Người Cầm Quyền

Chương 1004: Chỉ đâu đánh đâu



Đợi sau khi Vưu Thuỵ Tường đi rồi, Vương Lập Bình lấy tài liệu về thành phố Kha Thành xem một chút, sau khi thấy hoàn toàn trùng khớp với những gì Vưu Thuỵ Tường nói, y liền biết nên làm thế nào rồi.

Đưa tay nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, Vương Lập Bình vội vàng thu dọn tài liệu, sau đó đứng lên, đi về phía văn phòng làm việc của Hàn Đông.

Lúc này Hàn Đông cũng đang đi ra. Bình thường nếu không có việc gì, hắn sẽ đúng giờ về nhà, điều này Vương Lập Bình biết rất rõ.

Đi thang máy xuống lầu dưới, Lưu Thiết Quân đã lái xe qua đó đợi rồi.

Tuy rằng khu nhà ở của Tỉnh uỷ cách đó không xa, nhưng mọi người sẽ không đi bộ về nhà, mà đều ngồi xe riêng để về nhà.

Hàn Đông đã đổi thành một chiếc xe Audi A6. Đối với xe cộ, Hàn Đông cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần an toàn là được rồi. Vốn dĩ Trưởng ban thư ký Đằng Ngọc Long còn chuyên môn báo cáo việc này với Hàn Đông, vốn dĩ định cấp cho Hàn Đông một chiếc Audi A8, nhưng Hàn Đông đã từ chối rồi. Tuy Hàn Đông biết Bí thư Tỉnh uỷ Hà Vĩnh Thành ngồi xe Audi A8, thực ra cũng chỉ là nhãn hiệu mà thôi, nhưng hắn phải kiên trì lập trường của hắn, cho dù người khác có nghĩ thế nào mặc họ.

Đến một vị trí như bây giờ, Hàn Đông phải kiên trì với nguyên tắc của mình. Tuy trong toàn tỉnh, xe công vụ quan tâm đến nhãn hiệu là điều rất bình thường, không có nhãn hiệu mới là không bình thường. Nhưng Hàn Đông lại không coi trọng người khác nhìn mình như thế nào, với Hàn Đông, Audi A6 đã rất tốt rồi.

Trước khi tan sở, Hàn Đông đã liên lạc với Lã Nhạc, cô đoán chừng phải chín giờ tối mới đến được thành phố Biện Châu, văn phòng Thành uỷ thành phố Ninh Hải phái người đưa đến. Vợ của Phó bí thư Tỉnh uỷ chuyển nhà, phía thành phố đương nhiên phải ra mặt.

Hàn Đông quay về lầu tám của Tỉnh uỷ, nhìn thấy nhân viên phục vụ mà trước đó Vương Lập Bình đã chọn thay cho hắn. Đây là một phụ nữ trung niên có khuôn mặt thanh tú, khoảng bốn mươi tuổi, mặt hơi tròn, sức hấp dẫn cũng không tệ.

- Chào Phó bí thư Hàn, tôi là Miêu Tuệ San, sau này tôi sẽ phục vụ cho anh, mong anh chỉ bảo bất cứ lúc nào.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Ha ha, chị Miêu không cần lo lắng, sau này làm phiền chị rồi.

- Đó là điều nên làm mà.

Miêu Tuệ San nói.

Là một nhân viên công tác phục vụ cho lãnh đạo Tỉnh uỷ, Miêu Tuệ San đương nhiên không phải mang thân phận nhân viên công vụ. Nhưng cô làm việc ở phòng Hậu cần văn phòng Tỉnh uỷ cũng khá lâu rồi, làm việc cũng không tồi, cho nên vẫn làm mãi cho đến bây giờ. Lần này cô là một trong ba người được đề cử đến cho Vương Lập Bình chọn, cô cũng rất vui mừng.

Tuy bản thân cô cũng không có tiền đồ gì, nhưng cũng hy vọng qua sự nỗ lực của mình, mà tạo được một cơ hội tốt cho con trai cô. Con trai cô đang học Đại học, năm sau sẽ tốt nghiệp rồi, nó học chuyên ngành Văn thư, nếu sau này có thể lọt vào mắt một lãnh đạo nào đó, vậy thì tốt rồi.

Thực ra Hàn Đông cũng có thể dẫn theo nhân viên phục vụ riêng của hắn đến, đến lúc đó tiền lương đương nhiên có thể do phòng Hậu cần văn phòng Tỉnh uỷ chi trả. Nhưng bà dì ở thành phố Ninh Hải, lại không chịu xa nhà. Nhất thời Hàn Đông cũng không tìm được người phù hợp, cho nên đành chấp nhận người mà phòng Hậu cần sắp xếp.

Thông qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Hàn Đông cảm giác Miêu Tuệ San này cũng là người rất biết bổn phận, hơn nữa cũng quét dọn nhà cửa sạch sẽ, nên hắn cũng rất hài lòng.

Lúc này Miêu Tuệ San đã pha một ly trà đến, chính là trà Long Tĩnh mà Hàn Đông yêu thích. Có lẽ trước đó Vương Lập Bình đã dặn dò cô kỹ càng rồi.

Vương Lập Bình giới thiệu tình hình nhà ở cho Hàn Đông một lúc, liền cáo từ.

Hàn Đông gọi y lại nói:

- Lập Bình, nhà ở của cậu và Thiết Quân đã sắp xếp xong chưa, người trong nhà sắp xếp như thế nào?

Vương Lập Bình cười nói:

- Phía văn phòng đã sắp xếp ổn thoả rồi. Còn về trong nhà, tôi dự định một thời gian nữa sẽ đón vợ qua đây, bạn gái của Thiết Quân cũng chuẩn bị đến Biện Châu tìm việc rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Thế này đi, cậu hỏi Thiết Quân đi, xem bạn gái cậu ấy muốn tìm công việc như thế nào. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, cậu giúp cô ấy một chút.

Tuy Lưu Thiết Quân cũng là người Hàn Đông tín nhiệm, nhưng tương đối mà nói, Vương Lập Bình giỏi trong việc tìm các mối quan hệ hơn, cho nên tất cả những mối quan hệ phức tạp phía sau, đều giao cho Vương Lập Bình giải quyết.

Nghe Hàn Đông dặn dò, trong lòng Vương Lập Bình cảm thấy rất ấm áp.

Vương Lập Bình đi rồi, Hàn Đông liền vào phòng khách xem ti vi.

Lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên, Miêu Tuệ San nhanh chóng đi nghe máy, nói được mấy câu, rồi che ống nghe nói:

- Phó bí thư Hàn, là bảo vệ gọi đến, nói có một người tên là Hầu Khôn dẫn theo một vài người đến…

Hàn Đông cười nói:

- Hầu Khôn là anh họ tôi, kêu bảo vệ cho vào đi.

Nói ra thân phận của Hầu Khôn, là để Miêu Tuệ San nhớ kỹ, sau này không phải xin chỉ thị của hắn nữa.

Không lâu sau, Hầu Khôn và Trịnh Đồng đã đến.

Đi cùng với hai người họ, còn có vợ của họ.

Vợ của Hầu Khôn – Hoàng Tiểu Anh làm ở Viện kiểm sát Biện Châu, còn vợ Trịnh Đồng – Châu Phi Khiết là một giáo viên, cũng vừa mới chuyển đến, làm việc trong một trường Trung học ở Biện Châu.

Tuy Hoàng Tiểu Anh và Châu Phi Khiết đều đã gặp Hàn Đông mấy lần, nhưng trước mặt Hàn Đông,hai người cũng còn chút câu nệ. Hai gia đình, tuy đối với những người bình thường mà nói, cũng đã không tồi rồi, nhưng so với một nhân vật lớn như Hàn Đông, thì còn cách quá xa. Vừa nghĩ đến Hàn Đông chính là cháu nội của ông cụ Hàn, trong lòng hai người tràn đầy cảm giác ngưỡng mộ. Huống hồ bây giờ Hàn Đông đường đường là Phó bí thư Tỉnh uỷ, là cán bộ cấp Thứ trưởng, cho dù là cha của các cô, trước mặt Hàn Đông, cũng phải rất kính nể rồi.

- Hai người không có việc gì làm, thì đi làm cơm đi cũng được, tối nay chúng tôi phải uống với Hàn Đông vài chén mới được.

Hầu Khôn cười ha hả nói. Trước mặt Hàn Đông, y thể hiện cũng rất thoải mái.

Trong thời gian này, Hầu Khôn làm việc ở sở Công an tỉnh cũng không tồi. Thời gian trước Giám đốc sở Công an Điền Vĩnh Ba hạ đài, Giám đốc sở mới tên là Dương Thế Băng, quan hệ đối với Hầu Khôn cũng không tồi, cũng đã tiến hành điều chỉnh thí điểm trong công việc của y, để y quản lý một trung đoàn giao thông.

Cùng với việc Bí thư Tỉnh uỷ Tào Hoành Vị bị điều đi, Hà Vĩnh Thành lên làm Bí thư Tỉnh uỷ, Hàn Đông làm Phó bí thư Tỉnh uỷ, Hầu Khôn cảm giác thái độ của Dương Thế Băng đối với y cũng khách sáo hơn nhiều. Y đương nhiên hiểu rõ điều này có nguyên nhân từ đâu, dù sao Dương Thế Băng có thể ngồi ở vị trí Giám đốc sở Công an, là do Tào Hoành Vị ra sức ủng hộ. Nhưng bỗng nhiên Tào Hoành Vị bị điều đi, Dương Thế Băng liền mất đi một chỗ dựa lớn nhất. Mà Bí thư Tỉnh uỷ bây giờ - Hà Vĩnh Thành, chỉ sợ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Giám đốc sở Công an, luôn tìm cơ hội để điều y đi. Trong tình hình như vậy, Dương Thế Vinh chắc chắn sẽ vội vàng tìm kiếm một chỗ dựa mới.

Hoàng Tiểu Anh và Châu Phi Kiệt vào phòng bếp giúp làm cơm rồi, Hàn Đông cùng Hầu Khôn, Trịnh Đồng liền bắt đầu nói chuyện.

Trịnh Đồng và Hầu Khôn một người ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, một người ở sở Công an tỉnh, đều là những phòng ban khá nhạy bén về tin tức. Thông qua bọn họ Hàn Đông cũng nắm được một số tin tức có ích.

- Ngày hôm qua, Uỷ ban nhân dân thành phố Kha Thành đã bị hơn một trăm người bao vây, bọn họ vận động cảnh sát chống bạo động, thật không dễ dàng gì mới dẹp được đám đông đó, nghe nói đã bắt khoảng một trăm người.

Hàn Đông vừa nghe, chau mày hỏi:

- Sao thế, những người đó là ai, sao lại phải bao vây Uỷ ban nhân dân thành phố?

Hầu Khôn nói:

- Còn không phải là một số nông dân sao. Có lẽ cũng vào đường cùng rồi, nên mới nghĩ ra cách này. Nghe nói huyện Hà Sơn thúc đẩy trồng hoa quả, nông dân tập trung vốn, kết quả không những việc triển khai trồng hoa quả không thành công, mà tiền của mọi người cũng bị lỗ hết, biến thành cây ăn quả trồng trên mặt đất, biến thành phân bón nằm trong đất. Những người nông dân đó chỉ muốn lấy lại tiền mồ hôi nước mắt, nên đến tìm phía huyện làm loạn không biết bao nhiêu lần, thậm chí những lãnh đạo ở huyện cũng không dám làm việc ở văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện. Nghe nói họ đều phải thuê phòng ở Nhà khách Hà Sơn để làm việc hết.

Trịnh Đồng nói:

- Về tình hình ở thành phố Kha Thành, Uỷ ban Kỷ luật cũng nhận được rất nhiều thư tố cáo. Tuy nhiên đã điều tra vài lần rồi, nhưng lại không tra được kết quả cục thể gì.

Hàn Đông hút một hơi thuốc, nói:

- Như vậy thì thật không được.

- Ha ha, thành phố Kha Thành là ổ của Ngô Thì Hi, những vấn đề bên trong chắc chắn không ít.

Hầu Khôn cười âm hiểm, nói:

- Có cần cho gã một vố đổ luôn không?

Hàn Đông trừng mắt nhìn y, tức giận nói:

- Cậu cho rằng bây giờ là lúc nào rồi, còn đi tiêu diệt thổ phỉ à? Nhưng vấn đề của thành phố Kha Thành, chắc chắn rất nghiêm trọng, không thể bỏ mặc không quan tâm. Qua một thời gian nữa tôi phải đến các nơi quan sát một chút, các cậu có tài liệu gì, thì tìm cho tôi một ít.

- Ha ha, điều này anh yên tâm, chúng tôi biết anh nhất định sẽ không ngồi nhàn rỗi, cho nên đã bắt đầu chuẩn bị rồi, đến lúc đó anh chỉ đâu chúng tôi sẽ đánh đó. Ha ha, để cho mấy người kia nếm mùi uy phong của mấy anh em ta một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.