Người Cầm Quyền

Chương 1307: Sợ rồi



Lam Mộng Ngọc lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Khải một cái, ánh mắt như băng như dao lập tức đè xuống vẻ kiêu ngạo của Lưu Khải.

- - Anh là diễn viên, anh nói xem nếu ngày mai trên các báo chí lớn đều đưa tin mặt trái của anh, anh có còn nở mày nở mặt được như trước nữa không?

Lam Mộng Ngọc lạnh lùng thốt lên.

- - Làm một diễn viên phải khiêm tốn một chút mới tốt, bằng không lại trèo cao ngã đau.

Lưu Khải vừa rồi quả thực đã bị khí thế của Lam Mộng Ngọc đè nén rồi, vốn dĩ nhìn thấy một mỹ nữ, gã cũng không để ý, chỉ là có chút tức giận. Theo gã thấy Lam Mộng Ngọc và Chu Tử Long nhất định là phóng viên, bị bọn họ thấy được cảnh không hay, cho nên muốn tới can thiệp, đối với gã mà nói một cô gái không là gì. Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Lam Mộng Ngọc lại làm cho trong lòng của gã thấy chấn động.

Lúc này Lưu Khải rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần rồi, gã trở thành thẹn quá hóa giận, đá mạnh một cái lên xe phẫn nộ nói:

- - Cô cho rằng cô là ai chứ, một phóng viên thối nát. Nói cho cô biết tôi muốn cô chết không cần phí một chút sức. Cô xóa ngay ảnh cho tôi, nếu không cô chết chắc rồi!

Lưu Khải là người vốn sinh trưởng ở thành phố Minh Châu, trong nhà cũng có một số quan hệ ở thành phố Minh Châu, hơn nữa đúng lúc có quan hệ với một vị lãnh đạo Ban Tuyên giáo, cho nên Lưu Khải thấy nếu muốn đối phó với một phóng viên nho nhỏ, hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay. Hơn nữa một phóng viên nhỏ, căn bản cũng không cần đến lãnh đạo lớn ra mặt, tìm một Phó ban thậm chí là Trưởng phòng của Ban Tuyên giáo Thành ủy cũng làm được rồi.

Xe của gã vừa mới bị đụng, tâm trạng bây giờ đang khó chịu, bởi vậy càng khó chịu với Lam Mộng Ngọc, thấy Lam Mộng Ngọc lại một bộ dạng lạnh lùng nhìn mình, trong lòng gã càng tức giận, thò tay vào cửa sổ xe đoạt lấy di động trong tay Lam Mộng Ngọc, vừa rồi Lam Mộng Ngọc dùng di động để chụp ảnh.

Nhưng Lam Mộng Ngọc làm sao có thể để gã lấy được di động, một tay của cô nhanh như chớp lập tức bắt được cổ tay của Lưu Khải, dùng sức vặn một cái, Lưu Khải liền kêu lên một tiếng thảm thiết.

Mà vào lúc này Kiều San San đã sớm khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ xe rồi.

Thấy thế Lam Mộng Ngọc nói với Lưu Khải đang rên rỉ ngồi xổm ở bãi đỗ xe:

- - Đừng nghĩ rằng mày tài giỏi, trong nhà có tiền, có quan hệ? Những thứ đó không chắc đã bảo vệ được mày, nên cúp đuôi làm người tốt đi.

Nói xong Lam Mộng Ngọc liền khởi động xe nhanh chóng đuổi kịp xe BMW phía trước.

Tay của Lưu Khải bị vặn trật khớp rồi, gã từ nhỏ vốn chưa từng chịu khổ, được nuông chiều từ bé, một chút đau đớn này làm gã không chịu được, ngồi xổm ở đó vừa khóc lóc, vừa dùng tay còn lại lấy điện thoại ra gọi điện.

Đương nhiên vừa rồi mặc dù gã không nhớ biển số xe của chiếc BMW kia nhưng biển số của chiếc Santana thì gã nhớ rất kỹ, rõ ràng người trên xe BMW và Santana là một phe. Chịu sự thiệt thòi lớn như vậy, Lưu Khải từ nhỏ tính khí cao ngạo đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, trong lòng gã quyết tâm nhất định phải xử lý đám người kia.

Nhưng trước khi báo thù gã nhất định phải giải quyết vấn đề trước mắt, bởi vậy gã gọi điện thoại cho đám bạn chơi với nhau từ nhỏ. Bảo bọn họ đến đón mình, và đưa mình đến bệnh viện chữa trị.

Cổ tay trật khớp thật ra cũng không phải vấn đề nghiêm trọng cỡ nào, thậm chí mình bị một cái tát cũng có thể phủi đi. Nhưng Lưu Khải lại coi là chuyện lớn, phải nhanh chóng đi bệnh viện mới được.

Đi theo xe BMW phía trước, Lam Mộng Ngọc đã bố trí Chu Tử Long và nhân viên khác nhanh chóng điều tra tình hình của Lưu Khải.

Mặc dù mới chỉ là một người hát đệm nho nhỏ, nhưng Lưu Khải này là một nhân vật công chúng, làm không tốt có thể mang đến dư luận không hay. Cho nên vì lý do an toàn, vì danh dự của Hàn Đông phải xử lý việc này tốt, không thể để lại một chút hậu họa.

Dựa vào thân phận của nhóm người Lam Mộng Ngọc, muốn điều tra tình hình của một người rất dễ dàng, rất nhanh tài liệu về Lưu Khải đã truyền đến di động của Chu Tử Long, cha của người này là chủ một doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Minh Châu, còn chú là Phó trưởng ban Tuyên giáo thành phố Minh Châu. Hơn nữa Lưu Khải trước kia cũng từng có án ở Cục Công an, chủ yếu là đánh nhau ẩu đả gây trọng thương, nhưng kết quả không bị trừng phạt. Ngoài ra trong tin tức còn có số điện thoại của Lưu Khải, bao gồm tình hình của một số người thân của gã.

Thông qua những tin tức này Lam Mộng Ngọc liền nghĩ đến biện pháp giải quyết, cô trực tiếp dùng số di động của mình gọi đến số của Lưu Khải.

Đây là số điện thoại của ai, sao không thể hiện dãy số? Nhìn trên di động hiển thị ra một loạt ký tự "※", Lưu Khải có chút ngạc nhiên, gã lần đầu tiên gặp phải chuyện này, không biết đối phương dùng thứ gì gọi điện thoại tới, lại không hiển thị số.

- - Đây là lần đầu tiên gặp phải, nghe máy đi, xem xem đối phương là đại thần phương nào!

Gã đến đón Lưu Khải đi bệnh viện ở bên cạnh kêu lên, gã để đầu đinh, tóc tựa như từng đám cây dựng đứng lên, giống như con nhím vậy.

Lưu Khải nghe điện thoại, nói:

- - Ai đấy, sao lại không hiện số?

- - Lưu Khải, năm nay 26 tuổi, nơi sinh: số 81 đường Đại thập tự quận Nam Than thành phố Minh Châu, cha là Lưu Tuấn Đại, ông chủ Công ty thực phẩm Tuấn Đại, mẹ là Chu Hồng. Lưu Khải thời tiểu học học ở Trường tiểu học Nam Than, trung học thì học ở Trường trung học Nam Than, bởi vì từng đánh nhau nên cấp ba học lại 1 năm, sau đó học khoa biểu diễn ở Học viện sân khấu Yến Kinh, năm thứ 4 đại học vì đánh nhau gây thương tích… Chú là Triệu Tiền Thăng làm Phó trưởng ban Tuyên giáo, năm nay 48 tuổi…

Trong điện thoại một giọng nữ lạnh băng truyền đến, có chút quen thuộc, nội dung cuộc gọi làm cho Lưu Khải toát mồ hôi. Những thứ này đều là về bản thân gã, chuyện làm gã ghi nhớ vô cùng sâu sắc, người bình thường không thể biết được, cho dù là bạn tốt của gã cũng không ai biết được hết. Đối phương sao lại biết rõ ràng như vậy.

Rất nhanh Lưu Khải nhớ ra đối phương là ai, nhất định là nữ phóng viên lúc trước, nhưng một phóng viên sao có thể có khả năng lớn như vậy, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy lại điều tra được rõ ràng lai lịch của mình như vậy, điều này cũng thật đáng sợ. Nếu để cô ta lộ ra những chuyện ám muội trước kia của mình, thì mình sao có thể lăn lộn được?

- - Tiểu Khải, sao rồi? Sắc mặt của cậu sao lại khó coi như vậy?

Gã bạn ở bên cạnh nghi ngờ, hỏi.

Lưu Khải không để ý đến gã, nói trong điện thoại:

- - Cô là ai? Sao cô lại biết được? Cô muốn gì?

Trong lòng gã vô cùng lo lắng, không kìm nổi liên mồm hỏi, hơn nữa gã bây giờ đã hiểu rõ một vấn đề, đối phương chắc chắn không đơn giản là một phóng viên. Cô ta có thể nhanh chóng biết tin tức cụ thể của mình, hơn nữa số điện thoại của cô ta gọi tới lại có thể giấu số, cho thấy thân phận của cô ta không phải bình thường.

Mà rõ ràng cô gái này sở dĩ đối phó với mình, chủ yếu là bởi vì mình xung đột với chiếc xe BMW kia, vậy người trên xe BMW là ai?

Chỉ tiếc lúc trước gã chỉ đại khái chú ý tới trên xe có hai cô gái xinh đẹp, còn có hai đứa trẻ một trai một gái, ngoài ra còn có một người đàn ông, cũng không nhớ rõ mặt mũi nữa.

Thoạt nhìn dường như mấy người rất bình thường, sao có thể có vệ sỹ giỏi giang như vậy. Hơn nữa rõ ràng không phải là vệ sỹ bình thường, hẳn là người của ban ngành chính phủ, nếu không thì đối phương không thể nhanh như vậy điều tra ra thân phận của gã.

- - Tôi không muốn làm gì cả.

Lam Mộng Ngọc lạnh lùng nói trong điện thoại.

- - Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, trước mặt tôi anh chẳng là gì cả. Cho nên tốt nhất anh nên thành thật một chút, nếu không thì ai cũng không bảo vệ được anh. Còn về những chuyện hư hỏng đó của anh tôi cũng không có hứng thú!

Lam Mộng Ngọc là người bình tĩnh nhất cũng là người quyết đoán nhất trong mấy người, nếu không với một cô gái, cũng không thể trở thành thủ lĩnh của đám người Chu Tử Long. Chức trách của bọn họ là bảo vệ an toàn của Hàn Đông, cho nên nhân vật thủ lĩnh có tác dụng rất quan trọng, cho nên đám người Chu Tử Long cũng không thể bởi vì cô là phụ nữ mà không để cô làm thủ lĩnh.

Đối với Lưu Khải gã, thái độ của Lam Mộng Ngọc rất đơn giản, đó chính là cảnh cáo trước, nếu gã thành thật thì coi như không có chuyện gì, ngược lại nếu gã còn không biết trời cao đất dày, như vậy đối phó với gã là chuyện vô cùng đơn gian.

Lưu Khải lúc này bị dọa, gã hiểu được đối phương có thể nhanh như vậy điều tra ra được lai lịch của mình, hơn nữa còn cảnh cáo mình, như vậy muốn xử lý mình chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay. May mà đối phương chỉ muốn mình thành thật một chút mà không có ý đồ gì khác, nếu không thì lần này e là chạy trời không khỏi nắng.

Tuy rằng bình thường anh bạn này rất kiêu ngạo, nhưng thực sự khi gặp phải nguy hiểm, gã đương nhiên cũng hiểu rõ lợi và hại, khi gặp phải người thực sự không chọc giận được, cũng biết tránh lui.

Rõ ràng đối phương là người không chọc giận được, như vậy cách tốt nhất là mình không nên chọc, nhịn một chút cục tức này là được rồi. Nếu không thì người chịu thua thiệt là mình, biết rõ chịu thiệt còn muốn đưa mình tìm chỗ chết, đó là đồ ngốc.

Lưu Khải chưa bao giờ cho mình là kẻ ngốc, gã nói:

- - Tôi biết, hy vọng cô nói được làm được.

Lam Mộng Ngọc hừ một tiếng, không nói thêm gì bèn cúp điện thoại.

Lưu Khải trên mặt lúc trắng lúc đỏ, tâm trạng vô cùng buồn bực, trong lòng tức giận chửi thầm: “Mẹ nó, thật là xui xẻo, hôm nay rốt cuộc đụng phải ai!”

Đối phương có thể biết được thân thế của mình cảnh cáo mình, rõ ràng đối phương có thể tùy ý nuốt trôi mình, e là không phải người bình thường, người như vậy Lưu Khải không thể đắc tội, chỉ có thể mắng vài câu trút bực bội trong lòng.

- - Tiểu Khải, rốt cuộc là ai vậy? Có vẻ rất kiêu ngạo!

Gã bạn của Lưu Khải vừa mơ hồ nghe thấy giọng nói trong điện thoại vọng ra, cực kỳ tức giận, nói:

- - Có phải chính là cái người vừa mới đả thương cậu, cậu có phải đã nhớ kỹ biển số xe của cô ta, đến lúc đó chúng ta sẽ xử lý cô ta, lát nữa tôi gọi điện cho anh Quân, để anh ấy tìm giúp biến số xe của đối phương liền biết là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.