Người Cầm Quyền

Chương 20: Trù tính



Hàn Đông không biết Thẩm Tòng Phi nói những gì với Ngô Giải Toàn, nhưng lần này là cơ hội tốt, có lẽ có thể thông qua Ngô Giải Toàn để loại trừ những hiểu lầm của Thẩm Tòng Phi với mình, vì vậy hắn nhân tiện nói:

- Cám ơn bác Ngô, sau này cháu sẽ chú ý. Khi vừa đến cháu đã nghĩ để sau khi làm tốt công tác ở cục thống kê mới đến báo cáo với lãnh đạo quản lý là chủ tịch Thẩm, sau này chủ tịch Thẩm cũng liên tục bận rộn, cháu xin chỉ thị vài lần cũng không được gặp, đợi đến khi quay về cháu sẽ tiếp tục xin chỉ thị.

- Như vậy là tốt, cậu cần báo cáo những gì đã công tác cho lãnh đạo mới được.

Ngô Giải Toàn gật đầu.

Lần trước Thẩm Tòng Phi bị Ngô Giải Toàn mắng cho một trận, sau đó nhanh chóng điện thoại đến giải thích một phen, còn nói xa gần là Hàn Đông cậy tài khinh người, cũng không hướng về hắn báo cáo để sinh ra chút hiểu lầm. Tiểu tử này cũng không tệ, hơn nữa nghe ý của Lý Đại Dũng thì tiểu tử này có thân phận không đơn giản, nếu không sẽ chẳng nói ra những lời vào trước đó. Anh Lý là quân nhân cả đời, có lẽ tìm được vài chiến hữu tốt.

Ngô Giải Toàn uống một ngụm trà rồi nói:

- Tiểu Đông, gần đây có xem báo không?

Hàn Đông chấn động tinh thần, hắn đang lo lắng vì không có cơ hội bàn luận vấn đề này với lãnh đạo, tuy Ngô Giải Toàn đã sắp về hưu đến nơi nhưng trao đổi tư tưởng cũng là rất tốt. Vì vậy hắn sửa sang lại ý nghĩ của mình rồi nói:

- Cháu cảm thấy gần đây dư luận luôn có xu thế lấy Nga làm gương, cố gắng bảo vệ tính ổn định, tất nhiên cũng có không ít người cho rằng không vì sự rung chuyển của nước Nga mà sinh ra hoài nghi với sự nghiệp cải cách trong nước, dù sao thì tình hình hai bên cũng khác biệt.

- Vậy cậu cho rằng đó là thế nào? Chúng ta nên lấy ổn định là việc chính, hay lấy cải cách làm việc chính?

Ngô Giải Toàn dùng ánh mắt hứng thú nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông trong lòng đã sớm có ý cải cách, tất nhiên phải có quan điểm chính xác về sự phát triển và ổn định, vì vậy hắn cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Ngô Giải Toàn mà cười nói:

- Bác Ngô, cháu cảm thấy chúng ta không thể đơn thuần bàn về vấn đề ổn định và cải cách, xem cái nào là chủ đạo, chúng ta phải xem xét để liên kết vừa cải cách vừa bảo vệ tính ổn định. Tại sao nước Nga lại sinh ra thế cục chấn động như vậy? Thậm chí cháu còn cho rằng bọn họ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn giải thể...

- Ha ha, quan điểm của cậu rất bén nhọn, được rồi, cậu cứ nói ra ý nghĩ của mình xem nào.

- Vâng, cháu cho rằng nước Nga rơi vào tình huống khó khăn vì chủ yếu là cải cách không phù hợp với tình hình trong nước, phạm vào căn bệnh áp đặt. Mà nước ta lại không giống, chúng ta có quá trình cải cách từng bước, vì vậy khó xuất hiện tình huống như nước Nga. Tất nhiên chúng ta cũng cần phải lấy nước Nga làm gương, xử lý thích đáng mối quan hệ giữa cải cách, phát triển và ổn dịnh. Từ tình hình trong nước, cháu cho rằng không chỉ tiếp tục đẩy mạnh cải cách, hơn nữa còn tăng thêm một bước nữa, chỉ có cải cách mới thúc đẩy phát triển, có phát triển mới có thể đảm bảo được tính ổn định của xã hội...

Ngô Giải Toàn nghe mà thật sự chấn động, không thể tưởng tư tưởng của Hàn Đông lại cấp tiến như vậy. Dưới tình thế trước mắt thì dù cho có người cảm thấy nên mở cửa cải cách nhưng không ai dám nói muốn đẩy mạnh biên độ, mà Hàn Đông nói rất có lý do, nếu nhân dân không có đủ ăn đủ mặc, thì sao bảo đảm được sự ổn định?

- Cậu nói rất có đạo lý, nhưng nếu không có hoàn cảnh ổn định, chúng ta mạo muội đẩy mạnh cải cách, có thể phát sinh vấn đề ngược lại?

- Vì vậy tôi mới nói, muốn xem xét rõ mối quan hệ giữ ổn định, phát triển và cải cách, các bên hỗ trợ lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, nếu như được cái này thì sẽ mất cái khác.

Khi Hàn Đông và Ngô Giải Toàn nói chuyện, những người khác không xen vào, Mai Cô thì vặn nhỏ âm thanh tivi một chút, để miễn cho bọn họ bị âm thanh tivi quấy nhiễu.

Thông qua buổi bàn luận, Hàn Đông phát hiện Ngô Giải Toàn thân là người của phái bảo thủ, vì vậy cũng không thuyết phục đối phương, chỉ nói rõ quan điểm của mình mà thôi.

- Cuối cùng vẫn là thanh niên, nếu so với một ông già như tôi, Tiểu Đông là người phấn chấn và nhiệt tình, điểm này thật sự rất tốt.

Ngô Giải Toàn mở lời khen ngợi, tuy hắn cảm thấy tình thế trước mặt không ổn, nhưng cũng không thể không thừa nhận quan điểm hợp lý của Hàn Đông.

- Nhưng đối với thế cục trong nước bây giờ, quan điểm của cậu là thật sự bén nhọn, cấp tiến, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút. Dù sao cậu còn trẻ, nếu như có chỗ bôi bẩn trong hồ sơ, như vậy là được không bù mất. Còn nữa, tình thế huyện Phú Nghĩa khá phức tạp, cậu cũng cần cẩn thận, cậu nên báo cáo công tác với Thẩm Tòng Phi, như vậy mới có lợi.

- Cám ơn bác Ngô, nói chuyện với bác, cháu thu được nhiều ích lợi.

Hàn Đông cảm kích nói, hai bên bất đồng quan điểm nhưng Ngô Giải Toàn nói gần nói xa lại chỉ điểm cho hắn, coi như tâm ý rất tốt.

Ngô Giải Toàn cười ha hả nói:

- Cậu cũng đừng xum xoe như vậy, tôi chỉ tâm sự với cậu mà thôi, cậu có thu hoạch, đó là ngộ tính của cậu.

Lý Đại Dũng nói:

- Đúng vậy, anh Ngô còn chưa nhận đủ sự xum xoe sao? Hàn Đông cháu nên tỉnh lại đi.

Ngô Giải Toàn trước khi là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố thì đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố Vinh Châu, tất nhiên sẽ không thiếu kẻ xum xoe nịnh hót, dù bây giờ sắp về hưu cũng có không ít kẻ chạy đến nịnh nọt.

Ngô Giải Toàn trừng mắt nhìn:

- Anh rõ ràng biết quá nhiều.

Hàn Đông không khỏi cười, người già đôi khi lại giống như trẻ nít.

Sau khi ăn cơm tối ở nhà Lý Đại Dũng, Hàn Đông lên xe quay về huyện Phú Nghĩa, buổi chiều cùng Lý Kiến Công, Ngô Hiểu Bảo, Ngô Hiểu Lệ chơi mạt chược, cảm thấy Lý Kiến Công và Ngô Hiểu Lệ thật sự là một cặp trời sinh, một người đàn ông trầm ổn, một người phụ nữ dịu dàng; còn Ngô Hiểu Bảo, sau khi hai bên làm quen thì biểu hiện tài ăn nói rất cao, liên tục nói lời dí dỏm, người này mở công ty, nói rằng sau này mong sao Hàn Đông có thể quan tâm.

Hàn Đông thầm nghĩ, có Ngô Giải Toàn thì vấn đề kinh doanh của Ngô Hiểu Bảo không cần phải lo, đến lượt mình giúp đỡ đối phương, không biết là bao năm sau.

Sau khi quay lại huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông lấy ra bản thảo trước đó và sửa lại một lần. Sau khi nói chuyện với Ngô Giải Toàn, hắn cảm thấy quan điểm của mình quá mức cấp tiến, trước tiên cần phải sửa đổi cho hợp thế cục.

Sau khi sửa chữa, Hàn Đông lại xem xét nhiều lần, thầm nghĩ nếu bâ giờ có máy tính thì tốt, như vậy đánh chữ trên máy tính sẽ nhanh hơn.

Một buổi sáng cuối tuần, Hàn Đông điện thoại cho thư ký Trịnh Vĩnh Trung của Thẩm Tòng Phi:

- Thư ký Trịnh, tôi là Hàn Đông, chủ tịch Thẩm có rảnh không, tôi muốn đến báo cáo công tác.

Trịnh Vĩnh Trung đi hỏi lãnh đạo, sau đó nói:

- Cục trưởng Hàn, nửa giờ sau chủ tịch Thẩm có rảnh, lát nữa anh có thể đến.

- Vâng, cám ơn thư ký Trịnh.

Thẩm Tòng Phi thở dài một hơi, đối phương đã bằng lòng gặp hắn, xem ra đây là cơ hội chuyển mình rất tốt. Vì để cho Thẩm Tòng Phi thấy thành ý của mình, Hàn Đông quyết định đi qua, vì đợi ở cục thống kê nửa giờ cũng giống như đợi ở phòng thư ký của Thẩm Tòng Phi.

Hàn Đông nghĩ đến đây mà lấy bản văn chương đã sao chép của mình bỏ vào túi áo, xuống văn phòng nói một tiếng, sau đó để cho lái xe Tiểu Nhạc chạy chiếc xe jeep đưa mình đến khối chính quyền huyện.

Lần này Hàn Đông chuẩn bị dựa vào danh nghĩa báo cáo để đưa đoạn văn của mình cho Thẩm Tòng Phi xem xét, nếu lãnh đạo thấy tốt, như vậy tốt nhất nên dùng danh nghĩa của hai người để đưa đi. Như vậy vừa có thể phát ra hiệu quả một mũi tên trúng hai chim, đồng thời cũng có lợi cho sự phát triển sau này của hắn.

Hàn Đông đến dưới lầu khu văn phòng khối chính quyền, trong lòng thầm nghĩ:

- Cũng không biết Thẩm Tòng Phi có bị ảnh hưởng bởi Ngô Giải Toàn hay không, nếu không sẽ sinh ra hiểu lầm, xem ra mình chỉ có thể đánh cuộc, không phải Thẩm Tòng Phi là người của bí thư Hoàng Văn Vận sao? Bí thư Hoàng là người thuộc trường phái cải cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.