Người Cá Xấu Xí

Chương 10: Phỏng Đoán Của Tiểu Nhân Ngư





Chu đang ở bếp chuẩn bị đồ ăn, khói bếp mờ ảo lượn lờ quanh người, quay đầu lại chỉ thấy tiểu nhân ngư lảo đảo loạng choạng đi tới đây,
Thợ săn giật mình, vội vàng đi tới đỡ lấy tiểu nhân ngư.

"Em ổn không vậy Kiều?"
Hai chân Kiều rất yếu ớt, vừa mới có chân nên vẫn chưa kịp thích ứng, bước đi trên mặt đất như đi trên bông.

Sau khi được Chu đỡ lấy, khóe miệng y gợi lên, lộ ra nụ cười ngây thơ.


"Chu, hóa ra cảm giác đi lại giống nhân loại chính là thế này!"
Ánh mắt thợ săn tràn đầy cưng chiều nhìn tiểu nhân ngư: "Em thích không?"
"Thích lắm! Thật kì diệu! Có thể có hai chân giống Chu, so với đuôi cá thì thuận tiện hơn nhiều." Đôi mày thanh tú Kiều hơi nhăn lại, buồn rầu nói: "Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa quen, bước đi...!bước đi trông rất kì quái."
Chu kiên nhẫn giúp đỡ tiểu nhân ngư đi từng bước một.

Người cá nhỏ khịt khịt mũi, tầm mắt dừng lại trên nồi.

Thợ săn lúc này mới nhớ hắn đang nấu đồ ăn, vừa dìu tiểu nhân ngư vừa nói: "Ở đây nhiều khói, ta dìu em vào trong phòng chờ nhé?"
Kiều nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta muốn xem Chu làm thế nào mà làm ra được nhiều món ngon như vậy." Tiểu nhân ngư trông mong nhìn thợ săn: "Ta đợi ở bên cạnh được không?"
Con ngươi đen nhánh ngập nước mong chờ nhìn thợ săn, đối phương tất nhiên không đành lòng cự tuyệt.

Hắn tìm một cái ghế cho tiểu nhân ngư ngồi xuống, còn mình thì quay lại bếp tiếp tục nấu.

Hương vị đồ ăn mê người làm tiểu nhân ngư chảy nước miếng.

Chu bị bộ dáng này của y làm bật cười, rửa sạch đôi đũa, gắp một miếng thịt đã chín, thổi thổi đưa tới bên miệng Kiều.


Thợ săn nhìn chằm chằm đôi môi cánh hoa hồng nhuận của tiểu nhân ngư, hầu kết trượt lên trượt xuống: "Em...!Nếm thử chút đi."
Kiều há miệng cắn một miếng, nhai nhai.

Cánh môi phiếm hồng dính dầu mỡ chuyển động làm đại não thợ săn ngừng hoạt động.

Thật nóng...!
Tiểu nhân ngư ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, miếng thứ ba...!
Đến khi Chu nấu xong đồ ăn thì tiểu nhân ngư bên cạnh đã ăn sắp no.

Kiều không biết dùng đũa cho lắm, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận bốc đồ ăn lên, bị nóng suýt xoa một tiếng, miệng nhỏ tham ăn chảy đầy nước miếng, bộ dáng đáng yêu hai mắt tỏa sáng làm Chu buồn cười.

Một bữa cơm này dường như thợ săn chẳng động đũa nào, chỉ lo đút cho tiểu nhân ngư ăn, đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn khi đút cho đối phương ăn.

Mãi đến khi Kiều ăn no rồi mới nhớ ra Chu chưa ăn gì cả.

Nhìn thấy đồ ăn trên bàn đều bị mình ăn hết sạch, khuôn mặt tiểu nhân ngư đỏ bừng như ráng chiều.


Người cá nhỏ đẩy đũa đang đút mình ăn trở về, ngượng ngùng nói: "Chu, huynh ăn đi, ta..." Xấu hổ chuyển ánh mắt ra chỗ khác: "Ta ăn hết đồ ăn rồi, không để lại cho huynh...!Xin, xin lỗi!"
Tiếng cười trầm thấp vang lên, thợ săn thấy bộ dáng tiểu nhân ngư đáng yêu như vậy thật sự hận không thể ôm người vào trong ngực.

Ý thức được mình lại miên man suy nghĩ, Chu lập tức điều chỉnh lại tâm tình, trấn an nói: "Không sao, em thích thì ăn nhiều chút, nhưng mà nếu no quá khó chịu thì phải dừng lại, đồ ăn vẫn còn."
Kiều nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.

Trong lòng người cá nhỏ xoắn xuýt, quay đầu đối diện với tầm mắt của thợ săn, cắn cắn môi dời tầm mắt, kìm nén rung động trong lòng.

Ánh mắt của Chu luôn làm y không dám nhìn thẳng...!
Rất...!
Rất làm người ta ngượng ngùng...!
Chỉ là...!
Trong lòng phiền não, Kiều nghĩ tới chuyện xảy ra sáng sớm, trong lòng mơ hồ có chút suy đoán....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.