Người Cầm Quyền

Chương 205: Cậu càng phải cố gắng



- Ngứa ở đâu?

Hàn Đông gian tà nói.

Kiều San San dùng sức siết chặt tay Hàn Đông nói:

- Anh đúng là kẻ khốn khiếp, con sói háo sắc.

- Anh luôn danh xứng với thực.

Hàn Đông nói xong, ôm chặt lấy bộ ngực đầy đặn của cô. Lên giường xong thì cô đã cởi áo ngực ra rồi, vì thế Hàn Đông dễ dàng nắm được chúng trong tay, nhẹ nhàng ve vuốt.

Rất nhanh, phía dưới của Hàn Đông đã có biến hóa lớn, ép sát vào mông của Kiều San San.

Kiều San San lắc lắc người:

- Anh đã nói là không làm loạn mà.

Hàn Đông cố nén ham muốn trong lòng, nói khẽ bên tai cô:

- Được, anh không làm loạn nữa.

Nhưng đôi tay Hàn Đông lại không ngừng nhào nặn, ngón tay khẽ vuốt nụ hoa sừng sững kia, khiến chúng nhanh chóng trở nên cứng rắn.

Theo động tác không ngừng của Hàn Đông, hơi thở của Kiều San San cũng bắt đầu dồn dập, nhưng nghĩ tới giữa hai chân còn chảy máu, cộng với sự đau đớn khi Hàn Đông cày xới bên trong, cô vẫn còn hơi hoảng hốt. Vì thế, tuy cơ thể đã có phản ứng, nhưng trong lòng lại tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Nghe được tiếng hít thở dồn dập của Kiều San San, Hàn Đông lại càng nhanh hơn, hơn nữa còn thăm dò, hôn từ môi cô lên tới vành tai.

- Ư….

Kiều San San rên rỉ một tiếng, đột nhiên lấy tay nắm chặt lại nơi quan trọng của Hàn Đông, miệng nói:

- Hàn Đông, em…

Hàn Đông lấy một tay ra, vuốt xuống theo cái bụng bằng phẳng của Kiều San San, vuốt ve bên trong thân thể đang run rẩy của cô, lần xuống dưới nữa.

- Em không chịu nổi.

Giọng nói như mê của Kiều San San vang lên.

7 giờ 30 ngày hôm sau, Hàn Đông đã rời khỏi giường. Nhìn thấy Kiều San San vẫn còn cong người nằm yên, Hàn Đông nhớ đến tình cảnh hôm qua, hai người đều không nhịn nổi, nên có thể nói là Kiều San San đã đau thương càng thêm đau thương, đau đớn là không thể tránh khỏi.

- Hay là em đừng đi, ở trong phòng nghỉ ngơi một buổi, buối tối chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.

Hàn Đông thương xót nói.

Kiều San San khẽ cắn môi nói:

- Không được, em họ anh lần đầu đến đây, em phải theo anh đi đón cô ấy.

Hàn Đông nói:

- Vậy em không sao chứ?

Kiều San San lườm Hàn Đông đến trắng cả mắt:

- Cũng tại anh hết, biết thế hôm qua em về phòng ngủ rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Đúng là em đang nói oan cho anh nha. Cả hai lần đều là em không nhịn nổi nên anh mới…

- Anh còn nói nữa!

Kiều San San bĩu môi trừng mắt nhìn Hàn Đông:

- Ai bảo anh động tới động lui!

Hàn Đông bước đến hôn trán cô, cười nói:

- Được rồi, đều là lỗi của anh. Trưa hôm nay anh mời em ăn là được chứ gì!

Hai người rửa mặt xong liền thu dọn một chút rồi đi đến Thục Đô. Có lẽ Tiêu Bối Bối khoảng 11 giờ sẽ đến sân bay, giờ đi đến cũng khá vừa vặn.

Đến giữa đường, Hàn Đông mới nhớ ra mình chưa mở điện thoại di động, không chừng trước khi Tiêu Bối Bối đến sẽ gọi điện thoại cho mình, liền vội vàng mở điện thoại lên.

8 giờ 30 quả nhiên Tiêu Bối Bối gọi điện thoại tới, nói với Hàn Đông là cô sẽ làm thủ tục nhanh thôi, bảo Hàn Đông tới đón cô sớm một chút.

10 giờ 50, Hàn Đông đã chạy xe đến sân bay Thục Đô, đậu xe xong liền đến cửa ra đứng chờ.

Nhìn thấy nườm nượp người đến người đi, Kiều San San hỏi:

- Có cần làm tấm bảng đưa lên không?

Hàn Đông cười nói:

- Chuyện này không cần thiết đâu. Cô bé vừa ra tới thì chắc chắn anh sẽ nhận ra ngay.

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Hàn Đông réo vang, nhìn số thì không ngờ lại là số điện thoại nhà Hoàng Văn Vận, vội vàng nghe máy:

- Xin chào Bí thư Hoàng.

- Hàn Đông này, trưa nay có rảnh không, cùng ăn bữa cơm với tôi.

Giọng nói của Hoàng Văn Vận nghe ra rất bình thản.

Hàn Đông cười nói:

- Bí thư Hoàng, tôi đang ở sân bay Thục Đô. Hôm nay em họ tôi từ Yến Kinh tới.

Hoàng Văn Vận nói:

- Thế sao, thôi vậy, cậu đón em họ cho chu đáo đi. Sáng thứ Hai cậu đến văn phòng tôi, có việc cần nói với cậu.

Hàn Đông nói:

- Dạ được, mười giờ sáng thứ Hai tôi sẽ qua tới.

Ngắt điện thoại, Kiều San San hỏi:

- Bí thư Hoàng tìm anh có phải để nói chuyện nhân sự không?

Hàn Đông cười nói:

- Anh cũng không biết, Bí thư Hoàng không nói. Ông bảo anh sáng thứ Hai qua gặp ông, chắc là chuyện này rồi.

Kiều San San thản nhiên cười nói:

- Bí thư Hoàng cũng rất quý anh, anh nên nắm lấy cơ hội. Lần này dù thế nào cũng phải tiến thêm một bước, nếu bỏ qua cơ hội này thì cũng không biết đợi đến khi nào đây

Hàn Đông gật đầu nói:

- Anh cũng biết. Nhưng vấn đề này bản thân anh cũng không có cách nào nắm chắc được. Dù sao tình hình trên thành phố cũng khá phức tạp.

Trên thực tế, nếu Hàn Đông nói với Triệu Nhạc, để ông ta nói giúp một tiếng thì có lẽ bọn Sa Ứng Lương cũng không ra sức ngăn cản nữa. Nhưng Hàn Đông cũng đã nghĩ rồi, quyết định là lần này không cần làm phiền đến Triệu Nhạc. Mà trên thực tế, Triệu Nhạc cũng đã giúp mình rất nhiều rồi. Sở dĩ Đinh Vi Dân ưu ái mình hơn không phải vì Triệu Nhạc sao? Nếu không, cho dù mình rất được việc thì thái độ của ông ta cũng không hẳn là tốt như vậy.

Trên bầu trời đã nghe tiếng máy bay gào thét, thậm chí còn có thể nhìn thấy chữ Hàng không Yến Kinh trên thân máy bay nữa. Kiều San San nói:

- Chắc là máy bay chuyến này rồi.

Hàn Đông mỉm cười, không ngờ hiện giờ dáng vẻ của Kiều San San khá khẩn trương, trong lòng lại càng cảm thấy người phụ nữ này thật đáng quý trọng. Chỉ khi cô thật lòng quan tâm đến mình mới có thể quan tâm đến em họ mình như vậy.

Khách trên máy bay lục tục bước xuống. Nơi cửa ra, ngoài Hàn Đông và Kiều San San còn có không ít người đến đón người nhà. Tất cả đều đang ngóng lên chờ đón.

Hàn Đông đưa tay nắm lấy tay Kiều San San, cảm nhận được cô khẽ giãy ra, liền nói bên tai cô:

- Đừng lo mà, em họ anh thân với anh lắm, hơn nữa cô bé ấy cũng thông minh đáng yêu. Con bé sẽ thích em thôi.

Bên trong lại có người lục tục đi ra, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Bối Bối tay kéo vali, mặt tươi cười ngọt ngào đi tới. Cô mặc bộ váy màu lam, tà váy theo bước chân cô lay động, cả người nhẹ nhàng đáng yêu, như nàng tiên cá chui ra từ làn nước biển vậy.

Kiều San San nhìn theo ánh mắt của Hàn Đông, liền thấy Tiêu Bối Bối đi tới cách đó không xa, lập tức ngây người sửng sốt. Cô bé này rất xinh đẹp đáng yêu, dáng người cao gầy, nét mặt tươi cười ngọt ngào khiến người ta cảm giác như mùa xuân. Tuy phải kéo vali, nhưng cô đi rất ngay ngắn, khiến người ta thấy rất tao nhã thoát tục, quả thực như một tiểu công chúa.

- Anh Đông!

Tiêu Bối Bối thốt lên một tiếng trong trẻo, đứng lại cách xa mấy mét.

Hàn Đông mỉm cười, lập tức bước tới trước để đón. Lúc này Kiều San San nhẹ nhàng bỏ tay Hàn Đông ra.

- Anh Đông!

Tiêu Bối Bối đột nhiên bỏ vali xuống, mỉm cười, nhào vào lòng Hàn Đông, dịu dàng nói:

- Anh Đông, anh càng ngày càng đẹp trai nha.

- Con bé này cũng biết nịnh bợ nữa.

Hàn Đông nói xong, đưa tay véo lên má cô, cảm giác như chạm vào tơ lụa trắng mịn.

Vẻ mặt Tiêu Bối Bối hơi bối rối, nói:

- Anh Đông đừng véo má em nữa, có nhiều người nhìn kìa.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Được thôi, về nhà rồi mới véo.

Nói xong, hắn xoay người cầm lấy vali cô vứt dưới đất nói:

- Giới thiệu cho em một người.

- Chị San San, chị thật xinh đẹp.

Tiêu Bối Bối nói với âm thanh trong trẻo, cô lấy hai tay níu lấy cánh tay rảnh rỗi của Hàn Đông, trên mặt tràn đầy nét tươi cười ngọt ngào:

- Em đã nói rồi, anh Đông thường xuyên không có nhà, nhất định là đi cùng với người đẹp rồi.

Kiều San San mỉm cười nói:

- Chào Bối Bối, em có mệt không? Hay là tìm nơi nghỉ ngơi trước đi?

Vừa nhìn thấy Tiêu Bối Bối, trong nháy mắt Kiều San San đã thoáng có cảm giác mất mát, nhưng lập tức nghĩ ngay đến đây là em họ đáng yêu của Hàn Đông, nên tâm trạng cũng thả lòng không ít. Nhưng trong lòng không khỏi than thầm, không ngờ em họ Hàn Đông lại quá xinh đẹp như thế. Dù nói đến xinh đẹp, thì bản thân mình không thua kém bao nhiêu, nhưng quan trọng là khí chất của cô bé khiến người ta có cảm giác thanh lịch thoát tục, giống như là công chúa vậy. Điều này có thể không phải người nào cũng so sánh được. Không biết người nhà đã làm thế nào mà bồi dưỡng được khí chất cô bé như thế♦

Thật ra cô không biết, tuy Tiêu Bối Bối không phải là công chúa thật sự, nhưng vị trí hoàn cảnh và sự cưng chìu thì đúng là như công chúa. Từ sau khi dượng Út Hàn Đông xảy ra chuyện, cô Út hắn quay về nhà họ Hàn, cùng sống với Tiêu Bối Bối. Ông nội hắn có lẽ muốn bồi thường tình cảm cho con gái, nên lại càng yêu thương cưng chìu cô cháu ngoại đáng yêu này, khiến cô bé từ nhỏ đến giờ nhận được biết bao sự yêu thương chiều chuộng mà những cô gái bình thường khó thể tưởng tượng được. Một cô gái xuất thân từ hoàn cảnh như vậy, không phải công chúa thì là gì?

Thời gian đã là 11 giờ 30. Hàn Đông vừa lái xe vừa tìm nơi một cửa tiệm địa phương thích hợp để ăn cơm. Tiêu Bối Bối lần đầu đến Tây Xuyên, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định là không quen ăn đồ cay, vì thế hắn tìm một quán ăn đặc sản địa phương khác ăn cơm trưa.

Tiêu Bối Bối ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây, miệng nói:

- Thục Đô cũng không tệ, tốt hơn em tưởng.

Kiều San San cười:

- Chuyện đó là đương nhiên, Thục Đô là thành phố xinh đẹp nhất vùng Tây Nam. Hơn nữa thức ăn ở đây ngon từ xưa đến nay, ăn bao lâu cũng không ngán.

Tiêu Bối Bối dịu dàng nói:

- Vậy chúng ta tìm nhà hàng đặc sản Tây Xuyên ăn cơm trưa đi. Em đã muốn nếm thử từ sớm. Ở Yến Kinh không thể ăn được thức ăn Tây Xuyên chính cống.

Hàn Đông hỏi:

- Em không sợ cay sao? Anh còn định tìm một nhà hàng bán đồ không cay ăn cơm nữa.

Tiêu Bối Bối nói:

- Cay cũng không sao, chỉ cần ngon là được.

Kiều San San nói:

- Hàn Đông, vậy chúng ta đi Cẩm Lý đi, nơi đó thức ăn vặt khá nhiều, bảo đảm đủ cho tiểu Bối Bối ăn.

- Ha ha, còn nói nữa em chảy nước miếng mất.

Tiêu Bối Bối cười ha hả nói, quay đầu lại nói với Kiều San San:

- Chị San San, đến Vinh Châu có món nào ngon, chị phải giới thiệu cho em đó.

- Yên tâm đi, đảm bảo em ăn đến thích mê luôn.

Kiều San San nói, cảm thấy Tiêu Bối Bối rất hoạt bát, tính cách cũng tốt, hẳn là ở chung cũng hay, trong lòng cô an tâm không ít.

Hàn Đông lái xe đến đường Cẩm Lý, thấy một dãy phố đều là các cửa hàng bán thức ăn vặt. Tiêu Bối Bối hít sâu một hơi những mùi hấp dẫn truyền trong không khí, vui vẻ nói:

- Oa, nhiều món ngon như vậy, em ăn biết bao giờ mới hết.

Trên mặt cô tràn đầy ánh sáng vui vẻ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Hàn Đông liền mỉm cười nói:

- Em muốn ăn bao lâu thì cứ ăn, cứ từ từ ăn.

Tiếp đó, ba người tìm được một cửa hàng trang trí rất hay, Hàn Đông lập tức bảo ông chủ mang những món ngon nhất đến.

Tiêu Bối Bối cao hứng nói:

- Vẫn là anh Đông tốt với em nhất.

Hàn Đông cười nói:

- Cuộc sống của em như hoa gấm, ai dám đối xử với em không tốt?

Tiêu Bối Bối giảo hoạt cười nói:

- Em đâu có nói ai đối với em không tốt, em chỉ nói là anh đối với em tốt nhất, tốt nhất.

Nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của cô, Hàn Đông không kìm được muốn đưa tay véo cái mũi nhỏ của cô một cái. Chuyện này trước kia hắn cũng làm thường xuyên, nhưng hiện giờ người ở đây cũng nhiều, nghĩ lại nên nhịn xuống.

Rất nhanh chóng thức ăn đã được mang lên. Tiêu Bối Bối cầm đũa, đưa cho Kiều San San và Hàn Đông mỗi người một đôi, sau đó nói:

- Em không lo đến người người nữa nha.

Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của cô, Hàn Đông không nén nổi phải mỉm cười. Hắn nhớ rõ trước kia cô cũng đâu phải là một con quỷ tham ăn, chẳng lẽ mới xa nhau chẳng bao lâu mà cô bé này lại hóa thành quỷ đói rồi?

Tuy Tiêu Bối Bối luôn ra vẻ rất thèm ăn, nhưng đến lúc ăn thật sự, bộ dáng lại vô cùng tao nhã, dùng đôi đũa kẹp lấy một chiếc bánh phu thê, đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhấm nháp, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ ngạc nhiên, nói:

- Không tệ, mùi vị thật ngon quá.

Sau đó lại tiếp tục nếm tiếp thức ăn.

Trong cửa hàng này có bảy tám loại thức ăn đặc sắc, màu sắc cũng không giống nhau, bày hết trên bàn, đều biểu lộ hết sắc hương vị, khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

Tiêu Bối Bối cứ nếm rồi lại nếm, không ngừng tán thưởng. Dáng vẻ như thế, đúng là một nhà phê bình thức ăn.

Kiều San San nói:

- Bối Bối, em không cần khen nữa, thích ăn thì cứ ăn nhiều chút nữa đi.

Tiêu Bối Bối nói:

- Em ăn cũng không ít rồi. Chị San San, chị và anh Đông sao lại không hề động đũa vậy?

Cơm nước xong, Hàn Đông quyết định tối nay quay về. Trước tiên phải dẫn Bối Bối đi tham quan mấy cảnh đẹp ở Thục Đô đã, ví như thảo đường Đỗ Phủ, đền Võ Hầu…Nhưng thời gian rất hạn chế, chỉ có nửa ngày, cũng không tham quan được gì nhiều, hơn nữa, mấy nơi đó buổi tối cũng không mở cửa, vì thế, sau khi ăn cơm chiều xong, Hàn Đông liền cho xe chạy về phía huyện Phú Nghĩa.

Trên xe, Hàn Đông nói với Tiêu Bối Bối:

- Bối Bối, thời gian này anh có thể hơi bận, phải đi làm, không chừng có thể không dành được nhiều thời gian cho em, để San San đi cùng em thì sao?

Kiều San San cũng nói:

- Đúng đó, thời gian này đúng là thời điểm mấu chốt của Hàn Đông, có khả năng sẽ thăng tiến. Dù sao chị cũng không có việc gì làm, dành thời gian đi chơi với em.

Tiêu Bối Bối nói:

- Dạ được, em chỉ sợ làm chậm trễ công việc của chị San San thôi.

Kiều San San nói:

- Không sao đâu, công việc của chị có nghỉ một năm cũng không vấn đề gì, bình thường đều ở văn phòng đọc báo. Đến lúc đó chị dẫn em đi ăn khắp đường lớn ngỏ nhỏ của Vinh Châu thỏa thích.

Tiêu Bối Bối cười nói:

- Thế thì quá tốt. Vinh Châu là nơi anh Đông chiến đấu, em phải đi khắp nơi để khi về còn báo cáo với mọi người mà.

Hàn Đông nghe xong không khỏi mỉm cười.

Đến huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông định nói với Tiêu Bối Bối ở tạm với Kiều San San, đã thấy Tiêu Bối Bối kéo tay Hàn Đông nói nhỏ:

- Anh Đông, em đến không quấy rầy hai người chứ? Nếu không em ra ngoài ở cũng được.

- Con nhóc này, đầu em suy nghĩ cái gì đấy?

Hàn Đông rốt cuộc không kìm nổi, véo mũi của cô, nói:

- Ngừng nghĩ lung tung đi.

Kiều San San đứng bên cạnh, cũng loáng thoáng nghe được đối thoại của Hàn Đông và Tiêu Bối Bối, thầm thẹn thùng, trên mặt hơi ửng đỏ. Nhưng cũng may, vì là buổi tối nên không ai nhìn thấy được.

Hàn Đông mang vali của Tiêu Bối Bối lên lầu, đợi Kiều San San mở cửa liền mang vali để trước phòng cô.

Tiêu Bối Bối vừa bước vào nhà, nhìn thấy đã kinh ngạc nói:

- Thật tốt quá, chị San San, một mình chị ở phòng lớn quá.

Hàn Đông cười nói:

- San San cũng là cán bộ lãnh đạo cấp phó phòng.

Căn phòng này hai phòng một sảnh tốt như vậy, thật ra không phải là tiêu chuẩn thường có của một cán bộ cấp phó phòng bình thường. Nhưng ai bảo cha Kiều San San là Bí thư Đảng ủy Công an, Ủy viên thường vụ Thành ủy chứ?

Khi Hàn Đông mở cửa phòng đối diện ra. Tiêu Bối Bối liền dịu dàng nói:

- À, hóa ra là hai người ở đối diện, xem ra hai người đúng là có duyên nha.

Cô bước vào phòng Hàn Đông, đi một vòng, lại nói:

- Ừ, không tồi, sạch sẽ hơn em tưởng tượng. Anh Đông, có phải chị San San giúp anh dọn dẹp không?

Hàn Đông cười nói:

- Đương nhiên là anh tự làm. Anh còn siêng hơn em đấy.

Buổi tối, Tiêu Bối Bối ngủ ở phòng Kiều San San. Thực ra phòng của Hàn Đông cũng có hai phòng ngủ, nhưng Tiêu Bối Bối là một cô gái, ở cùng Kiều San San cũng tiện hơn nhiều.

Hôm sau, Hàn Đông thức dậy, cùng Kiều San San và Tiêu Bối Bối xuống lầu ăn sáng, quay về nói chuyện với các cô thêm một lúc, nhìn thấy đồng hồ đã là 9 giờ 30, bèn lái xe đến Huyện ủy. Dù Hàn Đông đã nói là mười giờ mới tới, còn lái xe từ ký túc xá Cục lương thực đến Huyện ủy cũng chỉ đến mười phút, nhưng Hàn Đông vẫn muốn đến sớm mười phút. Đây cũng là tỏ vẻ tôn trọng Hoàng Văn Vận.

9 giờ 45 phút, Hàn Đông đến bên ngoài văn phòng Hoàng Văn Vận. Thư ký của Hoàng Văn Vận là Tề Bằng vừa thấy Hàn Đông, liền tươi cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn, Bí thư Hoàng đang đợi anh, xin anh đi vào luôn.

Hàn Đông gật đầu. Có thể thấy được, thái độ của Tề Bằng đã thay đổi khác trước, dường như khách sáo hơn nhiều. Có lẽ anh ta đã nghe được chút manh mối qua Hoàng Văn Vận. Như vậy xem ra, Hoàng Văn Vận tìm mình hẳn là muốn nói chuyện đề bạt mình rồi.

Hắn gõ cửa bước vào, Hoàng Văn Vận đang ngồi trước bàn trà tiếp khách, trong tay cầm điếu thuốc đã hút hơn một nửa.

- Đến đây ngồi đi.

Hoàng Văn Vận mỉm cười nói. Đợi sau khi Tề Bằng pha trà xong đi ra ngoài, ông đem nửa điếu thuốc dụi vào gạt tàn, rồi nói:

- Hàn Đông, lần này phó Chủ tịch huyện Hàn xảy ra chuyện, Thành ủy chuẩn bị đề bạt ứng cử viên tương ứng ở huyện, cậu có ý tưởng gì không?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Bí thư Hoàng, tôi tuân theo tất cả sự sắp xếp của tổ chức.

Hoàng Văn Vận khẽ cười nói:

- Ừ, thành tích công tác của cậu cũng đã rõ như ban ngày. Có thể nói không chỉ khu công nghiệp Thần Quang dưới sự cố gắng của cậu đã có được thành tựu rất lớn, mà toàn bộ kinh tế của huyện Phú Nghĩa, vì thành tích ở khu công nghiệp của cậu mà sẽ có bước đột phá không tồi. Không giấu gì cậu, trước kia, vào thời điểm thành phố mời dự họp tổng kết cuối năm là tôi khổ sở nhất. Vì sao? Vì huyện Phú Nghĩa trên cơ bản đều xếp cuối cùng trong toàn bộ các huyện thị, thường xuyên bị lãnh đạo phê bình, mùi vị rất khó chịu. Tình hình huyện Phú Nghĩa rất phức tạp, là một huyện lớn trong toàn tỉnh với nhân khẩu đến vài triệu nhưng các hạng mục công tác phải triển khai vẫn chật vật. Hơn nữa, bản thân kinh tế huyện Phú Nghĩa còn rất yếu kém, vì thế rất khó khăn để phát triển. Nhưng hiện giờ tôi đã thấy được một tia hi vọng, cũng vì thế muốn cho cậu gánh thêm trọng trách. Người tài thì phải vất vả. Nếu cậu có thể khiến cho khu công nghiệp Thần Quang trở nên có sức sống như vậy, tôi nghĩ, ở cương vị quan trọng hơn, cậu có thể tạo ra được tác dụng lớn hơn nữa.

Hàn Đông yên lặng ngồi nghe. Nghe trong lời Hoàng Văn Vận, đến giờ ông ta vẫn chưa nói rõ sẽ sắp xếp thế nào cho hắn, nhưng ông ta lại tỏ ý muốn đề cử Hàn Đông lên Ủy viên thường vụ.

Hoàng Văn Vận nhìn Hàn Đông, nói tiếp:

- Tôi cũng đã nghĩ qua, để cậu vào Ủy viên thường vụ, tiếp nhận chức Chủ tịch huyện Thẩm, cậu có tự tin không?

Hàn Đông ngồi thẳng lên nói:

- Xin Bí thư Hoàng yên tâm, dù ở cương vị nào, tôi cũng toàn tâm toàn ý cố gắng công tác, tuyệt đối không phụ lòng tin của Bí thư Hoàng.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Tình hình trên thành phố chắc cậu cũng biết đại khái, vì vậy lần này cũng đầy ắp những biến số, cho nên cậu càng phải cố gắng thêm nữa.

Hàn Đông hiểu được ý tứ của ông. Nhưng trong Thành ủy, người mà hắn có thể tìm cũng chỉ có thể là Kiều Hiếu Nghĩa mà thôi. Nhưng có thế nào thì Kiều Hiếu Nghĩa cũng thấy hắn không vừa mắt. E là hắn có đi tìm ông ta thì có thể có tác dụng ngược ấy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.