Âu Đạo Khôn thấy Hàn Đông, liền vội vàng đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Hàn, sao anh lại xuống đây? Có chuyện gì anh cứ gọi điện tôi lên là được mà.
Hàn Đông cười cười nói:
- Cũng giống nhau cả mà. Chủ nhiệm Âu, có một việc tôi muốn hỏi anh. Rốt cuộc là công ty điện lực có vấn đề gì, tại sao lại luôn ngắt điện ở khu Viên?
Sắc mặt Âu Đạo Khôn hơi thay đổi, liền nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi nghe nói, hình như là vì Chủ tịch huyện Tiết và Chủ tịch công ty điện lực từng có mâu thuẩn, cũng giống như một sự trút giận vậy thôi.
- Trút giận?
Hàn Đông không khỏi cười khổ. Trút giận, lại khiến những doanh nghiệp ở khu Viên cũng cùng chịu khổ? Mà Phùng Chấn Hoa khong ngờ còn nói giúp Trần Thế Tùng, quả thực là chuyện buồn cười!
Âu Đạo Khôn cười nói:
- Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, có lẽ còn có nguyên nhân khác nữa.
Hàn Đông gật gật đầu, chuyện này cũng đã đủ hoang đường rồi. Chỉ là thái độ của Phương Trung và Hàn Văn Học hơi khiến người ta nghi ngờ, cũng không biết bên trong còn có mưu mô gì.
Trở lại văn phòng, Hàn Đông gọi điện thoại cho Trương Trường Hà, hỏi y rốt cuộc Trần Thế Tùng và Tiết Nhân Nghĩa có chuyện gì. Trương Trường Hà là người hiểu khá nhiều về những việc ở Huyện ủy.
Trương Trường Hà cười nói:
- Là vấn đề ngắt điện phải không? Thật ra cũng không có gì, Trần Thế Tùng là cố ý làm như vậy. Y là em trai của Trần Thế Mặc, nên Ủy ban nhân dân huyện cũng không thể làm gì y được!
- Hóa ra là như vậy!
Hàn Đông rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách bọn Phương Trung lại giải quyết như vậy. Đây rõ ràng là mượn đao giết người mà.
Trần Thế Mặc là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, đám người Phương Trung đương nhiên không muốn vì một chút việc nhỏ này mà đắc tội với ông ta. Nhưng lần này hắn lại vì không hiểu rõ tình hình, đem chuyện này làm ầm lên, thế là bọn họ nhân cơ hội này đổ cho hắn và Trần Thế Tùng.
- Mẹ nó, thật là một đám chẳng có người nào tốt!
Hàn Đông bực tức nói. Nếu như vấn đề không được giải quyết, đến lúc đó Phương Trung và Hàn Văn Học chắc chắn sẽ tìm đến hắn để gây phiền phức. Nhưng nếu cứ nhắm vào Trần Thế Tùng không buông, nói không chừng sẽ đắc tội với Trần Thế Mặc.
Ngồi được một lúc, Hàn Đông quyết định. Không quan tâm đến nhiều thứ như vậy nữa, bản thân hắn là vì công việc. Cần gì quan tâm Trần Thế Tùng có thân phận như thế nào, việc cần làm vẫn nên làm thôi. Cho dù Trần Thế Mặc có hỏi, hắn cũng sẽ có lý của mình.
Hàn Đông tâm tình đang rất xấu ngồi trong phòng làm việc đến năm giờ rưỡi, rồi lái xe đến khu thương nghiệp nhân dân, mua một bao thuốc Trung Hoa và hai hộp mật ong. Trả tiền xong, Hàn Đông cũng không còn lại được bao nhiêu tiền nữa.
Nhìn ví tiền trở nên ít ỏi, Hàn Đông cười khổ một tiếng. Xem ra phải gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, bảo bà gửi một ít tiền lên mới được, nếu không thật sự không đủ dùng nữa. Ngoài ra, bốn mươi ngàn nhân dân tệ của Lã Nam Phương cũng phải sớm trả lại cho y mới được.
Mua xong mọi thứ, Hàn Đông nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ tan tầm, liền lái xe đến cục Thông tin.
Vừa mới dừng xe trong sân, phía sau liền truyền đến tiếng xình xịch. Quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc BMW màu bạc đang tiến đến.
- Không ngờ huyện Phú Nghĩa cũng có người mua chiếc xe sang trọng như vậy?
Hàn Đông thắc mắc.
Chờ chiếc BMW được mở cửa, Hàn Đông thấy rõ người lái xe, lập tức ngây ngẩn cả người. Không ngờ lại là Sa Trí Tuyên.
- Hàn Đông, cậu cũng ở đây?
Sa Trí Tuyên kinh ngạc hỏi, mở cửa xe, ôm một bó hoa hồng bước tới.
Hàn Đông hiểu rồi, người này là tới thể hiện sự ân cần với Kiều San San.
- Đúng vậy, không còn cách nào khác, ngày nào cũng phải tới đón Kiều San San về.
Hàn Đông cười nói. Có người theo đuổi người con gái của mình, người đàn ông có độ lượng hơn nữa, thì trong lòng cũng có chút khó chịu.
Sa Trí Tuyên khẽ mỉm cười nói:
- Ha ha, vậy thật là vất vả cho Hàn Đông cậu rồi, tôi đến đón San San về Vinh Châu.
Lúc này Kiều San San bước nhanh đến, vừa thấy Sa Trí Tuyên, khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng trầm xuống, cũng không quan tâm tới gã, nói với Hàn Đông:
- Đi thôi, tối nay ăn cái gì?
Da mặt của Sa Trí Tuyên quả thật cũng rất dày, nụ cười vẫn nở trên môi, đưa bó hoa hồng trong tay đến trước mặt Kiều San San, nói:
- San San…
- Ai cho anh gọi như vậy?
Kiều San San trừng mắt nói,
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thích anh đâu, phiền anh đừng đến làm phiền tôi nữa, được không?
- Ha ha, San San, em có thể không thích tôi, nhưng cũng không thể ngăn cản tôi thích em được chứ!
- Tùy anh, nhưng mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi, được không?
Kiều San San tức giận ngồi lên chiếc Santana, nói:
- Hàn Đông, chúng ta đi thôi.
Hàn Đông nói với Sa Trí Tuyên:
- Người anh em, vẫn nên tỉnh lại đi.
Sau đó lên xe, vừa mới khởi động xe, Kiều San San bỗng nhiên đưa tay lên, cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên trán Hàn Đông.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, đưa tay búng mặt cô một cái. Cô bé này cứ làm như vậy, thật là cố ý chọc tức Sa Trí Tuyên mà. Nhưng Hàn Đông cũng rất vui vẻ mà phối hợp.
Sa Trí Tuyên thấy những cảnh tượng như vậy, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trong ánh mặt xuất hiện một tia phẫn nộ.
Từ cục Thông tin đi ra, Hàn Đông cười nói:
- San San, anh thấy bây giờ em xấu quá, còn cố ý trêu chọc người ta?
Kiều San San rất bất mãn nói:
- Sao nữa? Không muốn em quan tâm anh à?
Hàn Đông cười nói:
- Đương nhiên là đồng ý, chỉ là quan tâm không đủ thôi.
Kiều San San không nói nữa, bỗng nhiên nhào tới, môi nhẹ nhàng đụng lên mặt Hàn Đông một cái.
Hàn Đông run lên, suýt chút nữa không cầm chắc được vô lăng, dừng xe lại ở ven đường, nhìn Kiều San San nói:
- Không, ồ, không được tùy tiện để em chiếm tiện nghi được.
Mặt Kiều San San hơi đỏ lên,
- Chiếm thì cũng chiếm rồi, anh còn muốn làm sao nữa?
- Ha ha…
Hàn Đông xấu xa cười hai tiếng, nhanh tay ôm lấy Kiều San San, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
- Ồ…
Kiều San San bất ngờ không kịp phòng bị, xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, ra sức giãy dụa.
Nhưng cô làm sao có thể giãy dụa khỏi hai cánh tay mạnh mẽ kia của Hàn Đông. Huống hồ, bây giờ cô cũng cảm thấy đầu choáng, thân người mềm đi.
Đôi môi Kiều San San ngọt ngào. Hàn Đông nhấm nháp như kẻ khát đói, đầu lưỡi chen vào kẽ hở của hai hàm răng, đem cái lưỡi thơm của cô làm tù binh.
- Ồ…
Kiều San San hừ nhẹ, chỉ cảm thấy linh hồn dường như đã bị Hàn Đông hút lấy, bất giác, lưỡi cũng cùng chuyển động với hắn.
Cảm giác được đầu lưỡi Kiều San San ngây ngốc đáp lại, Hàn Đông càng thêm hưng phấn, tham lam quấn lấy.
Ở phía sau cách đó không xa, trên chiếc xe thể thao BMW màu bạc, sắc mặt Sa Trí Tuyên tái nhợt. Từ vị trí của gã, vừa hay có thể nhìn thấy Hàn Đông ôm Kiều San San và hôn nhau.
Xe phía sau bíp bíp nhấn còi, Sa Trí Tuyên tức giận quay đầu lại mắng:
- Ấn cái đầu mẹ nhà cậu à!
Sau đó khởi động xe, nhanh chóng rời đi, cũng không quan tâm phía trước đang là đèn đỏ.
- Ư ư…
Kiều San San rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, ra sức giãy dụa.
Nhưng mà, lúc này Hàn Đông sao có thể bỏ qua cho cô, ôm đầu cô, không ngừng hôn. Bỗng nhiên lưỡi một trận đau đớn, Hàn Đông buông Kiều San San ra, cười khổ nói:
- Em là chó con à, sao lại cắn người?
- Anh…anh còn không biết xấu hổ mà nói!
Kiều San San bực tức nói, vẻ mặt hồng lên.
- Ha ha…
Hàn Đông mỉm cười, hôm nay rốt cuộc cũng âu yếm được rồi, sau này còn phải tiếp tục cố gắng.
- Anh còn cười!
Kiều San San không vui nói, sau đó trừng mắt hỏi:
- Thành thật thì được tha thứ, có phải anh đã từng có bạn gái rồi không?
Hàn Đông ngẩn người nói:
- Chưa có mà, em là người đầu tiên!
- Hừ, em không tin!
Kiều San San bĩu môi nói,
- Động tác của anh thành thục như vậy, chắc chắn, chắc chắn đã từng có bạn gái.
Hàn Đông giơ tay nói:
- Anh thề, đây là nụ hôn đầu của anh.
Thấy bộ dạng chân thành của Hàn Đông, trong lòng Kiều San San cũng đã tin được một nửa. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn không buông tha:
- Ai mà biết có phải là thật hay không?
Hai người ăn cơm tối xong, Hàn Đông dừng xe ở cục Lương thực, sau đó hai người nắm tay nhau ra ngoài tản bộ.
Hàn Đông cảm giác được, sau khi hai người hôn môi, thái độ của Kiều San San lại tốt hơn không ít. Rất rộng rãi mà cho hắn nắm tay cô, trong lòng mừng thầm, xem ra phải tăng tốc hơn nữa mới được.
- Hàn Đông, vì sao anh thích em?
Kiều San San đột nhiên hỏi.
- Thích một người còn cần có lý do gì?
Hàn Đông nói,
- Anh thích em, chính là bởi vì nhìn thấy em, liền có cảm giác rung động. Vừa nhìn thấy em, là muốn ở cùng em. Khi ở cùng em, trong lòng vẫn còn nhớ em.
Nghe lời nói dịu dàng của Hàn Đông, đôi mi Kiều San San chớp chớp, trong mắt lộ ra sự vui sướng nhàn nhạt.
Chờ Hàn Đông nói xong, Kiều San San thấp giọng nói:
- Em cũng vậy. Khi nhìn thấy anh, em không thể giữ được lòng mình nữa, em còn tưởng rằng anh không có cảm giác với em chứ.
Hàn Đông nhẹ nhàng ôm vai cô, nói:
- Là anh quá chậm chạp, anh cứ luôn lo lắng, sợ dọa đến em.
- Con người này, trước đây chính là một tên đầu gỗ.
Kiều San San lại cười nói:
- May mà bây giờ không phải nữa rồi.
- Ha ha, sau này anh sẽ không làm đầu gỗ nữa.
Hàn Đông cười nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, thì ra Kiều San San cũng giống hắn, thì ra cô ấy đã thích hắn từ lâu.
Giờ phút này, Hàn Đông có một cảm giác vô cùng sung sướng, tâm tình cũng rất thoải mái, không kìm nổi hét to hai tiếng.
Tất cả mọi người trên đường đều liếc nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Kiều San San vội vàng kép tay Hàn Đông:
- Anh làm gì thế?
Hàn Đông nói:
- Anh vui quá!
- Con người này, người khác đều nhìn thấy hết rồi.
Đang lúc Hàn Đông tâm tình vui mừng mà dẫn Kiều San San đi dạo phố, Sa Trí Tuyên lại mượn rượu giải sầu. Ngồi cùng gã là con trai Phương Trung – Phương Kiến.
Sa Trí Tuyên uống một ngụm rượu, hỏi:
- Cậu nói đi, tôi chỗ nào kém Hàn Đông?
Phương Kiến bị Sa Trí Tuyên kêu ra uống rượu giải sầu, vẫn chưa biết được rốt cuộc là gã có chuyện gì phiền muộn. Lúc này cuối cùng mới biết gã là vì Hàn Đông mới không vui như vậy, nhất thời trong lòng vui vẻ, cười nói:
- Tên đó sao có thể so sánh cùng anh Tuyên được?
Sa Trí Tuyên cười khổ nói:
- Vậy tại sao Kiều San San lại lựa chọn Hàn Đông, tôi rốt cuộc có chỗ nào kém hơn hắn!
Trên mặt đất bày hơn mười chai bia, hai người đều uống mỗi người năm sáu chai rồi. Sa Trí Tuyên đã hơi say rồi, lúc nói chuyện, còn liên tục lắc đầu.
Phương Kiến nói:
- Tôi thấy có thể tên họ Hàn ở gần nên đắc lợi. Tôi nghe nói hắn và Kiều San San là bạn học.