động vừa buồn cười, không nhịn được vỗ vỗ lên vai hậu duệ cao lớn hơn anh nhiều, lại nhìn sang bạn đời đuôi bạc của hắn cười.

"Là tên của cậu đặt cho hắn nhỉ, Desharow?"

Mặt người cá đuôi bạc đỏ lên, gật đầu. Vây đuôi lại bị ôm lấy, Keto cụp mắt, nhìn người cá nhỏ đang tò mò ngước lên nhìn anh... chắc hẳn là nó không nhận ra anh sau khi đã ngụy trang nên nghiêng nghiêng đầu.

"Ngươi... là... ai?" Chớp chớp đôi mắt lam, cất giọng non nớt hỏi.

Keto khom xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ xíu của nó.

"Hy vọng sau này chúng ta vẫn có cơ hội gặp lại, nhóc con. Đến lúc đó, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai."

"Đặt tên cho nó đi, trước đó người chưa kịp đặt tên cho chúng ta đã đi rồi. Sau khi Aamon đưa người đi cũng biến mất rất nhiều năm, vì người và hắn không ở đây nên nhiều tập tục và văn hóa đều không thể giữ được." Thủ lĩnh người cá đương nhiệm của Atlantis hơi tiếc nuối cau mày: "Lúc đó ta nhỏ quá."

Keto suy nghĩ một lát, bế đứa nhỏ lên: "Thế thì gọi là... Gadelan* đi. Có âm tiết trong tên các ngươi, cũng có nghĩa là... Ngôi sao của Atlantis."

"Gadelan, nghe thấy chưa? Con có tên rồi." Người cá đuôi bạc mỉm cười nhìn hậu duệ của mình, khều khều cái mũi nhỏ của nó.

Đúng rồi, hai huynh đệ cùng tổ của ngươi đâu? Đuôi tím và đuôi trắng, bọn họ đi đâu rồi?" Keto nhìn quanh, ánh mắt sáng lên, người cá đuôi tím tóc đen đang nhanh chóng bơi về phía anh, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt ôm lấy anh: "Bào phụ!"

Keto vỗ vỗ lưng hắn, cảm động khó nói.

"Bây giờ hắn tên là Asura, bào phụ." Giọng hậu duệ đuôi đen truyền đến từ bên cạnh, Keto thoáng sững sờ... Asura, lại là tên do ai đặt đây?

"Đuôi trắng không còn nữa... xin lỗi bào phụ, vì lúc nhỏ bị ta cắn bị thường, hắn vẫn luôn ôm thù hận với ta, sau khi ngài đi, ta và hắn xảy ra xung đột dữ dội, hắn rời khỏi Atlantis, đã mất tích nhiều năm rồi."

Nhớ đến đuôi trắng khiếm khuyết ấy, trong ba hậu duệ này, hắn ta là đứa ỷ lại vào anh nhất, đứa nhỏ đáng thương đó... rời khỏi Atlantis lưu lạc bên ngoài một mình, không biết còn sống không? Nếu còn sống thì cuộc sống thế nào? Keto thở dài: "AJATI, đồng ý với ta, người nhất định phải tìm được hắn, đưa hắn về Atlantis."

Nhìn những thần dần Atlantis tiễn mình, từ đầu chí cuối đuôi trắng vẫn không xuất hiện, Keto tiếc nuối quay đi, chui vào phương tiện di chuyển.

Lúc phương tiện di chuyển xông ra lối đi chân động dữ dội, Keto nắm chặt xúc tua của sứa Minh Hà, nhìn xuống mặt biển qua cửa sổ hình tròn.

Đã bảy năm kể từ khi sóng ngầm ập đến bảy năm, đại dương ở bề mặt trái đất đã xuất hiện địa chất và màu sắc như dầu mỏ, thậm chí có thể phản chiếu rõ ảnh ngược của phương tiện di chuyển đang lơ lửng trên mặt biển của bọn họ.

Trong tầm mắt không thấy bóng dáng loài chim biển nào, e rằng văn minh nhân loại cũng đã không còn tồn tại nữa, chắc cũng không có ai tồn tại được trên bề mặt trái đất khi bị sóng ngầm ăn mòn. Keto kéo xúc tua trong vuốt: "Cảm ứng được tín hiệu của Celuecus chưa, HADES?"

Mũ ô của sứa Minh Hà rụt lại, từ từ nói: "Ta nhận được tín hiệu rất yếu rất xa, chắc giống khoảng cách trước đó không lâu hắn triệu hồi ta, rất có thể hắn đã về sao Hải Vương rồi, Keto."

Trái tim treo lơ lửng của Keto cũng hạ cánh, anh vui mừng vô cùng. Đột nhiên một tiếng ầm ầm ập đến, phương tiện di chuyển chao đảo rồi lao thẳng lên trên. Là cái gì tấn công bọn họ sao? Keto cụp mắt quan sát, bất chợt phát hiện ra một chiếc tàu ngầm trồi lên từ mặt biển đen kịt... thế mà vẫn có sản phẩm văn minh khoa học kỹ thuật của con người và con người sống sót trong kiếp nạn này.



Chú thích:

*Tên hậu duệ của Agaras (阿雷斯) và Desharow (萨罗) là 伽-德-兰 (Gadelan)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.