Giọng nói của Tần Phương nhẹ nhàng, uyển chuyển, vẻ mặt dịu dàng, tràn đầy sự hấp dẫn và quyến rũ.
Cô mặc một cái váy màu tím nhạt cùng một chiếc áo may ô sọc nhỏ, bộ ngực cao vút, giống như hai ngọn núi vậy, rất thu hút người khác.
Trong lòng Hàn Đông không khỏi rung động. Sự vui thích đêm hôm đó, sớm đã khắc sâu trong đầu Hàn Đông. Mỗi lần gặp Tần Phương, trong đầu lại không khỏi hồi tượng lại cảnh tình của đêm hôm đó.
Tần Phương nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng đó của Hàn Đông, trong lòng không khỏi căng thẳng. Trên mặt cũng hơi ửng hồng, hờn dỗi liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái.
Hàn Đông mỉm cười, quay đầu nhìn Bạch Vũ Giai, dịu dàng nói:
- Em không sao, chỉ là thời gian trước có bị cảm, bây giờ đã khỏi rồi.
Hàn Đông thở phào, nói:
- Không sao là tốt rồi, em cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình.
Nghe Hàn Đông dịu dàng quan tâm đến mình, hơn nữa cũng không ngại Tần Phương đang ở đây, trong lòng Bạch Vũ Giai liền tràn đầy sự cảm động, hốc mắt hơi đỏ lên.
Tuy cô với Hàn Đông gần ít xa nhiều, mỗi năm chỉ có mấy lần cơ hội gặp mặt. Nhưng tình cảm của Bạch Vũ Giai đối với Hàn Đông, là càng ngày càng sâu, một tình cảm luôn dịu dàng thắm thiết vẫn dành cho Hàn Đông.
Bạch Vũ Giai mặc áo quần thoải mái màu trắng, tóc được buộc cao lên, trong sự đáng yêu, còn lộ ra vẻ thanh thuần, khiến người ta yêu mến.
Trong lòng Hàn Đông vẫn luôn có Bạch Vũ Giai, đây là cô gái mà đời trước hắn vẫn luôn chú ý đến. Kiếp này dù sao Hàn Đông cũng không thể để cô chịu sự uỷ khuất nào được.
Mà tuy rằng cùng Tần Phương cũng có mối quan hệ không rõ ràng, nhưng trong lòng Hàn Đông đã xem Tần Phương như người phụ nữ của hắn. Đây đã là một sự thật, cho nên cho dù Tần Phương nghĩ như thế nào, trong lòng Hàn Đông cũng đã có quyết định của riêng hắn.
Cho nên quan tâm Bạch Vũ Giai ngay trước mặt Tần Phương, một mặt là xuất phát từ sự quan tâm Bạch Vũ Giai từ nội tâm hắn, mặt khác cũng là nói với họ, họ đều là người phụ nữ của hắn. Đây là một loại biểu đạt tình cảm, cũng vì để bọn họ sau này có thể quan tâm lẫn nhau.
Tần Phương cười hì hì nhìn Hàn Đông, trong mắt tràn đầy sự chế nhạo:
- Hàn Đông cậu cũng khá quan tâm đến tiểu Bạch nhỉ?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, không trực tiếp trả lời cô.
Lúc này Bạch Vũ Giai cũng đã nhìn ra giữa Hàn Đông và Tần Phương cũng có chuyện, liền kéo cánh tay Tần Phương, hai người liền to nhỏ với nhau.
Nhìn hai người nói chuyện thân mật, Hàn Đông rất vui. Tối hôm nay có thể ăn cơm cùng họ, nếu có thể được hưởng thụ sự dịu dàng của cả hai người, thì quả thật là sự vui sướng không gì bằng rồi.
Có lẽ trong lòng cả hai người đều rất yêu thương Hàn Đông, cũng đều nhìn thấy được điều gì đó từ ánh mắt nóng bỏng của Hàn Đông. Lại thêm lúc ăn cơm ba người đã uống hai bình rượu đỏ, cho nên biểu hiện của hai cô gái liền có chút chủ động.
Đặc biệt là Tần Phương, mặt hồng hồng, ánh mắt đung đưa, khoé môi nhếch lên nụ cười mờ ám:
- Hàn Đông, có phải trước đó cậu đã định làm gì không?
Hàn Đông tuy trước đó có ý định với hai cô, nhưng nói gì cũng không thể nói trắng ra được, liền nói:
- Có chủ ý gì chứ, tôi thấy cô thật sự đang nghĩ bậy rồi.
- Hừ, cậu cho rằng tôi không nhìn ra được sao?
Tần Phương cười giảo hoạt, nói:
- E rằng trong lòng cậu đang nghĩ tới trái ôm phải ấp, ôm ngọc thơm hương chứ gì?
Thấy bộ dạng như cười như không của cô, Hàn Đông không kìm nổi ôm eo cô. Cảm giác được vòng eo duyên dáng, mềm mại của cô.
Tần Phương giật mình kinh hãi, nhanh chóng nhìn qua Bạch Vũ Giai đang ngồi bên cạnh, mặt lại càng đỏ hơn.
Bạch Vũ Giai cũng có chút thẹn thùng, hàng lông mi khẽ chớp chớp, hơi cúi đầu, lấy đôi đũa nhẹ nhàng gắp hạt lạc trong đĩa, tuy nhiên gắp mấy lần cũng không gắp được.
Thấy thế cánh tay còn lại của Hàn Đông liền vươn đến, ôm lấy Bạch Vũ Giai.
Vòng eo của Bạch Vũ Giai chợt cứng đờ, nhẹ nhàng run rẩy, sau đó cơ thể cũng nhẹ nhàng nghiêng qua, đầu dựa vào ngực Hàn Đông. Tuy nhiên lúc này, mặt Bạch Vũ Giai đã đỏ rực, lông mi nhẹ nhàng khép lại, che dấu đôi mắt.
Tần Phương quyến rũ, thành thục. Bạch Vũ Giai dịu dàng nghe lời, hai cô gái lúc này đều ở trong ngực Hàn Đông, mùi thơm nhẹ nhàng và hương vị nồng đậm đều bay vào mũi Hàn Đông, quanh quẩn trong lòng Hàn Đông, khiến Hàn Đông mê say, không kìm nổi cúi đầu hôn lên trán Tần Phương.
Tần Phương khẽ hừ một tiếng, lập tức nhắm mắt lại, ngửa cổ, chủ động phối hợp với Hàn Đông.
Hai cánh tay Hàn Đông, không tự chủ được mà từ vòng eo của hai người, không ngừng di động, rất nhanh liền đặt trước ngực hai người, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thời gian dần trôi, hô hấp của hai người cũng trở nên dồn dập.
Tối hôm đó, Hàn Đông rốt cuộc cũng thực hiện được những điều hắn muốn. Ôm ấp hai người đẹp, tung hoành ngang dọc trên người của hai cô, tận tình đi tới mọi ngõ ngách trong cơ thể hai cô.
Buổi tối Lữ Nhạc dẫn theo Hàn Vũ ở lại nhà Lữ Quốc Trung. Khi cô gọi điện thoại cho Hàn Đông, Hàn Đông đang ra sức vận động trên người Tần Phương, còn Bạch Vũ Giai lại đang thở hồng hộc nằm một bên. Lúc nghe điện thoại Tần Phương còn cố ý vặn vẹo trên người Hàn Đông, dùng sức ở thắt lưng đẩy lên phía trên, thật sự khiến Hàn Đông không chịu nổi.
Một đêm tràn đầy sự mãnh liệt và hoang đường, khiến Hàn Đông mỏi mệt không chịu nổi. Tuy nhiên sự vui vẻ từ trong nội tâm kia, cũng chưa từng có.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, dịu dàng với hai cô một lúc, liền rời giường tắm rửa, lúc này Hàn Đông mới trở về.
Chiều thứ năm, Hàn Đông đang ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện, liền nhận được một cuộc điện thoại lạ, là số điện thoại bàn ở Yến Kinh. Nghe máy, liền nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng, là Kiều San San gọi đến.
- Em đang ở đâu, bây giờ anh qua đó!
Hàn Đông kích động nói.
Tuy trong thời gian nghỉ tết Hàn Đông cũng dành thời gian rảnh gọi điện cho Kiều San San, nói chuyện với con gái Hàn Nguyệt. Nhưng bây giờ Kiều San San lại dẫn theo con gái đến Yến Kinh, trong lòng Hàn Đông không nhịn nổi cảm giác lâng lâng, hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh để bay tới bên cạnh Kiều San San.
Nghe thấy giọng nói vội vàng của Hàn Đông, Kiều San San mỉm cười, trong lòng như ăn được mật ngọt vậy, dịu dàng nói:
- Anh đang đi làm à, không sao, em chờ anh…
- Cha… cha…
Trong điện thoại liền truyền đến giọng điệu non nớt của Hàn Nguyệt.
Hàn Đông liền ừ một tiếng, nói:
- Anh lập tức đi ngay.
- Ừ…
Kiều San San không nói thêm nữa, nhanh chóng nói địa chỉ khách sạn.
Cúp máy, Kiều San San ôm Hàn Nguyệt, ngồi trước cửa sổ bằng thuỷ tinh trong phòng khách rộng lớn của phòng 1606, nhìn về phía toà nhà cao tầng phía xa. Trong cái thành phố bận rộn tấp nập này, có người mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, liền khiến trong lòng cô, biến thành một ngôi nhà để trở về.
Tuy rằng thân ở Hongkong, nhưng lòng Kiều San San, vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Đông. Bất kỳ lúc nào cô cũng xem tin tức, chính là vì chú ý đến hướng đi của Hàn Đông.
Trong sự dạy bảo tiềm thức của Kiều San San, Hàn Nguyệt cũng biết được tin tức của cha ở trên máy tính, thường xuyên năn nỉ mẹ cho cô bé gặp cha.
Hàn Nguyệt lúc này đã sớm ngồi không yên, giãy dụa nhảy từ trong tay Kiều San San xuống, đứng trước cửa sổ thuỷ tinh nhảy qua nhảy lại, không ngừng vui mừng mà hét lên:
- Cha đến rồi, cha đến rồi đấy…
Nhìn cô bé hoạt bát đáng yêu, Kiều San San lòng tràn đầy hạnh phúc. Đây là kết tinh tình yêu giữa cô và Hàn Đông, là thiên sứ, là máu thịt của cô.
Tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng Kiều San San cũng chấn động, sau đó phục hồi lại tinh thần từ trong mơ màng, tim trong lồng ngực cũng nhảy bình bịch.
Hàn Nguyệt lại chạy nhanh như chớp, chạy nhanh đi mở cửa. Nhưng đáng tiếc cô bé còn chưa đủ cao, cho nên không với tới nắm cửa, liền sốt ruột nói:
- Cha… cha…
Sau đó quay đầu nói với Kiều San San:
- Mẹ ơi, mau mở cửa cho cha.
Kiều San San đưa tay xoa đầu cô bé, đưa tay mở cửa.
Ngoài cửa, Hàn Đông thở gấp gáp, vẻ mặt kích động đứng đó.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền ôm chầm lấy nhau, dường như không thể tách rời nhau được.
- Đến rồi à?
Kiều San San nhẹ giọng hỏi.
- Anh đến rồi.
Trong lòng Hàn Đông có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại chỉ nói ra được một câu như vậy.
Hàn Đông cúi người ôm lấy Hàn Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé một cái, nói:
- Cha cũng nhớ tiểu Nguyệt bé nhỏ lắm, tiểu Nguyệt của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp đấy!
Hàn Nguyệt ở trong lòng Hàn Đông kích động uốn người, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hôn lên mặt Hàn Đông, khiến mặt Hàn Đông toàn là nước bọt của cô bé.
Hàn Đông đưa một tay ra, đóng cửa lại, sau đó lại ôm Kiều San San vào lòng.
Ăn cơm tối xong, Hàn Nguyệt liền vui vẻ kêu gào Hàn Đông dẫn cô bé đi chơi.
Lần trước ở thành phố Phù Thanh Hàn Đông dẫn cô bé đến khu vui chơi chơi một lúc, khiến cô bé vui vẻ rất lâu, nên vẫn luôn chờ Hàn Đông dẫn cô bé đi thêm một lần nữa.
Kiều San San lo Hàn Đông bị người khác nhận ra, liền nói với Hàn Nguyệt:
- Bảo bối à, chúng ta ở trong khách sạn không được sao? Cha có thể bế con mãi, cha đi làm mệt rồi, không còn sức đi chơi với con đâu.
Gương mặt tươi cười của Hàn Nguyệt liền khựng lại, hốc mắt nhanh chóng đầy nước. Tuy nhiên cô bé cũng rất hiểu chuyện, cố nén chứ không rơi nước mắt, mà là đưa hai nắm tay vừa trắng vừa nhỏ ra, nhẹ nhàng đấm lên vai Hàn Đông, miệng nói:
- Cha mệt mỏi, vậy để tiểu Nguyệt đấm vai cho cha…
Trong lòng Hàn Đông chua xót. Thời gian hắn có thể ở cùng Hàn Nguyệt quá ít, trong lòng cô bé, được hắn dẫn đi chơi, chính là một mong mỏi quá lớn. Nhưng cô bé lại thương hắn, cho nên khi nghe Kiều San San nói hắn mệt mỏi, liền cố nén không đòi đi ra ngoài chơi nữa, mà lại đấm vai cho hắn.
- Không sao, anh cải trang một chút thì cũng không còn vấn đề gì lớn nữa.
Hàn Đông nói, sau đó lấy từ trong túi ra một cặp kính đen mang lên, lại kéo cổ áo khoác ngoài lên thành cổ đứng, sau đó gọi điện thoại cho quầy tiếp tân, bảo nhân viên tiếp tân mua giùm hắn một cái mũ lưỡi trai mang đến cho hắn.
Đợi mũ được mang lên, Hàn Đông đội lên rồi hỏi Hàn Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt, cha mặc như vậy có thú vị không?
Hàn Nguyệt vỗ bàn tay nhỏ, nói:
- Cha thật đẹp trai!
Hàn Đông cười ha hả, không kìm được xoa đầu Hàn Nguyệt một cái, nói:
- Cái miệng nhỏ này cũng ngọt quá, học của mẹ con hay sao?
- Tiểu Nguyệt vừa mới ăn kẹo, mẹ chưa ăn.
Hàn Nguyệt nghiêm túc nói.
Hàn Đông và Kiều San San đều không nhịn được mà mỉm cười.
Mà đúng lúc này, ở quầy tiếp tân khách sạn, có một người đàn ông đang nói chuyện với cô tiếp tân:
- Người đẹp, phòng 1606 có một ông chủ lớn ở phải không?