Người Cầm Quyền

Chương 1073: Không thể thiếu bằng cấp



Tả Tuyết Thanh mỉm cười, lập tức nhìn Lữ Nhạc và Hàn Vũ, cười nói:

- - Đây là…

Hàn Đông liền giới thiệu:

- - Đây là vợ tớ Lữ Nhạc, đây là con trai Hàn Vũ.

Sau đó hắn lại giới thiệu một chút thân phận của Tả Tuyết Thanh.

Tả Tuyết Thanh là tài nữ nổi danh trong lớp học thậm chí trong khóa học đại học của Hàn Đông, lúc đó thường xuyên thể hiện thơ ca, văn chương trên tạp chí, báo chí, bởi vậy ấn tượng của Hàn Đông về cô ta tương đối sâu sắc.

Chỉ là không ngờ nhiều năm như vậy, Tả Tuyết Thanh liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra mình.

Phải biết rằng thời còn đại học, Hàn Đông là tương đối khiêm tốn, bình thường tiếp xúc nhiều với mấy người chơi thân, còn những người khác tiếp xúc rất ít.

Tả Tuyết Thanh lúc đó hào quang vạn trượng bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, xung quanh không biết có bao nhiêu nam sinh tự cho mình là bạch mã hoàng tử, Hàn Đông đương nhiên sẽ không tiếp cận để rước lấy phiền toái, cho nên tuy học cùng với Tả Tuyết Thanh mấy năm nhưng số lần nói chuyện với nhau không phải là nhiều.

- - Chào cô.

Giọng nói của Hàn Vũ còn non nớt nói, vừa nói nó còn cúi người xuống chào, bộ dáng trông rất đáng yêu.

Tả Tuyết Thanh không nhịn được cười, không khỏi tiến lên giơ tay xoa đầu Hàn Vũ, nói:

- - Tiểu bảo bối rất ngoan, cô thưởng kẹo cho cháu nhé.

Nói xong Tả Tuyết Thanh lấy mấy cái kẹo từ trong túi ra, chắc là đồ ăn vặt cô thường ăn, đóng gói màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp.

Cô xòe bàn tay trắng nõn ra, ngón tay thon dài trắng nõn.

Nhưng Hàn Vũ lại bất động, nó dường như nhìn thấy cái gì chán ghét vậy, nhất quyết giấu hai cánh tay sau lưng, lắc lắc đầu, đôi môi mím chặt lại.

Xem bộ dạng của nó dường như đang cố gắng chịu đựng sự hấp dẫn trước mắt.

Hàn Đông cũng biết Hàn Vũ không thích đồ ăn vặt lắm, cũng không đặc biệt thích kẹo.

Nhưng nó cũng không đến nỗi chán ghét như vậy.

Nhưng biểu hiện bây giờ của Hàn Vũ lại là nhằm vào vừa rồi Tả Tuyết Thanh giơ tay xoa đầu nó.

Trải qua buổi tối hôm qua được Hàn Đông giảng giải, Hàn Vũ bây giờ đã đồng ý để Hàn Đông và Lữ Nhạc xoa đầu nó, nhưng chắc hẳn là suy nghĩ đến vấn đề tương lai cao lớn, nó vẫn không muốn người khác xoa đầu nó.

Mà bởi vì nguyên nhân lễ phép, cho nên nó cũng không biểu hiện quá khác người, đành phải thông qua kháng nghị không lên tiếng này để thể hiện thái độ của nó.

Tả Tuyết Thanh đương nhiên là không biết Hàn Vũ vì sao không lấy kẹo của mình, cô khom người cười hi hi nhìn Hàn Vũ, nói:

- - Anh bạn này không cần xấu hổ đâu, cô cho kẹo này, rất ngon đấy.

Lữ Nhạc cũng ở bên cạnh, nói:

- - Con nhận kẹo của cô đi, cám ơn cô đi.

- - Con không ăn kẹo.

Hàn Vũ kiên quyết nói, kiên quyết trốn ở phía sau Hàn Đông.

Tả Tuyết Thanh ngây người, vẻ mặt có chút bất ngờ.

Hàn Đông liền cười giải thích:

- - Thằng bé này trước kia thích ăn kẹo, nên bị sâu răng, bây giờ không dám ăn kẹo rồi.

- - Hóa ra là như vậy.

Tả Tuyết Thanh cười, nói.

- - Vậy tôi không miễn cưỡng cháu nữa, tôi giữ lại ăn vậy.

Hàn Đông nói:

- - Đại tài nữ, sao cậu lại rảnh rỗi về trường vậy.

- - Tớ đương nhiên không nhàn hạ như ba người nhà cậu, tớ đến để bổ túc.

Tả Tuyết Thanh giơ giơ tập tài liệu trong tay, nói:

- - Được rồi, lễ khai giảng của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, nói chuyện sau nhé, Hàn Đông cậu không có số liên lạc của tớ hả.

Mỹ nữ đã chủ động nói như vậy, Hàn Đông đương nhiên phải trao đổi với cô số điện thoại, sau đó Tả Tuyết Thanh chào ba người, nhẹ nhàng bước chân hướng về hội trường.

Cô gái này tuy đã hơn ba mươi tuổi mà dung nhan giống như lúc mười mấy tuổi, chỉ có điều vẻ ngây thơ trẻ con trước kia thay vào bằng một vẻ ý nhị trưởng thành, càng để lại cho lòng người dư vị ngân nga.

Ở trong lòng Hàn Đông, trí nhớ về Tả Tuyết Thanh đa phần đều là khi học viện tổ chức hoạt động, bộ dạng của cô đọc diễn cảm bài thơ của mình làm, cảm giác trong ấn tượng của hắn, cô giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

- - Hàn Đông, cô bạn học này nhìn khá xinh đẹp trẻ trung.

Lữ Nhạc cười nói.

Hàn Đông giơ tay nắm lấy tay cô nói:

- - Sao vậy, ghen à?

- - Em không có tâm trạng đó đâu.

Lữ Nhạc bĩu môi nói, vừa ở bên cạnh nghe Hàn Đông và Tả Tuyết Thanh nói chuyện, cô liền biết quan hệ giữa Hàn Đông và Tả Tuyết Thanh trước kia chắc chắn rất bình thường, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, trong lòng cô cũng không nghĩ nhiều, lúc này cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.

- - Ba, con chưa mọc răng sâu.

Lúc này Hàn Vũ giơ tay níu lấy ống quần của Hàn Đông, bất mãn nói.

Hàn Đông cúi người ôm lấy nó, cười nói:

- - Răng nanh của Tiểu Vũ tốt rồi, sao lại mọc răng sâu được, vừa rồi ba nói như vậy là để cho cô đó vui vẻ hơn.

- - Nhưng cô ấy sờ đầu con.

Hàn Vũ bĩu môi nói, dường như vừa mới bị Tả Tuyết Thanh sờ đầu nó không lớn được thêm một hai centimet vậy.

Hàn Đông không nhịn được cười, thằng bé này thật là cố chấp.

- - Không cần lo lắng, người khác xoa đầu con không có ảnh hưởng gì, chủ yếu là không cần kén ăn, phải duy trì dinh dưỡng, thì lớn lên sẽ càng cao càng khỏe.

Ngày hôm qua Hàn Đông nói với Hàn Vũ ba mẹ sờ đầu một chút không sao, hôm nay lại nói cho nó biết lớn lên có cao lớn hay không không có quan hệ đến việc bị người khác sờ đầu, cũng coi như là dạy dỗ nó dần dần.

Nghe xong lời của Hàn Đông nói, Hàn Vũ bán tín bán nghi nhìn Hàn Đông, thấy vẻ mặt đáng tin của Hàn Đông, tâm trạng của nó vui vẻ hơn rất nhiều, nói:

- - Vậy về sau con sẽ ăn nhiều, cái gì cũng ăn.

- - Ừ, thế mới là con ngoan của ba.

Rong chơi trong sân trường, cả nhà Hàn Đông, Lữ Nhạc và Hàn Vũ làm cho người khác chú ý.

Nam đẹp trai phong độ, nữ tuyệt sắc giai nhân, đứa bé thì thông minh đáng yêu.

Một nhà ba người này mang đến rất nhiều mơ mộng trong lòng nam nữ sinh viên.

Chín giờ rưỡi tối, Hàn Đông nhận được điện thoại của Tả Tuyết Thanh, hai người nói chuyện qua điện thoại khoảng 5 phút, chủ yếu là nói chuyện một chút về tình hình của mình gần đây.

Tả Tuyết Thanh sau khi tốt nghiệp khoa Trung văn đại học Yến Kinh, tiếp tục nghiên cứu thạc sĩ, sau đó được phân tới làm trợ giảng khoa Trung văn đại học Tây Xuyên tỉnh Tây Xuyên, sau đó được lên làm giảng viên, đến năm 2000 thì trở thành Phó giáo sư, tuổi tác của cô như vậy phát triển như vậy là rất tốt rồi.

Phải biết rằng chức danh Phó giáo sư cũng không phải dễ dàng có được, đặc biệt là giáo viên có ít kinh nghiệm như cô, có thể ở tuổi ba mươi trở thành Phó giáo sư cũng là hiếm có.

Lần này Tả Tuyết Thanh đến Đại học Yến Kinh là tham gia buổi lễ khai giảng lớp nghiên cứu sinh.

Đại học Yến Kinh là trường đại học hạng nhất hạng nhì của Trung Hoa, khoa Trung văn lại xếp thứ nhất trong chuyên nghành cùng loại trong cả nước, cho nên Tả Tuyết Thanh muốn tiếp tục đào sâu đương nhiên phải trở về trường cũ. Mặc dù đang ở chức nghiên cứu sinh tiến sĩ, mỗi tháng cũng chỉ có thể lợi dụng thời gian cuối tuần tập trung lên lớp hai ngày, hơn nữa thời gian học cũng chỉ có hai năm rưỡi, hai năm đầu học tập, nửa năm sau thì chủ yếu viết luận văn, nhưng học phí thì cũng không rẻ, tổng phải đến hơn 50 nghìn tệ, mà Tả Tuyết Thanh lần này đi học tập, phải tranh thủ chi phí học tập được nhà nước đài thọ, học phí đương nhiên do trường Đại học Tây Xuyên lo, đây là một cơ hội tốt với cô.

Về tình hình của mình, Hàn Đông chỉ nói với Tả Tuyết Thanh mình đang làm việc ở Ủy ban Cải cách, cũng không nói chức vụ cụ thể gì, Tả Tuyết Thanh ở trong tháp ngà của trường đại học, cơ bản không ưa gì người và việc trên quan trường, nói với cô những cái đó cũng không có ý nghĩa gì, tránh để cho cô ấy cho rằng mình khoe khoang.

- - Mấy năm trước tớ còn học nghiên cứu sinh ở Đại học Tây Xuyên, học kinh tế học, thầy giáo chính là Đinh Nhân Bách, thầy Đinh.

- - A, cậu đã học nghiên cứu sinh ở Đại học Tây Xuyên à?

Tả Tuyết Thanh vô cùng giật mình.

- Hơn nữa còn là học sinh của thầy Đinh thật là hiếm có, yêu cầu của thầy Đinh đối với học sinh rất nghiêm khắc, sao có thể nhận cậu chứ?

Hàn Đông cười gượng một cái, nói:

- - Tôi nói đại tài nữ, ấn tượng về tôi trong lòng cậu kém vậy sao, thầy Đinh nhận tôi làm học sinh thật bất ngờ sao?

- - Ha ha, tôi không có ý đó.

Tả Tuyết thanh cười giải thích, nói.

- - Thầy Đinh yêu cầu với học sinh nghiêm khắc như vậy, cậu đang làm việc ở ban nghành chính phủ, có thể có nhiều thời gian học tập để đạt được yêu cầu của ông ấy.

Hàn Đông nói:

- - Thời gian là tự rút ra. Có câu nói là sống đến già học đến già, tôi tuy thân trong quan trường nhưng mong muốn học tập vẫn không thay đổi.

- - Không nhận ra nữa, cậu vẫn có chí tiến thủ, thảo nào có thể từ địa phương ở tỉnh Tây Xuyên này đến làm ở các Bộ và Ủy ban Trung ương, bây giờ cậu cấp bậc gì rồi, cấp Chủ tịch thành phố à?

- - Chủ tịch thành phố cũng không dễ làm đâu.

Hàn Đông nói tránh đi, nhưng từ câu hỏi của Tả Tuyết Thanh cho thấy cô ta quả thật không biết tình hình của mình, cũng không quan tâm nhiều.

- - Vậy cậu phải cố gắng lăn lộn, tương lai có thể quan tâm nhiều hơn đến bạn học cũ.

Tả Tuyết Thanh dịu dàng, nói.

Hàn Đông nói:

- - Là cậu quan tâm tớ.

Để điện thoại xuống, Hàn Đông thật ra lại nghĩ đến một việc từ đề tài vừa nói, đó chính là mấy năm trước mình đã lấy được học vị thạc sĩ kinh tế học, bây giờ tranh thủ thời gian công tác ở Yến Kinh, sao không học thêm một học vị tiến sĩ nữa.

Thân trong quan trường, tuổi tác là cái quý giá, bằng cấp cũng không thể thiếu, Hàn Đông có ưu thế về tuổi tác, bây giờ lại có thêm học vị thạc sỹ, cộng lại ưu thế càng lớn. Nhưng vẫn phải tiếp tục theo kịp tình thế.

Nhưng Hàn Đông cũng suy tính rồi, học bằng tiến sĩ tại chức sẽ không học kinh tế học nữa, mà sẽ học về pháp luật.

Thống trị quốc gia phải dựa vào chế độ, chế ước của pháp luật. Làm cán bộ lãnh đạo, đối với bố trí của chế độ, quy phạm của pháp luật, có lý giải sâu sắc thì có thể nâng cao tốt hơn năng lực chấp chính của mình.

Chỉ có điều lớp nghiên cứu sinh tiến sĩ bây giờ đã khai giảng rồi, không biết mình còn có thể vào được không.

Ngày thứ hai đi làm, Hàn Đông liền giao cho Hứa Song một nhiệm vụ, để cho anh ta liên lạc với người phụ trách ở Đại học Yến Kinh.

Nhân viên phụ trách công tác bồi dưỡng chiêu sinh tiến sĩ tại chức xem xét trường hợp của mình, có thể cho vào lớp tiến sĩ của bọn họ hay không, nếu được nên bổ sung hồ sơ gì, thực hiện những trình tự gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.