Kiều San San chợt kinh ngạc trợn tròn mắt, đũa liên tục vung vẫy trong không trung.
Hàn Đông dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Tôi ở phòng ba lẻ sáu.
Kiều San San tỏ ra rất đáng tin:
- Tôi ở phòng đối diện với anh, sao tôi không bao giờ thấy anh?
Hàn Đông cũng ngây người, sau đó lập tức nói:
- Không đúng, tôi nhớ ở đối diện có người ở mà?
Kiều San San nói:
- Anh không biết sao? Trước khi tôi đến thì anh ta đã dọn đi được vài ngày rồi.
- Vậy à?
Hàn Đông cười khổ một cái, hắn mỗi tuần chỉ về ở hai buổi tối, cũng không chú ý người ở đối diện đi khi nào.
Kiều San San vô cùng hưng phấn, trên mặt là nụ cười tràn trề:
- Không thể ngờ chúng ta lại ở cùng một nơi, đúng là có duyên à nha.
- Đúng vậy, chúng ta quả nhiên có duyên.
Hàn Đông cũng cảm thấy rất bất ngờ, không chỉ gặp lại bạn học đại học ở huyện Phú Nghĩa, còn ở đối diện phòng với nhau, đúng là ý trời.
Dì Vương bưng thị kho tiêu đến, nàng cười hỏi:
- Tiểu Đông quen với Tiểu Kiều sao?
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, đã quen biết nhiều năm, chúng cháu là bạn học cùng lớp thời đại học.
Sau khi cơm nước xong thì Hàn Đông và Kiều San San quay về ký túc xá, đi đến cửa phòng thì Kiều San San nói:
- Đi đến phòng anh trước, trước kia tôi nghe nói phòng của nam sinh ở ký túc xá như ổ chó vậy...
Hàn Đông tức giận nói:
- Cũng không đến mức như vậy, tuy không thơm tho như phòng của các cô nhưng cũng không đến mức bết bát như thế.
Hàn Đông mở cửa phòng ra, bên trong được thu dọn rất sạch sẽ.
Kiều San San đi dạo một vòng nói:
- À, không tệ lắm, cũng không thấy khí tức của cô gái nào trong đây.
Kiều San San nói xong thì cười ha hả.
Hàn Đông thật sự hết chỗ nói, hắn cười:
- Không đúng, sao tôi lại thấy khí tức của cô gái nhỉ?
- Ừ!
Kiều San San chợt sững sờ, sau đó nàng hiểu ý của Hàn Đông, lại hờn dỗi:
- Tôi và anh có quan hệ gì? Là tôi quan tâm đến anh...
Hàn Đông mở ti vi nói:
- Phần lớn thời gian tôi đều ở thị trấn Triệu Hoa, chỗ này cũng không có nước uống...
Kiều San San nói:
- Không có gì, bên kia có nước lọc, anh uống không?
Hàn Đông đứng lên nói:
- Cũng được, tôi cũng muốn sang thăm phòng của cô.
Phòng của Kiều San San được sắp xếp rất ấm áp, có lẽ những vật dụng đều là hàng mới, bức màn màu hồng nhạt làm cho căn phòng có một màu hồng nhạt, trong phòng khách có một chiếc bàn trắng và bộ ghế sa lông. Sau khi Hàn Đông đi đến thì ngửi thấy mùi hương thơm ngát, tinh thần cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
- Ha ha, thật sự tốt hơn ổ chó của tôi.
Hàn Đông cười nói.
- Đây là anh nói đấy nhé.
Kiều San San vui vẻ nói, nàng ngồi xuống ghế, tìm trà, pha cho Hàn Đông một ly, sau đó đặt xuống trước mặt hắn nói:
- Trà này tôi cũng chưa từng uống, không biết có hợp với anh không?
Hàn Đông ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương thơm ngát, là mùi hương Long Tỉnh quen thuộc, vì vậy cười nói:
- À, tôi thích nhất uống trà Long Tỉnh.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Nếu đã thích thì anh cứ cầm lấy hộp trà, uống xong tôi sẽ mang đến.
Hàn Đông cũng không khách khí, hắn nói:
- Được, chỗ này cũng không dễ mà mua được Long Tỉnh chính tông.
Hàn Đông cầm lấy ly trà làm một ngụm, trong mùi hương trà thơm ngát còn có một mùi hương khác hơi nhạt, vì vậy hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Kiều San San.
Khi thấy Hàn Đông nhìn sang mình, trên mặt Kiều San San chợt nổi lên một rạng mây đỏ, nàng nói:
- Cũng không có thừa ly.
Hàn Đông hiểu rõ, cái ly này ngày thường là Kiều San San dùng để uống nước, vì vậy ngoài hương trà còn có mùi thơm khác. Hắn nhìn cặp môi hồng của nàng mà trong đầu lóe lên tình cảnh nàng dùng hai tay cầm ly uống nước, trong lòng khẽ rung động.
- Anh chờ một lát, tôi đi rửa tay.
Kiều San San giống như có chú xấu hổ.
- Đây cũng có thể xem là hôn môi gián tiếp.
Hàn Đông chợt có ý nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, từ khi mình gặp Kiều San San thì có vẻ tính tình có chút biến hóa, có lẽ cũng vì cảm giác quen thuộc của bạn bè cũ, vì vậy mà tâm thần của mình càng thêm thoải mái.
Hàn Đông vốn phải ngủ một giấc vào lúc giữa trưa, nhưng không thể ngờ khi ngồi đối diện với Kiều San San, hai người cùng trò chuyện và xem tivi thì quên đi cảm giác buồn ngủ. Tuy ngày trước hai bên đã hàn huyên khá nhiều ở thị trấn Triệu Hoa nhưng lúc này vẫn còn rất nhiều chuyện giống như khó thể nào nói hết. Hắn cũng không ngờ vài năm đại học lại xảy ra nhiều chuyện như thế, có một số việc nếu không phải là Kiều San San nhắc lại, hắn cũng nhất định chẳng nhớ gì.
Hàn Đông được nghe tiếng cười trong trẻo của Kiều San San, ngửi mùi hương trà Long Tỉnh thơm ngát, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp hẳn lên.
Một giờ bốn lăm chiều, Hàn Đông đến khu huyện ủy, hắn đợi một lát ngoài phòng thư ký của Trương Trường Hà, sau đó Hoàng Văn Vận từ bên ngoài đi vào, thấy Hàn Đông thì nở nụ cười nói:
- Hàn Đông đến rồi à, vào đây.
Sau khi tiến vào trong phòng, Hoàng Văn Vận móc thuốc ra, Hàn Đông tranh thủ châm thuốc cho bí thư. Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- À, cậu cũng làm một điếu đi.
Hàn Đông nói lời cảm ơn, cũng không cầm thuốc mà quy củ ngồi xuống trước mặt Hoàng Văn Vận.
Hoàng Văn Vận hút vào hai hơi thuốc rồi nói:
- Công tác công khai hành chính cũng đã làm được một thời gian ngắn, cậu nói rõ tình huống xem.
- Vâng, bí thư Hoàng!
Công tác công khai hành chính là một công trình chiến tích quan trọng của Hàn Đông, có lẽ giống như những gì Kiều San San nói, thông qua công tác công khai hành chính, nếu hắn có thể đẩy nó ra áp dụng trên toàn quốc, như vậy sẽ tạo nên một dấu ấn nho nhỏ của mình trong lịch sử phát triển đất nước.
Hoàng Văn Vận nghe Hàn Đông báo cáo mà liên tục gật đầu, hắn nghe rất chăm chú, cũng liên tục hút thuốc.
- Bí thư Hoàng, trước tiên tôi muốn làm thí điểm ở thôn Bình Phong, sau đó sẽ đúc kết kinh nghiệm, từng bước mở rộng phạm vi ra từng thôn trong thị trấn.
Hoàng Văn Vận vỗ đùi nói:
- Hàn Đông, tôi cho rằng cậu bắt đầu từ bây giờ nên từng bước mở rộng, tranh thủ đẩy mạnh công tác ra toàn bộ thị trấn trong thời gian một tháng tới. Hôm nay cao thấp trong thành phố Vinh Châu đều trăm phế đợi hưng, lãnh đạo thị ủy cũng nhiều lần cường điệu là nắm bắt kỳ ngộ khó kiếm để toàn lực làm tốt công tác phát triển, nhanh chóng cải thiện tình huống tụt hậu.
- Huyện Phú Nghĩa chúng ta nổi tiếng là huyện đông dân với số dân cả triệu người, nhưng chúng ta đã bao năm tụt hậu, thật sự làm lòng người chán nản, chênh lệch với các huyện anh em càng lúc càng lớn.
- Tôi cũng đã cẩn thận xem xét về hạng cục công tác công khai hành chính này, hơn nữa xét vào những gì cậu vừa báo cáo, thật sự là một biện pháp tăng hiệu suất công tác ở cơ sở. Vì vậy tôi hy vọng cậu chuẩn bị một chút, tranh thủ đẩy ra toàn thị trấn trước cuối tháng tư, như vậy cũng coi như là một khảo nghiệm của huyện ủy với cậu.