Người Cầm Quyền

Chương 1260: Bất lực



“Hàn Đông đây hoàn toàn là con khỉ to mồm, hơn một nghìn nhà máy, hàng năm thu nhập từ thuế đều là một khoản thu khổng lồ, Ủy ban nhân dân thâm hụt một khoản tiền lớn như vậy, công trình cơ sở còn làm thế nào? Tiền của Ủy ban nhân dân từ đâu tới?”

Uông Tồn Minh trong lòng căm tức, nuốt cục tức rất muốn giải phóng ra, chỉ là đối mặt Hàn Đông anh ta chỉ có thể duy trì cố gắng giữ bình tĩnh, dù sao điểm này vẫn phải có.

Chỉ có điều nửa câu cũng không hợp, đến lúc này, Uông Tồn Minh cũng biết chắc Hàn Đông không thể nào thay đổi chủ ý, mình có thuyết phục thế nào cũng mất công thôi.

Lại tùy ý nói vài câu, Uông Tồn Minh liền hậm hực cáo từ ra về.

Mặc dù ở văn phòng làm việc của Hàn Đông khuôn mặt tươi cười, nhưng vừa mới đi đến cửa thang máy, nụ cười trên mặt anh ta hoàn toàn biến mất, sắc mặt trầm trọng, lông mày cũng nhíu chặt lại.

“Hàn Đông quyết tâm phải vào cuối năm sau đóng cửa các nhà máy, thật là khư khư cố chấp, mình mất bao công khuyên răn hắn đều không có tác dụng, quá chuyên quyền rồi.”

Uông Tồn Minh trong lòng vô cùng phẫn nộ không gì tả được, thời gian trở lại đây, quyền phát ngôn của anh ta trong thành phố Giang Trung này không ngừng tăng lên, lúc đang bừng bừng khí thế chuẩn bị làm nên công trạng, lại gặp phải Hàn Đông muốn làm lớn công tác an toàn, đây quả là làm đối nghịch với mình mà, cắt ngang con đường đi lên của anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng uất hận, đối với Hàn Đông tràn đầy căm ghét,

“Nếu ngươi cứ khăng khăng cản đường của ta, vậy thì ta cũng không thể ngồi chờ chết được.”

Uông Tồn Minh trong lòng lập tức hạ quyết tâm, Hàn Đông như vậy đối với anh ta cực kỳ bất lợi, anh ta cũng không thể thờ ơ mãi, mặc dù không thể cùng Hàn Đông đường đường chính chính đối đấu, nhưng cũng có thể thông qua các phương thức khác ngăn chặn Hàn Đông, dù sao anh ta trong thành phố Giang Trung cũng kinh doanh lâu như vậy, mặc dù trước đó vẫn cứ bị Dương Bộ Hầu chèn ép, nhưng có thể kiên trì đi tiếp thì cũng nói rõ năng lực của anh ta không tồi, bây giờ vì tiền đồ của chính mình, anh ta chắc chắc sẽ dốc toàn bộ sức lực đấu với Hàn Đông.

Về đến văn phòng. Uông Tồn Minh trước tiên gọi Phó chủ tịch Thôi Thiên Hử đến văn phòng của mình, nói chuyện vài câu, anh ta nói:

- Phó chủ tịch Thôi, tôi xem một chút, tốc độ tăng trưởng thu nhập tài chính của thành phố chúng ta mấy năm gần đây mặc dù tương đối nhanh, có điều chi tiêu cũng vô cùng lớn, mấy năm dường như đều là thu không bù chi.

Là chủ tịch thành phố, Uông Tồn Minh phụ trách công việc toàn diện của Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời quản lý giám sát, kiểm toán và công tác nhân sự.

Mà Phó chủ tịch thường trực Thôi Thiên Hử thì phụ trách tài chính, Cục tài chính thì là một trong những bên thuộc quản lý của Thôi Thiên Hử.

Thôi Thiên Hử gật đầu, cười ngượng nói:

- Chính là như vậy, mỗi lần Trần Kiến Tân của Cục tài chính đến, tôi đều đau đầu. Thành phố Giang Trung mặc dù nói mấy năm này vì phát triển kinh tế, thu nhập tài chính cũng đang tăng trưởng nhanh chóng, nhưng những chỗ phải chi cũng quá nhiều, xây dựng thành phố, xây dựng nông thôn mới, xây dựng thủy lợi, những cái này đều là tiêu phí tiền bạc tương đối lớn, tôi thường xuyên cảm thấy như trứng chọi đá, không biết đến đâu lấy tiền mới tốt.

Mặc dù nói thành phố Giang Trung năm ngoái thu nhập tài chính một năm đạt 118,3 tỉ, nhưng tài chính mỗi năm chi ra cũng trên 100 tỉ, vượt qua thu nhập, làm phó chủ tịch quản lý Cục tài chính, người tìm đến anh ta lấy tiền cũng nhiều, mặc dù anh ta là lãnh đạo Thành ủy, nhưng quan hệ ở các mặt lại rất phức tạp, anh ta không thể tùy ý đắc tội với bất cứ người nào.

Trên thực tế, cho dù là lãnh đạo, đặc biệt là vài lãnh đạo đang trên đà thăng tiến, cũng không thể dễ dàng đắc tội cho dù là một nhân viên bình thường.

Mà Thôi Thiên Hử cũng có thể nói là đang trên đà đi lên, vốn dĩ anh ta chỉ muốn cậy Dương Bộ Hầu có thể có một tiền đồ tốt, nhưng không ngờ Dương Bộ Hầu chính mình còn giữ không nổi, cho nên y rơi vào đường cùng, chọn hợp tác cùng Uông Tồn Minh.

Uông Tồn Minh nói:

- Tình hình này, trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết, hơn nữa bây giờ trong thành phố lại đang thúc đẩy công tác an toàn, sau đó lại đóng cửa phần lớn các doanh nghiệp, tiền thuế thu về của những doanh nghiệp này không phải là một số nhỏ.

Thôi Thiên Hử liếc mắt nhìn Uông Tồn Minh một cái, tên này nhắc đến việc này, xem ra cái này là mục đích gọi mình đến nói chuyện đây, mặc dù nói hai người đã quyết định hợp tác, nhưng bây giờ vẫn chưa có quan hệ thân mật khăng khít gì, giữa hai người có gì cũng phải cân nhắc mới được, huống chi cho dù là hợp tác, vậy cũng không phải là Thôi Thiên Hử gia nhập về phía Uông Tồn Minh.

“Xem ra Uông Tồn Minh không muốn mất đi một nguồn tiền lớn như vậy, lo lắng phát triển kinh tế thành phố Giang Trung bị ảnh hưởng, cho nên tìm mình đến thương lượng bàn cách.”

Thôi Thiên Hử trong lòng thầm nghĩ,

“Giữa anh ta và Hàn Đông, nhất định là không có điểm chung hòa được, trước đây vì áp lực của Dương Bộ Hầu, vì là đối phó không cho cả đám người liên thủ, bây giờ cục diện của thành phố Giang Trung đã xảy ra thay đổi cực lớn, xem ra lại mâu thuẫn nội bộ rồi, điều này đối với mình mà nói, kỳ thực cũng là một sự kiện tốt, như vậy mình mới có thể dành được lợi ích càng lớn, nếu như vậy, mình vẫn cần giúp Uông Tồn Minh, dù sao anh ta bây giờ đang cùng Hàn Đông đối đầu, chỉ là kém một chút, chỉ khiến bọn họ đối đầu, đối với mình mới có lợi tốt nhất.”

Quyết định chủ ý, Thôi Thiên Hử nói:

- Chủ tịch Uông, anh nhắc đến việc này, trên thực tế thời gian này tôi cũng vẫn đang bực mình đây, nếu như thật trong một thời gian ngắn như vậy đóng cửa nhiều doanh nghiệp như vậy, thu nhập tài chính của chúng ta lại phải giảm đi rất nhiều, đây chẳng phải họa vô đơn chí sao, tôi thấy kỳ thực cũng không nên vội vàng ép buộc như vậy, mặc dù nói công tác an toàn quả thực nên làm mạnh tay, nhưng cũng phải đến một mức độ nào thôi chứ, làm được công tác an toàn, nói đến cùng cũng là vì thúc đẩy phát triển kinh tế, nhưng nếu vì công tác an toàn mà gây trở ngại cho phát triển kinh tế, vậy thì không phải là làm lẫn lộn sao.

Sắc mặt Uông Tồn Minh lập tức toát ra tươi cười, quả thật là gặp được người tri âm, vừa nãy anh ta bị nhận cục tức của Hàn Đông dường như không thể giải tỏa được, trong lòng không ngờ mơ hồ lại có cảm giác phấn chấn,

- Phó chủ tịch Thôi Thiên Hử nói quá hay rồi, tôi cũng đang có ý này, không thể lẫn lộn được, nếu như công tác kinh tế làm không tốt, người ủy ban nhân dân chúng ta làm thể nào báo cáo lại cho nhân dân toàn thành phố, làm thế nào mà báo cáo với Trung ương đây?

Anh ta nói như vậy, hoàn toàn là muốn đưa tất cả những người của Ủy ban nhân dân thành phố quy lại cùng một chỗ, như vậy mới có thể đối phó với Hàn Đông được.

Nghe ý hưng phấn trong lời nói của Uông Tồn Minh, Thôi Thiên Hử trong lòng thầm cười, xem ra Uông Tồn Minh này quả thực có chút nóng vội, đây quả là việc tốt,

- Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp vẹn cả đôi đường mới được.

- Trên thế giới này làm gì có phương pháp nào vẹn cả đôi đường.

Uông Tồn Minh cười lạnh nói,

- Tôi xem như vậy đi, kinh phí của Cục giám sát thành phố, cần phải nghiêm túc nghiên cứu một chút, dù sao hiện tại ở rất nhiều nơi phải dùng đến tiền rất nhiều, mỗi một đồng đều phải kỹ càng cân nhắc sử dụng.

Thôi Thiên Hử đã rõ, Uông Tồn Minh chuẩn bị trước bắt tay vào làm Cục giám sát, trước tiên kéo chân sau của Cục giám sát, như vậy hành động của bọn họ cũng không thể nhanh như vậy được.

- Ngoài ra, mặt công tác tuyên truyền, cũng phải chú ý một chút, không thể làm mỗi một điệu được, bây giờ là thời đại tự do ngôn luận, chúng ta cũng phải nghe ngôn luận từ nhiều phía, phải khiến mọi người thảo luận công tác an toàn tiến hành bổ sung, như vậy chúng ta mới có thể thu được ý kiến của nhiều nhà, càng làm tốt việc triển khai công tác.

Lần này Uông Tồn Minh thật là cười rạng rỡ rồi, anh ta cảm giác ý tưởng của Thôi Thiên Hử thật quá tuyệt hảo rồi, mình trước đó không nghĩ ra, quả thực nên từ trên mặt ngôn luận triển khai hành động, phải có nhiều mặt mới được, mới có thể từng bước chống lại Hàn Đông.

Mà Trưởng ban Tuyên giáo Trần Hướng Phong là tương đối gần y, đi chào hỏi chắc không có vấn đề gì.

Uông Tồn Minh và Thôi Thiên Hử hưng phấn lại thương lượng rất lâu, nghĩ ra một vài cách ngăn chặn Hàn Đông, tức giận trong lòng anh ta trước đó cũng đều giải tỏa tiêu tan rồi.

“Ừ, Thôi Thiên Hử con người này, vẫn là có đầu óc, chỉ đáng tiếc, vẫn cất giấu tâm tư trong lòng.”

Uông Tồn Minh ngồi trong văn phòng mình thầm cân nhắc, anh ta không phải là ngốc, Thôi Thiên Hử ra sức vì mình nghĩ cách, kỳ thực là mong mình và Hàn Đông đấu đá càng mạnh, như vậy anh ta mới có thể dành được lợi ích càng lớn,

“Có điều, tính toán của Thôi Thiên Hử hắn ta nhất định rơi vào hư không rồi, mình làm sao có thể khiến hắn ngư ông đắc lợi được.”

Mà giờ khắc này, Thôi Thiên Hử trong phòng làm việc của mình, lấy văn kiện của Cục tài chính đưa đến, trong đó có khoản xin cấp tiền của Cục giám sát, trên mặt lộ ra một nụ cười, lập tức liền bảo thư ký gọi Cục trưởng Cục tài chính đến, sau đó đưa đơn xin có chữ ký cho anh ta, trong đó có đơn xin chi phí của Cục giám sát.

- Tại sao có thể như vậy được?

Cục trưởng cục giám sát Vương Khang Minh đặt điện thoại xuống, vừa rồi Cục trưởng Cục tài chính đích thân gọi điện thoại đến, khéo léo nói cho gần đây tài chính trong thành phố có chút khó khăn, cho nên chi phí dùng cho Cục giám sát còn phải đợi thêm một thời gian nữa, bảo ông ta kiên nhẫn đợi một chút, đợi chi phí đến rồi, chắc chắn sẽ xem xét cho Cục giám sát đầu tiên.

Đây là khoản tiền mới chỉ có mấy trăm ngàn, Cục tài chính làm sao không thể chi ra? Vương Khang Minh cảm thấy chuyện này rất không bình thường, lẽ nào là Cục tài chính cố ý làm khó.

Nhưng công việc của Cục giám sát chính là Bí thư Thành Ủy hàn Đông cũng rất coi trọng, lần này Cục giám sát xin cấp cho chi phí 800 ngàn, là chuẩn bị ở thành phố tuyển chọn cán bộ giám sát viên an toàn, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể thúc đẩy công tác an toàn, đây cũng là chiêu thứ hai của Vương Khang Minh, nhưng ông ta chuẩn bị mượn cớ Hàn Đông coi trong việc công tác an toàn này, từ từ làm nên thành tích dành được sự ủng hộ của Hàn Đông, nói không chừng tương lai có thể tiến thêm một bước.

Tuy nhiên Vương Khang Minh và Cục trưởng Cục tài chính Trương Tuệ Chập cũng có chút giao tình, buổi tối cùng ngày Vương Khang Minh liền sắp xếp tiệc rượu, mời Trương Tuệ Chập ăn cơm.

Trương Tuệ Chập đương nhiên cũng rõ Vương Khang Minh là vì cái gì, anh ta cũng không muốn cuốn vào đấu tranh của các vị lão đại trong thành phố, hoặc là nói không muốn bị ai xem thành thù địch, cho nên vui vẻ nhận lời.

- Cục trưởng Trương, vô cùng cảm ơn Cục trưởng Trương ủng hộ đối với công tác của Cục giám sát, tôi xin cạn trước!

Vương Khang Minh bưng chén rượu nói.

Trương Tuệ Chập và Vương Khang Minh chạm cốc, nói:

- Cục trưởng Vương quá khách khí rồi, đây cũng là việc nên làm, chỉ là tôi năng lực có hạn, rất nhiều phương diện cũng bất lực, mượn chén rượu này tạ tội với anh vậy.

Hai người trong lòng biết rõ những lời này, đương nhiên là phải bỏ qua quan hệ công việc giữa hai người, dù sao quan hệ cá nhân giữa bọn họ cũng không tệ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.