Người Cá Ở Biển Forever

Chương 30: Bài ca như thế, làm cho hoàng hôn trên biển Forever càng thêm dịu dàng



“Như vậy, ý của Alroy là —” Velen chẳng thèm quan tâm đến hành vi của giáo sư nữa.

Câu hỏi của anh rất vội vàng, những từ ngữ đơn giản làm Dylan không cần sự phiên dịch cũng hiểu.

“Không.” Dylan nhanh chóng phủ định: “Anh ấy không muốn thế …” nhóc người cá ngừng lại một chút, sau đó khẽ khàng hát tiếp: “Ít nhất là không phải bây giờ.”

“Nghĩa là sao?” câu hỏi với những hình thức khác nhau cùng vang lên.

Tiếng của Velen hòa chung với tiếng của điện tử, có vẻ Dylan không nghe rõ — hoặc giả như không nghe thấy, tầm mắt nhóc dời đi, làm bộ như nhìn đàn cá thù lù bơi ngang qua.

“Dylan?” Velen gọi nhóc.

Nhóc người cá xoay xoay đuôi cá của mình, nhưng tầm mắt cũng không trở lại.

Đây là dáng vẻ lảng tránh, Velen hít sâu, cố làm mình bình tĩnh hơn, sau đó dùng một câu khá đơn giản bảo nhóc: “Nếu không muốn trả lời, cũng không sao.”

“Ừm …” Dylan không dứt khoát.

Đàn thù lù sọc đen trắng đó đi bơi đi mất rồi, Dylan nhìn nơi bọn nó biển mất, bông nhiên hát: “Anh ấy chỉ muốn xin lỗi vì chuyện đó thôi, không phải là muốn xin giao phối ngay bây giờ …”

Âm cuối của nhóc còn hơi rung lên vì thẹn thùng, Velen nghĩ là nhóc thấy xấu hổ khi bàn về vấn đề này với loài người, nhưng câu hát tiếp theo của nhóc người cá lại chệch khỏi suy nghĩ của Velen.

“Tôi vẫn chưa thể … Chưa thể …” Sự thẹn thùng của Dylan còn xen cả ủ rũ và cả sự không cam lòng.

Dù cho chủng tộc có khác nhau, dù tiếng ca của người cá có không hoàn chỉnh đi chăng nữa, nhưng hai người đàn ông trưởng thành đang nghe nháy mắt đã hiểu ra.

Phản ứng của giáo sư Nolan là gì, Velen hoàn toàn không biết, anh chỉ biết mình lúng túng đễn nỗi không thốt ra được lời nào.

“Nói chuyện với nhóc ấy về chủ đề này có ổn không đây?” cái vấn đề này làm não của Velen rối tung lên.

Mà trong sự im lặng của con người, nhóc người cá lại dần bình tĩnh lại. Nhìn qua có vẻ nhóc cũng không ngại cái chủ đề tình dục và giao phối này, mà trong lời giải thích tiếp theo, giai điệu giống vậy xuất hiện rất nhiều, nhưng khi vấn đề liên quan sự phát triển của cơ thể thì tâm trạng nhóc mới kích động hơn.

“Xem ra, người cá còn thoáng hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.” trong tai nghe, giáo sư Nolan bình luận như thế.

Velen trả lời bừa cho qua — anh vẫn chưa thể đưa bản thân về trạng thái bình thường được, đại não cứ tự động phiên dịch tiếng ca của Dylan càng làm tình trạng của anh trở nên tồi tệ hơn.

Người cá rất thoáng, bọn họ sẽ không giấu đi ham muốn của mình, nhưng đồng thời họ cũng rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi chỉ coi cái ám chỉ ( hoặc công khai) cho phép giao phối chỉ như một lời xin lỗi.

Alroy không muốn làm gì Dylan bây giờ — lý do trở nên rất đơn giản sau lời giải thích.

Dylan còn chưa trưởng thành, thậm chí còn chưa dậy thì xong. Mà trong văn hóa của người cá, không được phép giao phối với người cá chưa trưởng thành: người cá trưởng thành, nhất là phái nam có hình thể và sức mạnh có thể tạo thành thương tổn không thể hồi phục được cho người cá nhỏ, thương tổn ấy là không thể nào chấp nhận nổi với chủng tộc có sự sinh sản không phát triển.

“Vậy nên, ý Alroy là chỉ muốn xin lỗi thôi?” giáo sư Nolan khi nghe Dylan hát xong thì hỏi lại để xác nhận.

Dylan dùng mấy lời hát khẳng định việc đó.

“Nhìn xem, Velen thân mến ơi.” Giáo sư nói với Velen: “Đức vua của chúng ta rất có chừng mực — đừng lo lắng như vậy nữa.”

“Nhưng mà, hắn ta còn làm Dylan khóc …” Velen vẫn còn đang giãy dụa.

Giáo sư Nolan với một giọng điệu có thể coi là đứng đắn biện hộ cho Alroy: “Căn cứ vào tin tức Dylan vừa cung cấp cho tôi, tôi nghĩ, lúc ấy hành động của Alroy làm cho nhóc ấy nghĩ hắn đang muốn làm trái với chuẩn mực đạo đức của người cá nen mới phản kháng kịch liệt như thế, nhưng sau đó nhóc Dylan lại nhận ra Alroy cũng không định làm thế …”

“Đây chỉ là suy nghĩ của anh thôi.” Velen không nể tình ngắt lời anh ta.

Giáo sư cười: “Đúng vậy, đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi — nếu anh muốn biết suy nghĩ của nhóc ấy, anh có thể hỏi trực tiếp mà, chẳng phải bây giờ nhóc đang ở trước mặt anh sao?”

“…” Velen im lặng.

Tiếng cười của giáo sư càng thêm khoái trá: “Thật ra thì chỉ có mỗi anh nghĩ thế thôi, đúng không, anh bạn của tôi ơi? Nhóc Dylan thích Alroy, người nhận ra điều này đầu tiên là anh — anh rất hiểu Dylan, nếu nhóc ấy giận chuyện Alroy làm thật, giờ nhóc ấy còn ở lại biển Forever sao?”

“…” Velen khẽ thở dài: “Alexander, đôi khi anh thật đáng ghét đấy.”

“Khá nhiều người cũng nghĩ thế về tôi.” Giọng điệu của giáo sư Nolan rất lấy làm tự hào.

Điều này làm Velen dâng lên một cảm giác thật thất bại.

Dylan đã hát xong vài luật lệ sinh tồn của người cá, giờ nhóc cũng giống rất nhiều cậu trai mới lớn đầy sự tò mò và sự thẹn thùng đầy khó chịu về sự phát triển của những bộ phận trên cơ thể mình.

“Velen …” nhóc cố ý để cho giọng mình trở nên mơ hồ, câu hỏi cũng theo thế mà không rõ ràng: “Tôi khi lớn lên sẽ như thế nào?”

Velen chưa trả lời lại: anh không thể xác định được sự “lớn lên” trong câu hỏi của nhóc con có bao hàm ý nghĩa nào khác không.

Hơn nữa, sự lúng túng cũng khiến anh không thể xác định được ý của Dylan.

Cuối cùng, Velen đành lấy cớ là hết oxi, vội vàng bơi lên mặt biển.

Sự chạy trốn đó làm giáo sư Nolan cứ cười nhạo mãi, may là, giáo sư cũng không cho ai chuyện này.

Biển Forever thoạt nhìn vẫn như mọi lần, thậm chí quan hệ của hai người cá có vẻ cũng không có tiến triển rõ rệt gì.

— có vẻ.

Những hình ảnh camera quay lại vẫn rất bình thường: nhóc Dylan đang bịthương ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong bãi đá ngầm, có đôi khi sẽ đi phơi nắng với mấy con cá mặt trăng non.

Mà ở ngoài phạm vi của camera, mỗi ngày Alroy đều mang con mồi vào bãi đá ngầm.

Mấy nghiên cứu không thể hiểu được tại sao Alroy lại phát hiện mấy cái camera ấy: họ đã thử tất cả các cách để ngụy trang, còn thay đổi vị trí liên tục, nhưng cho đến hiện tại, vẫn chưa có thước phim mới nào từ Alroy.

Sự né tránh của Alroy đối với camera làm các nghiên cứu viên thấy bất lực, mà sau khi họ cố hỏi tung tích của Alroy qua Dylan thì nhóc người cá luôn luôn phối hợp với camera cũng bắt đầu chơi trò ú tim với mọi người

“Sweetheart học hư rồi!”

Tiếng kêu than đó ngày nào cũng vang lên trong phòng điều khiển.

Nhưng khác với việc ghi hình không hề có đột phá, những lần ghi âm vào hoàng hôn lại có những nội dung mới.

Những câu chuyện về biển Forever của Alroy không còn là tự thuật nữa, đôi khi hắn sẽ thêm thắt những câu hỏi như “Em có muốn xem không?” vào, lại có đôi lần hắn sẽ thêm vào những câu chuyện ấy một hình bóng của người cá khác.

Bài ca như thế, làm cho hoàng hôn trên biển Forever càng thêm dịu dàng.

HẾT CHƯƠNG 30.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.