Người Cầm Quyền

Chương 15: Thỏa hiệp



Hàn Đông dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hoàng Tùng, hắn khẽ nói:

- Lần này tổ chức hội nghị đảng, chủ yếu là vì hai chương trình hội nghị, một là xác định vấn đề trên phương diện tài vụ, hai là tiến thêm một bước trong công tác phân công các thành viên đảng ủy...

Vẻ mặt Hoàng Tùng trở nên âm trầm, càng không ngừng hít thuốc, rõ ràng những hành động của Hàn Đông đã thật sự vượt ra dự đoán của hắn.

Triệu Nhân Thuận thuận tay vun bút ghi chép, trong lòng thật sự bồn chồn, trái tim đập mạnh vũ bão.

Lúc này Cát Văn Quốc nói:

- Cục trưởng Hàn, tôi cảm thấy cần có người làm công tác ghi chép cho hội nghị lần này.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Vậy cho Lưu Thúy Phân đến làm công tác ghi chép.

Trâu Cương đứng lên đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đưa Lưu Thúy Phân vào phòng họp. Lúc này vẻ mặt của nàng có hơi đỏ, nàng cầm bản ghi chép của hội nghị mà liếc mắt nhìn Hàn Đông, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trâu Cương, thực hiện công tác.

Hàn Đông ngồi thẳng người nói:

- Được rồi, bây giờ chúng ta họp, tôi nhắc lại một lần nữa về chương trình hội nghị, một là nói rõ về vấn đề tài vụ, hai là xác định phân công đảng. Bây giờ bắt đầu chương trình hội nghị thứ nhất, đồng chí Trâu Cương, mời anh nói ra những vấn đề của khối tài vụ.

- Vâng, căn cứ vào sắp xếp của cục trưởng Hàn, tôi đã xem xét những báo cáo tài vụ trong thời gian nửa năm qua, phát hiện một ít điểm đáng ngờ, có năm hóa đơn liên quan...

Trâu Cương nói, sau đó đưa ra, nói với Triệu Nhân Thuận:

- Chủ nhiệm Triệu, tôi đã điều tra tất cả tài liệu hậu cần tương quan, cũng không có những vật tương ứng như ghi trong hóa đơn, vì vậy làm phiền chủ nhiệm Triệu nói cho rõ, bên trong này là thiết bị gì, vì sao lại hao tổn mất hai ngàn năm trăm đồng?

- Điều này...

Triệu Nhân Thuận nói quanh co, mặt già có hơi đỏ, số tiền kia là dùng mua điện thoại cho Hoàng Tùng, trong đó có sáu trăm đồng trực tiếp đưa cho Hoàng Tùng, coi như là phí phục vụ về sau này.

Hoàng Tùng ngồi ở một bên, hắn càng cảm thấy mất tự nhiên, càng không ngừng hít thuốc, vẻ mặt âm tình bất định, ánh mắt không nhìn Triệu Nhân Thuận. Hắn biết rõ Hàn Đông đang chỉ đông đánh tây, chĩa vào mình, vì vậy mà lúc này trong lòng hắn đang có những suy nghĩ ác liệt:

- Người này đến thật sao? Thật sự là con mẹ nó đáng ghét...

Đồng thời Hoàng Tùng cũng thầm bày tỏ sự bất mãn với Triệu Nhân Thuận:

- Nếu sớm vứt bỏ những hóa đơn kia đi, cũng không phiền toái như vậy.

Hoàng Tùng vừa lo lắng vừa tức giận, cả trái tim giống như bị bóp chặt.

Hàn Đông trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Triệu, có vấn đề gì xảy ra sao?

- Cục trưởng Hàn...

Triệu Nhân Thuận nhìn Hoàng Tùng, hắn cắn răng nói:

- Cục trưởng Hàn, điều này...Chút nữa tôi sẽ đến phòng làm việc của anh để giải thích.

- Sao lại phải đợi chút nữa mới giải thích? Có gì không thể nói rõ ràng sao?

Hàn Đông cắt ngang lời của Triệu Nhân Thuận, sau đó nở nụ cười lạnh.

- Xem ra khoản này thật sự có vấn đề, nếu đã như vậy tôi sẽ đến báo cáo với bí thư Vương của ủy ban kỷ luật, không phải anh ấy luôn quan tâm đến công tác của cục thống kê chúng ta sao? Tôi muốn đưa ra một vài người có nghi ngờ hối lộ trái pháp luật, bí thư Vương nhất định sẽ xử lý nghiêm túc!

Triệu Nhân Thuận chợt sững sờ, dùng ánh mắt không biết làm sao để nhìn Hoàng Tùng, môi khẽ rung động.

- Hắn có ý gì?

Hoàng Tùng thầm cảm thấy khó hiểu, Hàn Đông không biết bí thư Vương là người phía mình sao?

Hoàng Tùng nghĩ lại mà chợt hiểu rõ, Hàn Đông rõ ràng đang ép Triệu Nhân Thuận đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

"Nhưng vấn đề là dù Triệu Nhân Thuận có nói thế nào thì sự việc cũng liên quan đến mình, cũng mất hết mặt mũi!"

Một ý nghĩ lóe qua đầu của Triệu Nhân Thuận, cuối cùng hắn hiểu ý của Hàn Đông.

Vương Tiến Quý là hậu trường của Hoàng Tùng, chuyện liên quan đến Hoàng Tùng thì chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ, như vậy Triệu Nhân Thuận sẽ là kẻ chịu tội thay. Nghe nói bí thư huyện ủy là người cực kỳ không bỏ qua những kẻ có vấn đề về kinh tế, Triệu Nhân Thuận nếu là người chịu tội thay, như vậy sẽ xong đời, vì Vương Tiến Quý sẽ chẳng giúp gì cả.

Dưới tình huống này thì phương án tốt nhất của Triệu Nhân Thuận chính là đổ hết trách nhiệm lên đầu của Hoàng Tùng, vì dù thế nào thì một chủ nhiệm văn phòng như hắn sẽ trốn khỏi trách nhiệm, nếu biến thành quạ đen thì không bằng thoái thác tất cả trách nhiệm, chỉ chịu những gì mình nên gánh vác. Có lẽ như vậy sẽ chỉ bị xử phạt bình thường, cũng không có vấn đề gì lớn, nếu không sẽ khó giữ được chức vị.

Mồ hôi lạnh dần vã ra, Triệu Nhân Thuận đấu tranh rất dữ dội, hắn không xác định, nếu thật sự giao cho ủy ban kỷ luật thì Hoàng Tùng có bảo vệ mình không? Nếu Hoàng Tùng bảo vệ hắn, có thể giữ chức hay không cũng là vấn đề, dù sao thì những giấy tờ kia cũng thật sự tồn tại, Vương Tiến Quý dù một tay che trời cũng không thể làm được tất cả, vì sau lưng Hàn Đông còn có hậu trường là Thẩm Tòng Phi.

Nhưng nếu đổ tất cả mọi thứ lên người Hoàng Tùng, nói Hoàng Tùng sai Triệu Nhân Thuận hắn làm việc, như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội với Hoàng Tùng.

Trâu Cương bây giờ cũng đã suy xét cẩn thận ý nghĩ của Hàn Đông, hắn thầm nghĩ:

"Chiêu này của cục trưởng quá cao minh, dù là Triệu Nhân Thuận lựa chọn thế nào cũng là đả kích lớn với Hoàng Tùng!"

Trong đầu Hoàng Tùng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn hạ quyết tâm:

- Cục trưởng Hàn, tôi xin nói vài lời.

Hàn Đông nhướng mày, hắn thản nhiên nói:

- Mời anh nói.

- Về vấn đề phương diện tài vụ, vì cục trưởng vừa mới đến nhận chức, tôi vốn chuẩn bị bỏ ra chút thời gian báo cáo kỹ càng với anh.

Hoàng Tùng thật sự rất khổ sở:

- Nếu cục trưởng đã nói đến chuyện này, tôi muốn xong hội nghị đảng sẽ báo cáo, anh thấy thế nào?

Hàn Đông chợt giật mình, người này thay đổi thái độ nhanh vậy sao? Mới đó đã muốn nhận thua rồi à?

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng Tùng nói vài lời muốn chịu thua, mà Hàn Đông tuy không tỏ thái độ nhưng cũng chẳng biết suy xét thế nào.

Triệu Nhân Thuận thầm thở dài một hơi, Hoàng Tùng quả nhiên không vứt bỏ mình, sau này nên cố gắng đi theo đối phương.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, dù điều tra đến cùng thì cũng không làm gì được Hoàng Tùng, vấn đề bây giờ là mình nắm giữ quyền lực ở cục thống kê, những thứ khác có thể nhường một bước cho thỏa đáng. Dù sao thì hắn cũng chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống trong huyện, nếu làm ra động tác quá lớn, chỉ sợ sẽ sửa hay thành dở.

Tình huống thích hợp thỏa hiệp thì phải chịu.

- Vậy ý của anh là, trước tiên điều chỉnh phân công, lát nữa sẽ nói về vấn đề tài vụ?

- Tôi nghĩ là như vậy, tất nhiên tất cả đều do cục trưởng quyết định.

Hoàng Tùng thầm bình tĩnh trở lại, hắn đã cho ra nhượng bộ lớn, nếu Hoàng Tùng còn tiếp tục cạn tàu ráo máng, coi như sẽ liều mạng.

Cát Văn Quốc nói:

- Cục trưởng, tôi cảm thấy đề nghị của cục trưởng Hoàng có thể được thực hiện.

- Vậy thì được, trước tiên chúng ta thảo luận về vấn đề phân công, Lưu Thúy Phân làm bản ghi chép, lát nữa sẽ mở hội nghị cán bộ trung tầng của cục thống kê.

Hàn Đông nói đến đây thì quay đầu nói với Hoàng Tùng:

- Vì công tác của cục thống kê được thuận tiện, lát nữa sẽ truyền đạt tinh thần hội nghị đảng.

Hoàng Tùng khẽ gật đầu, trong lòng cực kỳ khổ sở, hắn biết rõ Hàn Đông nhân cơ hội mà đả kích uy tín của mình, nhưng vì lợi ích lâu dài, hắn phải nhịn.

Triệu Nhân Thuận và Trâu Cương đi ra khỏi phòng họp, tâm tình của hai người hoàn toàn khác biệt, tâm tình của Triệu Nhân Thuận rất trầm trọng, mà Trâu Cương thì sinh ra cảm giác hãnh diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.