Đoàn người nhìn Hàn Đông, không ai lên tiếng, ai cũng cảm thấy hắn quá bá đạo, làm gì còn nhiều lời? Hơn nữa hắn đã chủ động gán chịu hơn một nửa nhiệm vụ kêu gọi đầu tư, nếu còn có lời dị nghị, dù sao cũng phải tìm ra lý do chứ?
Hơn nữa ai cũng biết Hàn Đông vừa mới đến, cần nhất là lập uy, ai tình nguyện làm chim đầu đàn thử súng của hắn?
- Rất tốt, tất cả mọi người đã không còn dị nghị, như vậy cứ quyết định như thế.
Hàn Đông dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn một vòng:
- Tuy tất cả mục tiêu đều đã được phân chia nhưng các đồng chí trong công tác kêu gọi đầu tư cũng không được lơ là, cần phải nắm chắc làm tốt công tác, sau này chúng ta còn phải chứng thực những công tác cụ thể với các xí nghiệp muốn vào khu công nghiệp Thần Quang, nếu như vì vấn đề của khoa kêu gọi đầu tư mà sinh ra thất bại, tôi nghĩ rằng tất cả mọi người cũng sẽ cảm thấy bực mình.
Vẻ mặt trưởng khoa kêu gọi đầu tư là Để Học Vinh chợt biến đổi, lúc này hắn mới hiểu rõ ý nghĩ của Hàn Đông, tuy nói là mục tiêu của ba vị lãnh đạo đều đã được xác nhận nhưng thao tác thực tế vẫn còn phải làm cho tốt, các vị lãnh đạo chẳng qua chỉ có tác dụng dắt mối mà thôi.
Ngay sau đó ai cũng cảm thấy áp lực lớn, vì nhiệm vụ hơn một trăm hai mươi triệu, một hạn ngạch còn lớn hơn cả những gì đang hiện hữu trong khu công nghiệp Thần Quang, nếu khoa kêu gọi đầu tư không làm tốt công tác, đừng nói là nhiệm vụ của cả ba vị lãnh đạo, dù là thực hiện tốt nhiệm vụ của một vị lãnh đạo thôi cũng mệt mỏi rồi.
Để Học Vinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
Chủ nhiệm Hàn, tôi có ý kiến.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Anh cứ nói!
- Nhiệm vụ của các vị lãnh đạo đã được phân chia rõ ràng, điều này thật sự là một khích lệ lớn đối với khoa kêu gọi đầu tư chúng tôi. Nhưng tôi cho rằng khi kêu gọi đầu tư thì các vị lãnh đạo tốt nhất nên cho chúng tôi đàm phán với những xí nghiệp thật sự muốn đầu tư, nếu như tìm xí nghiệp tùy tiện, như vậy sẽ lãng phí nhân lực vật lực, ngược lại cũng không hiệu quả.
Tuy Để Học Vinh nói lời rất ẩn giấu nhưng Hàn Đông nghe mà hiểu ngay, đối phương lo lắn đến ngày đó các vị lãnh đạo tùy tiện đưa ra một danh sách các xí nghiệp, sợ rằng không làm tốt quá trình đàm phán kêu gọi đầu tư, còn phải gánh trách nhiệm oan.
Hàn Đông khẽ gật đầu nói:
- Được, tôi tin tưởng các vị lãnh đạo đều sẽ không giới thiệu những xí nghiệp không có thành ý đầu tư, tất nhiên trong quá trình kêu gọi đầu tư cũng không khó phát hiện người ta có thành ý hay không. Trên vấn đề này tôi yêu cầu khoa kêu gọi đầu tư nên cùng các vị lãnh đạo giúp nhua xúc tiến và dò xét các quan hệ.
- Tôi hiểu rồi.
Để Học Vinh hạ quyết tâm, sau này trong công việc nhất định phải cho người trong khoa kêu gọi đầu tư làm thật tốt bản ghi chép, đến lúc đó nếu gặp vấn đề thì phải giấy trắng mực đen rõ ràng.
- Mọi người có ý kiến gì nữa không?
Hàn Đông nhìn mọi người rồi nói:
- Nếu không còn ý kiến gì khác thì chúng ta cùng xuống khu công nghiệp xem xét tình hình của các xí nghiệp là như thế nào.
Tôn Hiểu Linh hỏi:
- Chủ nhiệm, tất cả mọi người đều đi sao?
Hàn Đông cười nói:
- À, trừ chị ra thì tất cả mọi người đều đi, hôm nay sau khi tan họp thì chị công bố công tác công khai hành chính ra cho các phòng ban.
Tôn Hiểu Linh khẽ giật mình nói:
- Chủ nhiệm, hiệp hội quản lý còn đang ở vào trong công tác chuẩn bị công khai hành chính, còn chưa làm tốt tất cả.
Hàn Đông nhíu mày không vui nói:
- Cái này thì có gì là khó sao? Trước khi tan tầm thì văn phòng phải chứng thực công tác này, còn phải công khai nội dung cho tôi. Tất cả các công tác, chức trách, phương thức liên lạc, mục tiêu nhiệm vụ đều phải được văn phòng cho ra công khai, còn có tất cả những chính sách của khu công nghiệp đều phải dán ra, không có gì là bí mật. Đến lúc đó đưa những nội dung này xuống công bố dưới đại sảnh, để cho tất cả mọi người được thấy.
Gương mặt Tôn Hiểu Linh chợt có hơi đỏ hồng, nàng cười nói:
- Vâng, tôi phải đi làm ngay.
Hàn Đông xuông lầu, hai chiếc xe đã được khởi động, hắn nhíu mày đi qua hỏi lái xe Santana:
- Ai cho các anh lái xe đi?
- Chủ nhiệm Tôn!
Người đàn ông trung niên lái xe có chút căng thẳng.
Hàn Đông nhíu mày, động tác của Tôn Hiểu Linh lại rất nhanh:
- Chúng ta ngồi xe Trường An là được, anh chạy đi.
Trưởng khoa kêu gọi đầu tư Để Học Vinh lập tức chạy đến tòa nhà bên trái gọi một cán bộ trẻ tuổi chạy đến rồi nói với Hàn Đông:
- Chủ nhiệm Hàn, Tiểu Tô của khoa kêu gọi đầu tư chuyên chạy chiếc xe Trường An.
Vị cán bộ trẻ tuổi tên là Tiểu Tô lên tiếng:
- Chào chủ nhiệm Hàn!
Sau đó Tiểu Tô leo lên xe, khởi động.
Hàn Đông chui lên xe, hắn nói với mọi người:
- Tất cả còn đứng dưới làm gì, lên đây.
Hai tên lái xe lúc này đã xuống xe, bọn họ đứng đó luống cuống tay chân, cũng không biết vì sao chủ nhiệm Hàn lại nổi giận.
Thực tế Hàn Đông cũng không muốn chĩa vào bọn họ, hắn chỉ cảm thấy năm người cùng nhau leo lên một chiếc xe khách Trường An là được, đi dạo trong vùng cũng không cần chạy hai chiếc xe. Mà mặt khác hắn cũng muốn từ việc nhỏ xây dựng nên thói quen tiết kiệm ở cơ quan.
Chiếc xe khách chở các vị lãnh đạo hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang dừng lại trước cổng một nhà máy xà phòng, một người đàn ông trung niên từ nhà xưởng đi ra thấy mọi người thì chợt sững sốt, sau đó lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Âu, phí quản lý của chúng tôi tháng này đã giao rồi đấy nhé?
- Phí quản lý?
Hàn Đông đưa mắt nhìn Âu Đạo Khôn, cũng không rõ phí quản lý mà xí nghiệp phải giao nộp là thứ gì.
Căn cứ vào những gì mà Hàn Đông biết thì dưới tình huống bình thường thì hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang đều cho ra rất nhiều ưu đãi, ví dụ như giảm thuế, miễn phí sử dụng đất, cổ động ngân hàng. Thậm chí có nhiều nơi vì kêu gọi đầu tư mà còn trả thuế thu nhập định kỳ hàng năm, như vậy sẽ hấp dẫn càng nhiều xí nghiệp đầu tư vào.
Âu Đạo Khôn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, hiệp hội quản lý đã thống nhất thu mỗi xí nghiệp trong khu công nghiệp một tháng năm trăm đồng làm phí quản lý.
- Ai cho thu?
Hàn Đông trầm giọng nói, khó trách trưởng khoa quản lý Mã Lợi Bình nói đến vấn đề luôn bày ra bộ dạng của một quản lý, xem ra bọn họ cũng không muốn bày ra vị trí thực tế của mình.
Âu Đạo Khôn thấy vẻ mặt Hàn Đông không có mấy thiện cảm vì vậy mà trái tim đặt nằm ngang, hắn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, đây là quyết định của tập thể hiệp hội quản lý, được chủ nhiệm Tiết đồng ý.
Hàn Đông phẫn nộ nói:
- Hừ, tôi mặc kệ thế nào, bắt đầu từ bây giờ, không được thu phí, tất cả đều không thu, nếu ai thu thì sẽ phải trả gấp đôi lại cho xí nghiệp.
Vẻ mặt đám người bên cạnh chợt biến đổi, Âu Đạo Khôn nói:
- Chủ nhiệm Hàn, phí tổn này...
Hàn Đông khoát tay cản Âu Đạo Khôn tiếp tục giải thích:
- Sự việc trước kia không truy cứu nhưng bắt đầu từ bây giờ, nếu thu bất kỳ phí tổn gì cũng đều phải có văn kiện của hiệp hội quản lý quy định rõ ràng mới được.
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông khiển trách Âu Đạo Khôn, không biết đối phương có thân phận gì, nhưng nghe ý nói của đối phương thì hình như sau này sẽ không thu phí, như vậy là chuyện tốt. Vì vậy hắn đi đến bên cạnh Để Học Vinh hỏi:
- Trưởng khoa Đặng, vị này là?
Để Học Vinh nói:
- Vị này là chủ nhiệm mới của hiệp hội quản lý khu công nghiệp chúng tôi, là chủ nhiệm Hàn.
Hàn Đông đi đến vươn tay nói:
- Tôi là Hàn Đông, xin hỏi đồng chí tên gì?
Người đàn ông trung niên chợt kinh hoảng, trên mặt nhanh chóng treo nụ cười, hắn tiến lên dùng hai tay bắt chặt tay Hàn Đông:
- À, thì ra là chủ nhiệm Hàn, chào anh, chào anh, tôi là Tiếu Hồng Ba, hoan nghênh chủ nhiệm Hàn đến thị sát nhà máy xà phòng của chúng tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Quản đốc Tiếu cứ khách khí, chúng tôi không phải đến thị sát, là đến xem xét tình huống, có gì cần nói thì anh có thể nói ra với hiệp hội quản lý bất cứ lúc nào, chức trách của chúng tôi là phục vụ cho các anh.
- Chủ nhiệm Hàn, cũng không có gì khác, chỉ là vừa đến hè, chỗ này thường xuyên phát sinh vấn đề về điện, năm trước chúng tôi từng phản ứng nhưng đến năm nay vẫn như cũ, nếu vấn đề này được giải quyết thì tốt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Điều này tôi nhớ kỹ, anh cứ yên tâm, năm nay sẽ giải quyết dứt điểm vấn đề này.
Tiếu Hồng Ba nghe Hàn Đông nói như vậy thì cười tươi như hoa, sau đó hắn cùng nói chuyện phiếm với Hàn Đông. Sau khi biết rõ hiệp hội quản lý ngoài mỗi tháng thu năm trăm đồng thì cũng không thiếu thu những phần phí khác, ví dụ như giá điện, phí phụ thu, kế hoạch...Một tháng phải hơn một ngàn đồng.
Vẻ mặt Hàn Đông chợt trở nên trầm trọng, không thể ngờ khu công nghiệp Thần Quang lại có cung cách phục vụ xí nghiêp như vậy, khó trách vài năm qua căn bản mới gọi đến được mười một xí nghiệp, mà những xí nghiệp này có thể tiếp tục tồn tại và phát triển được cũng thật sự là quá tốt rồi. Chính quyền tốn nhiều tài chính để cho khu công nghiệp Thần Quang tiếp tục cất bước, nhưng thực chất chỉ là tốn tiền không không, làm cho người ta thật sự bức bối.
Vẻ mặt Diêu Trì Minh đi bên cạnh Âu Đạo Khôn cũng trở nên âm trầm, xem ra Hàn Đông đến để bới móc vấn đề.
Trước đây hiệp hội quản lý mỗi tháng thu tiền phí cũng được ba chục ngàn, trong đó có mười ngàn chi cho phúc lợi, tất cả đều tích lũy lại để cuối năm làm phần thưởng. Tất nhiên Tiết Nhân Nghĩa, Âu Đạo Khôn, Diêu Trì Minh là những người được chia phần nhiều nhất, những người khác cứ dựa theo cấp bậc mà có số tiền tương ứng.
Bây giờ xem ra Hàn Đông thật sự muốn chặt đứng nguồn thu này của mọi người.
Hàn Đông cũng cực kỳ bực bội, không ngờ hiệp hội quản lý lại chơi trò thu phí rối loạn như vậy, không phải mỗi năm còn lấy một phần tiền ngân sách của phòng tài chính sao? Còn chưa đủ à?
- Xem ra vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Hàn Đông thầm thở dài một hơi, hắn nói với Tiếu Hồng Ba:
- Quản đốc Tiếu, tôi cũng biết những tình huống anh nói, tôi lúc này cam đoan với anh, từ bây giờ hiệp hội quản lý sẽ không thu bất kỳ một phần tiền phí nào của mọi người, chính quyền nên cho chính sách ưu đãi, cũng tuyệt đối không được lấy tiền của xí nghiệp.
- Như vậy thì quá tốt, cám ơn chủ nhiệm Hàn.
Tiếu Hồng Ba nói, nhà máy xà phòng của hắn trong đây cũng không lớn, có thể tiết kiệm được đồng nào thì tốt đồng đó.
Hàn Đông bắt tay Tiếu Hồng Ba nói:
- Quản đốc Tiếu, sau này nếu có vấn đề gì thì anh cứ trực tiếp tìm tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực giải quyết cho anh.
- Vâng, vâng, nhất định rồi!
Tiếu Hồng Ba cao hứng nói, năm nay xem như hiệp hội quản lý thật sự muốn vì các xí nghiệp mà công tác.
Để Học Vinh là trưởng khoa kêu gọi đầu tư nhìn thấy tình huống như vậy thì không khỏi thầm nói:
- Chủ nhiệm Hàn quả nhiên đến đây để làm chuyện hiện thực, sau này xem ra mình có thể tận tâm công tác.
- Chúng ta quay về.
Hàn Đông trầm mặt nói, sau đó trực tiếp leo lên xe, cũng không còn tâm tư tiếp tục đi xem xét tình huống.