Lúc này Chu Huệ Dung gọi điện thoại đến, hơn nữa còn gọi trực tiếp vào di động của Lữ Nhạc, không gọi về điện thoại bàn giống lúc trước, trong lòng Hàn Đông liền có chút khẩn trương, nếu Chu Huệ Dung biết chuyện của Kiều San San thì nói không chừng sẽ gây ra biến đổi rất lớn cho cả sự việc.
Nhưng Hàn Đông cũng không có cách nào, nếu Chu Huệ Dung biết rồi thì bà ta cũng không thể giả vờ không biết.
Thân là mẹ, đối với chuyện con rể có tình nhân bên ngoài, hơn nữa còn sinh một đứa con, đổi lại là ai, trong lòng cũng đều không vui.
- Mẹ, muộn thế này rồi mẹ vẫn chưa ngủ sao?
Lữ Nhạc dịu dàng nói.
Thấy nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt đỏ hồng của Lữ Nhạc, Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cầm quần áo đi tắm rửa.
Cho dù Chu Huệ Dung muốn nói chuyện Kiều San San với Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng không thể ở một bên nghe, như vậy nói không chừng Lữ Nhạc lại khó xử.
Trong phòng tắm, Hàn Đông vặn to vòi nước, nằm trong bồn tắm, hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ về thế cục hiện tại.
Lữ Nhạc nửa nằm trên giường nói chuyện điện thoại với mẹ.
Chu Huệ Dung quả nhiên gọi điện thoại đến nói về chuyện của Kiều San San, bà ta bảo Lữ Nhạc lên mạng tìm kiếm một chút về phần tin tức trong bài báo kia của Nam Phương, để cô xem xem, người trên đó có phải Hàn Đông hay không.
- Nhạc Nhạc, mẹ nhớ lúc trước hình như Hàn Đông từng yêu một người bạn ở tỉnh Tây Xuyên, sau đó hai người có còn liên lạc nữa không?
Chu Huệ Dung hỏi, trong lòng bà vô cùng tức giận, vốn dĩ bà rất vừa ý với Hàn Đông, người thanh niên này có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa tiền đồ cũng tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột vững vàng của Trung Hoa và nhìn ra Hàn Đông và Lữ Nhạc hai người cũng khá ân ái hòa hợp, nhưng không ngờ nó lại giấu Lữ Nhạc có tình nhân ở bên ngoài.
Chu Huệ Dung vô cùng yêu thương Lữ Nhạc, vì vậy không thể chịu nổi khi cô chịu dù chỉ là một chút uất ức.
Bởi vậy sau khi vô tình nhìn thấy bài báo này, bà liền không để ý đến sự phản đối của Lữ Quốc Trung, lập tức gọi điện thoại hỏi Lữ Nhạc rõ ràng.
Vốn dĩ theo mong muốn của Chu Huệ Dung là muốn trực tiếp gọi điện chất vấn Hàn Đông, may mà bà còn nghe ý kiến của Lữ Quốc Đông, không vội vàng quá.
Khi Chu Huệ Dung gọi điện thoại, Lữ Quốc Trung ngồi bên cạnh, tay bưng một chén trà, lông mày hơi nhíu lại.
Ông ta cũng nhìn tờ báo mà Chu Huệ Dung đem về, nghiên cứu cẩn thận, cảm thấy người trong ảnh chắc là Hàn Đông, hơn nữa cả bài viết trên thực tế là chỉ viết về Hàn Đông.
Đối với bài đưa tin này, Lữ Quốc Trung cũng vô cùng tức giận.
Một mặt là đưa tin như vậy, nhiều lúc chỉ là châm ngòi nổi gió, khuếch đại sự thật, mục đích chắc chắn không thuần khiết, chắc chắn là muốn bôi xấu Hàn Đông.
Mặt khác là vì Hàn Đông, cảm thấy cái tên tiểu tử này phụ lòng con gái mình, hơn nữa còn không cẩn thận như vậy, ngang nhiên để người khác chụp ảnh đưa lên giới truyền thông.
Đương nhiên, đối với chuyện này, Lữ Quốc Trung suy nghĩ chu đáo hơn Chu Huệ Dung nhiều.
Là một quân nhân đi ra từ chiến tranh, trong xương cốt của Lữ Quốc Trung vẫn có chút gia trưởng, vì vậy ông ta không thấy chuyện Hàn Đông có người phụ nữ khác ở bên ngoài là chuyện tội ác tày trời cỡ nào. Ngược lại ông ta thấy là một người đàn ông thành công, trong cuộc đời có vài hồng nhan tri kỷ là chuyện rất bình thường.
Chỉ là mặc dù quan điểm của ông ta là như vậy nhưng tình cảm với Chu Huệ Dung vẫn luôn rất tốt, cũng chưa từng có người phụ nữ nào khác.
Điều ông ta đang suy nghĩ bây giờ là rốt cuộc ai đang nhằm vào Hàn Đông,
Hơn nữa chuyện lần này không xử lý tốt, mặc dù chưa chắc ảnh hưởng sâu sắc đến tiền đồ của Hàn Đông nhưng vẫn là vết nhơ trong cuộc đời thậm chí là sự ngiệp của Hàn Đông.
Thân là Ủy viên Bộ chính trị, Phó chủ tịch Quân ủy, Lữ Quốc Trung suy xét vấn đề đương nhiên là nghĩ vì đại cục chứ không chỉ hạn chế trọng chuyện tình cảm riêng tư của con gái.
- Ôi, con bé ngốc này...
Chu Huệ Dung kết thúc cuộc nói chuyện với Lữ Nhạc, ngắt điện thoại, thở dài một tiếng.
Lữ Quốc Trung đặt chén trà trong tay xuống, hỏi:
- Nhạc Nhạc nói thế nào?
- Còn có thể nói thế nào?
Chu Huệ Dung tâm trạng rất không tốt:
- Nó nói chuyện của Hàn Đông nó đều biết, Hàn Đông thật lòng với nó, chuyện khác nó sẽ không để ý nhiều, chỉ cần Hàn Đông yêu nó thật lòng là được. Con bé ngốc này, nếu Hàn Đông đối xử tốt với nó thế sao lại có người khác ở bên ngoài, lại còn có con nữa chứ?
Nói xong, Chu Huệ Dung không khỏi lại bắt đầu oán trách Lữ Quốc Trung:
- Chuyện Hàn Đông là thế nào vậy, tôi thấy nó là một đứa trẻ rất thật thà mà, về mặt tình cảm sao lại không có trách nhiệm như vậy, lúc đầu nó hứa sẽ đối xử tốt với Nhạc Nhạc mà.
Lữ Quốc Trung nhíu nhíu mày, nói:
- Tôi thấy Hàn Đông không phải là một người không chịu trách nhiệm.
- Sao lúc này ông còn nói giúp cho Hàn Đông, ông không nghĩ cho Nhạc Nhạc sao?
Chu Huệ Dung bất mãn nói.
Lữ Quốc Trung nắm tay Chu Huệ Dung nói:
- Tôi đang nghĩ cho Nhạc Nhạc mà, bà cũng biết đấy, trước đây, Hàn Đông từng yêu người khác, hơn nữa nghe nói tình cảm rất tốt, vì chuyện đó mà không chút do dự từ chối con gái nhà họ Thẩm, nghe nói con bé đó đến bây giờ vẫn chưa tìm đối tượng, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện này?
- Thật sao?
Chu Huệ Dung mở to mắt nhìn, trong lòng liền nhớ đến cái tên Hàn Đông.
Quả nhiên là tai họa, con bé nhà họ Thẩm sao lại nghĩ không thông như vậy, nghĩ một lát đến tình hình vừa nãy trò chuyện với Nhạc Nhạc, Chu Huệ Dung trong lòng liền ảm đạm, trái tim con gái cũng đặt hết lên người Hàn Đông, không ngờ đã biết Hàn Đông có người phụ nữ khác ở bên ngoài mà vẫn có thể chịu được.
Lữ Quốc Trung tiếp tục nói:
- Chuyện tình cảm là khó nói rõ ràng nhất, chỉ cần Nhạc Nhạc thấy tốt, làm cha mẹ như chúng ta cũng đừng nên gò ép.
- Cứ như vậy mà bỏ qua thì quá hời cho Hàn Đông.
Chu Huệ Dung tức giận nói.
Vì con gái, bà luôn thấy phải giáo huấn Hàn Đông một chút.
Lữ Quốc Trung nói:
- Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy, tôi phải nói chuyện hẳn hoi với nó.
Chu Huệ Dung vừa xem vừa nói:
- Thật là khiến người khác lo lắng mà, ông nói xem bé con kia có thật là con gái của Hàn Đông không?
Lông mày Lữ Quốc Trung lại nhăn lại, nói:
- Chuyện không có căn cứ thì đừng có nói linh tinh, tôi nghĩ bài báo đó cũng chỉ thêu dệt vô cớ.
- Đúng, chắc chắn có người ở đằng sau giở trò.
Chu Huệ dung nói:
- Mấy năm nay Hàn Đông phát triển quá thuận lợi, có người không chịu được liền tạt nước bẩn vào người nó.
...
Hàn Đông nằm trong bồn tắm, nước ấm áp ngâm thân thể hắn khiến toàn thân hắn vô cùng thoải mái, nhưng trong đầu hắn lại căng như một dây cung, không biết Lữ Nhạc và mẹ cô nói chuyện thế nào.
Lúc này cửa phòng tắm nhẹ nhàng mà đẩy ra, Lữ Nhạc mỉm cười đứng ở cửa.
Cô mặc áo ngủ màu hồng phấn, cổ áo trước ngực hơi mở ra, lộ ra một mảnh trắng như tuyết bên trong, đôi gò bồng đẫy đà như ẩn như hiện, dưới đôi chân dài mà trắng nõn của cô đi đôi dép lê màu hồng phấn, thân hình thướt tha đứng đó, tràn đầy sự nghi hoặc không lời.
- Hàn Đông, chúng ta cùng tắm đi.
Lữ Nhạc dịu dàng nói, nhẹ nhàng bước đến, cởi áo ngủ ra, sau đó bước vào bồn tắm.
Động tác của cô rất tự nhiên, nhẹ nhàng, một vài bộ phận nhẹ nhàng rung động theo động tác của cô khiến Hàn Đông trong lòng không khỏi một trận lửa nóng.
Tuy nhiên trong lòng Hàn Đông vẫn tràn đầy nghi hoặc, một tay ôm lấy cô vào trong ngực, hai tay nâng hai ngọn núi trước ngực cô, nhẹ nhàng nhào nặn, hỏi bên tai cô:
- Nói xong rồi à?
Lữ Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ừ, không có gì, mẹ hỏi em có biết chuyện của chị San San không, em nói với bà mọi chuyện em đều biết hết, hơn nữa còn thân thiết với chị ấy như chị em ruột cơ.
Hàn đông ngẩn ra, lập tức thở dài một tiếng, dịu dàng nói:
- Anh xin lỗi...
Lữ Nhạc xoay người, dùng miệng ngăn chặn lời nói của Hàn Đông.
Đôi gò bồng đảo cao ngất của cô áp chặt trước ngực Hàn Đông khiến Hàn Đông một trận tâm thần lay động, không kìm nổi bắt gao ôm lấy cô, dùng sức hôn cô.
Buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Tần Phương nói đã tìm được người chụp ảnh, hơn nữa còn lấy được tất cả phim và ảnh.
- Tôi xem qua một chút thấy những ảnh này đều không rõ lắm, ít nhất không thể khẳng định đó là anh, dù sao cũng không có ảnh chụp chính diện rõ ràng mà, nhưng Kiều San San và Hàn Nguyệt thì không che được.
Tần Phương nói:
- Nhưng tôi nghĩ những cái đó chỉ là chuyện nhỏ, chắc là dễ giải quyết, tiếp sau tôi còn có một số biện pháp, tin rằng có thể xử lý chuyện này nhanh chóng.
Hàn Đông rất có lòng tin với thủ đoạn của Tần Phương, nhớ lại lúc đầu cô cũng chỉ đem số tài nguyên của nhà họ Miêu hoạt động một cách gọn gàng ngăn nắp, không ngừng mở rộng bành trướng, thậm chí lượng tài nguyên mà nhà họ Miêu nắm giữ nhiều đến nỗi rất nhiều người ghen tỵ, những chuyện này đều có liên quan trực tiếp với thủ đoạn kinh doanh của Tần Phương.
Vì vậy cô ra mặt giải quyết chuyện này, Hàn Đông tin rằng nhất định có thể giải quyết tốt.
Chỉ có điều Tần Phương cũng là người đàn bà của mình, để người đàn bà của mình đi giải quyết nguy cơ liên quan đến người đàn bà khác, điều này khiến Hàn Đông trong lòng rất không thoải mái, đồng thời cũng càng ngày càng cảm động với những gì Tần Phương làm.
Nói chuyện cùng Tần Phương, Hàn Đông mới biết hóa ra hôm qua Tần Phương đã bắt đầu hành động, thông qua tòa soạn báo, rất nhanh đã biết người chụp ảnh là ai, tìm được Ôn Ngọc Học, đối phó với Ôn Ngọc Học là chuyện vô cùng đơn giản, Ôn Ngọc Học rất nhanh liền nói ra tất cả.
Sau khi Ôn Ngọc Học chụp ảnh Hàn Đông, chọn ra vài tấm rồi đưa cho Mã Bình Nguyên, ai biết sau khi nhìn thấy mấy tấm ảnh này, Mã Bình Nguyên cười nhạt, nghĩ những tấm hình này không thể chứng minh là Hàn Đông, hoài nghi về năng lực làm việc của Ôn Ngọc Học nhưng vẫn giữ lại bức ảnh rõ ràng nhất và bảo Ôn Ngọc Học tìm cơ hội chụp nhiều bức ảnh rõ ràng hơn.
Còn tấm ảnh mà báo chí đăng chính là tấm ảnh Mã Bình Nguyên giữ lại.
Nói cách khác, ngoài tấm ảnh kia thì cho đến bây giờ, Tần Phương đã lấy được hết tất cả số ảnh và phim mà Ôn Ngọc Học có.
Về cơ bản sự việc đã được giải quyết xong hơn phân nửa, Mã Bình Nguyên cầm tấm ảnh như vậy cũng chẳng thể gây ra chuyện to tát gì.
Sau khi Tần Phương gọi điện thoại cho Hàn Đông liền ngồi máy bay đến thành phố Bằng Thành, sau khi đến Bằng Thành, cô sẽ trực tiếp đến Hongkong. Người hộ tống cô có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, hình dáng rất giống Hàn Đông.
Chỉ có điều mặt gã có sự khác biệt rất lớn với Hàn Đông,
Chủ yếu là khí chất khác nhau.
Nhưng nếu người đàn ông này đeo kính đen vào thì càng giống với người trong bức ảnh mà báo đã đăng.