Người Cầm Quyền

Chương 233: Mẹ muốn nói chuyện với Kiều San San



Hàn Đông khẽ cười nói:

- Tùy tiện xem là được rồi, anh ngồi ngay bên cạnh em, thì tiết mục nào cũng hay hết

- Anh đúng là tên háo sắc, tên khốn

Kiều San San hờn dỗi nói

Hàn Đông cúi đầu, thơm lên môi nàng

Hai người lại tiếp một trận hôn môi trời đất đảo điên, qua thật lâu sau, Kiều San San giãy dụa ra, thở gấp nói:

- Không được, sắp nghẹn chết rồi

Hàn Đông ha hả cười nói:

- Vậy nghỉ ngơi chút, lát nữa tiếp tục

Kiều San San hờn dỗi trừng mắt liếc hắn, nói:

- Anh sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chứ?

Hàn Đông nói:

- Anh không ngoan chỗ nào cơ

Đang nói, tay đã bắt đầu táy máy trên người cô

Kiều San San giơ tay gạt tay Hàn Đông ra, nghiêm mặt nói:

- Hàn Đông, đừng táy máy, chúng ta tâm sự chút đi?

Hàn Đông nói:

- Được, muốn tâm sự chuyện gì?

Kiều San San trầm ngâm một chút, nói:

- Tùy, thì nói…

Lúc này tiếng điện thoại vang lên, Hàn Đông thơm lên mặt Kiều San San một cái, nói:

- Anh nghe điện thoại trước

Kiều San San gật đầu, lại cầm lấy điều khiển từ xa chọn xem tiết mục TV.



- Tiểu Đông...

Trong điện thoại truyền đến thanh âm yêu thương của mẹ - Dư Ngọc Trân

Hàn Đông trong lòng ấm áp, kêu một tiếng

- Mẹ!

Kiều San San đang buồn chán chọn tiết mục TV, nghe được Hàn Đông gọi thế, cả người chấn động, biểu cảm lười nhác trên mặt cũng không còn nữa, ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ có chút khẩn trương.

- Ha hả, Tiểu Đông, đồ con cho Bối Bối mang về không tồi, rất tốt

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.

Hàn Đông nói:

- Mẹ thích là được, dạo này con bận quá, cũng không có thời gian đi chơi với Bối Bối

- Mẹ thấy con bé Bối Bối có vẻ rất vui, rất hưng phấn, noi gì là sau này có thời gian đi thêm chuyến nữa

- Vâng, chờ lần sau con bé đến, con nhất định bơt chút thời gian đi chơi với nó

Dư Ngọc Trân đột nhiên hỏi nói:

- Tiểu Đông, con có phải có bạn gai rồi không?

Hàn đông ngẩn ra, tiêu Bối Bối không phải đã nói sẽ không nói lung tung mà, con bé này, cũng không biết làm thế nào tiết lộ rồi

- Mẹ, mẹ nghe Bối Bối nói gì rồi?

Hàn Đông trong lòng xoay chuyển ý niệm trong đầu rất nhanh, có nên nhân cơ hội này, đem quan hệ của mình và Kiều San San nói cho nhà luôn không

- Ha hả, Bối Bối con bé này không trung thực chút nào, nếu không phải mẹ chú ý thấy dây chuyền nó đeo khac với sợi trước, thì vẫn không biết chuyện gì xảy ra đâu

Dư Ngọc Trân đắc ý cười nói.

Hàn đông không khỏi thẹn thùng, sức quan sát của mẹ quá chi tiết, nhanh như thế đã phát hiện sợi dây Tiêu Bối Bối đeo khác với trước, sớm biết vậy thì mua sợi nào giống với sợi cũ có phải hay hơn không

Nếu như vậy, đành thẳng thắn nói rõ vậy, dù gì cũng sẽ có một ngày phải đối mặt

- Mẹ, con và là bạn học đại học, chúng con đều rất thích nhau

- Ha ha, thằng con ngốc này, cũng biết thích con gái đấy à

Trong lời nói của Dư Ngọc Trân tràn ngập ý cưới

- Mẹ nghe Bối Bối nói, cô bé rất xinh đúng không? Còn đặc biệt xin nghỉ 10 ngày phép đi chơi với Bối Bối, xem ra đối với con rất si mê à

Hàn Đông liếc mắt nhìn Kiều San San, thấy cô đang ngửa đầu nhìn bên này, lúc này hơi cúi đầu, cười cười, Hàn Đông nói:

- Đúng vậy, con và cô ấy là thật lòng, mẹ, bọn con…

- Ha ha, mẹ biết các con thật lòng

Dư Ngọc Trân khẽ cười nói, thở dài một hơi, nói:

- Việc này ông nội và ba con vẫn chưa biết, dù gì tình hình trong nhà con cũng biết đấy, cho dù mẹ ủng hộ con cũng vô dụng, con đó, muốn có được tự do, phải cố mà nỗ lực

- Cảm ơn mẹ

Hàn Đông trong lòng nhẹ nhõm,, chí ít mẹ không kiên quyết phản đối mình, đây chính là hiện tượng tốt.

Dư Ngọc Trân cười nói:

- Con đừng vui mừng quá sớm, nghe ông nội con nói, chuẩn bị lúc nào đó chọn cho con một đám môn đăng hộ đối

Hàn Đông sửng sốt, mình còn chưa đến 23 tuổi, sau ông sớm như thế đã lên lịch rời, dựa theo tình hình bình thường, chí ít phải trên 25 mới thu xếp mới đúng

Nếu bây giờ trong nhà định hôn sự cho mình, vậy thì nhựng tính toán của mình sẽ không tiện thực thi

- Mẹ, mẹ biết đấy, con còn nhỏ, con…

- Ừm, đây là ý của nội con, con nói với mẹ cũng vô dụng, con cũng biết tính ông rồi đấy

Rất hiển nhiên, tuy rằng Dư Ngọc Trân không phản đối Hàn Đông tìm kiếm tình yêu của mình, thế nhưng cũng không có nhiều lòng tin đối với chuyện tình của Hàn Đông và Kiều San San

- San San đang bên cạnh con phải không, để con bé nói vài câu đi

Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:

- Mẹ, mẹ…

- Yên tâm đi, mẹ sẽ không nói lung tung

- Dạ được, mẹ chờ một lúc.

Hàn Đông quay người lại, vẫy vẫy Kiều San San.

Trên mặt Kiều San San thoáng chốc đã ửng đỏ, nhẹ nhàng bước tới.

Hàn Đông che điện thoại, nói với Kiều San San:

- Là mẹ anh, bà muốn nói với em mấy câu.

- Hàn Đông, em…

Dáng vẻ của cô hơi căng thăng. Dù sao cô cũng chưa từng gặp mặt đối phương, lại là mẹ của Hàn Đông. Ngoài ra, cô cũng hơi mơ hồ hiểu được, điều kiện gia đình Hàn Đông chắc chắn không bình thường, thế nên đột nhiên nghe rằng mẹ Hàn Đông muốn nói chuyện với mình, trong lòng cô cũng không tránh khỏi bất an.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, kéo tay cô, dịu dàng nói:

- Không sao đâu, mẹ anh hiền lắm, chỉ nói chuyện hai câu thôi mà. Người vợ dù có xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng thôi, nói chuyện trước cũng tốt.

Kiều San San thẹn thùng trừng mắt lườm Hàn Đông, lập tức cầm lấy điện thoại, nói khẽ:

- Chào bác, con là Kiều San San.

Hàn Đông đứng cạnh, thấy trên mặt Kiều San San như có một áng mây hồng, thật xinh đẹp vô cùng.

Trong lòng hắn lại thấy có chút áp lực, không biết mẹ sẽ nói chuyện với Kiều San San thế nào.

Kiều San San hai tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng nói “Dạ, dạ phải, đúng như vậy.”

Cũng không nghe cô nói gì khác nữa, điều này khiến cho Hàn Đông nghi hoặc.

Kiều San San và Dư Ngọc Trân nói tiếp một lúc nữa, mới nhẹ nhàng gát điện thoại, vẻ mặt cũng như trước, không nhìn ra điều gì khác thường cả.

Hàn Đông kéo tay Kiều San San, hỏi:

- Nói gì vậy? Anh thấy em cứ ừ à suốt, sao không nói câu nào hết vậy?

Kiều San San hơi thẹn thùng, nói:

- Em cũng đâu biết nói gì đâu.

Hàn Đông hết chỗ nói, hỏi tiếp:

- Vậy mẹ anh nói gì với em?

Mặt Kiều San San hơi ửng đỏ, đáp:

- Cũng không nói gì hết, anh đừng hỏi nữa.

Hàn Đông nhìn kỹ mặt cô, ngoài trừ vẻ thẹn thùng thì chẳng còn gì khác thường cả, tuy trong lòng hơi ngờ vực nhưng Kiều San San không nói, hắn cũng không tiện hỏi nữa.

- Em không nói thì thôi, chúng ta qua xem TV đi.

Vào ban đêm, Hàn Đông lại càng thêm mặt dạn mày dày, thuyết phục Kiều San San đang giả bộ từ chối hắn ở ký túc xá.

Buổi tối, tất nhiên hai người có một đêm cuồng dã. Cả đêm, Kiều San San nói câu “em không chịu nổi” đến ba lần.

Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Đông mở mắt tỉnh giấc, thì Kiều San San còn đang gối đầu lên tay hắn, trán nép vào ngực hắn, ngủ say sưa vô cùng.

Vài sợi tóc tơ cọ vào má của Hàn Đông, tuy gây ngứa nhưng lại thoải mái vô cùng.

Trên người Kiều San San cũng không mặc gì cả. Da thịt trắng như tuyết, nhẵn nhụi bóng loáng, đồi núi đầy đặn đặt trên người Hàn Đông, vô cùng mềm mại mà đàn hồi.

Hàn Đông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Kiều San San.

Kiều San San chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Hàn Đông bèn cười vui vẻ. Trong nụ cười ấy, tuy tràn đầy e lệ nhưng lại chan chứa cảm tình.

Hàn Đông ôm chặt lấy cô, lại cúi xuống hôn vào trán cô một cái.

- Hàn Đông, em là người của anh, sau này vĩnh viễn cũng là người của anh.

Kiều San San khẽ nói.

Hàn Đông gật đầu mỉm cười, nói:

- Ha ha, mặc kệ thế nào, cho dù em bỏ anh thì anh cũng vĩnh viễn không bỏ em đâu.

- Cái anh này!

Kiều San San vươn nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hàn Đông.

Cơ thể cô hơi nâng lên, hai quả núi tuyết trắng khẽ rung động, khiến Hàn Đông lại xao động, bèn đưa tay bắt lấy chúng.

Lập tức, hai người lại lăn lộn cùng nhau, khiến lúc Hàn Đông muốn đi vào, Kiều San San cuống quýt cầu xin tha thứ, dịu dàng nói:

- Hàn Đông, đừng nữa mà, không còn sớm nữa, chúng ta phải dậy đi làm nữa.

Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bảy giờ, nhân tiện nói:

- Không sao đâu, còn sớm mà.

Nói xong, Hàn Đông đã tiến thật sâu vào người Kiều San San.

Kiều San San thốt ra một tiếng duyên dáng, dưới tác động của Hàn Đông, lập tức bắt đầu rên rỉ.

Lúc hai người dừng lại, Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 8 giờ.

- Bị anh hại chết rồi.

Kiều San San khoác áo ngủ, bước nhanh vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Hàn Đông cười ha hả, cầm lấy quần áo bước vào tắm vòi sen.

Tắm rửa xong cũng đã hơn 8 giờ 30. Kiều San San rất thẹn thùng, đi sau Hàn Đông, mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu, giống như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện gì vậy.

Tả Nhất Sơn và Lý thiếu Võ đứng đợi được một lúc. 7 giờ 40 họ đã tới rồi. Tuy phải đợi hơn một giờ đồng hồ, nhưng không hề có chút mất kiên nhẫn.

Thấy Hàn Đông và Kiều San San trước sau bước tới, trên mặt hai người cũng toàn là vẻ tôn kính.

Tả Nhất Sơn mở cửa, Kiều San San mau chóng chui vào, trên mặt nóng như phải bỏng.

Sau khi đưa Kiều San San đến Cục Thông tin xong, Hàn Đông liền đi đến Ủy ban nhân dân huyện.

Làm Phó Chủ tịch thường trực Huyện, việc của Hàn Đông luôn rất nhiều, mỗi ngày đều có văn kiện phải xử lý.

Nhưng Tả Nhất Sơn thực xứng đáng với chức thư ký này, Hàn Đông cảm thấy tốc độ xử lý văn kiện của mình rất nhanh.

Lúc Tả Nhất Sơn chỉnh sửa văn kiện đều đã phân loại cả, viết ra bản tóm tắt của các văn kiện trọng yếu của từng hạng mục.

Vì vậy, lúc Hàn Đông duyệt văn kiện, chỉ cần liếc nhanh một cái, cũng đã biết bộ văn kiện này nói về chuyện gì, có cần đọc trọng điểm để xử lý hay không.

Ký xong mấy bộ văn kiện, Hàn Đông sực nhớ tới chuyện trong khu công nghiệp Thần Quang, bèn gọi điện thoại cho Lâm Phương Tri:

- Lão Lâm, tôi Hàn Đông đây, chuyện của công ty Phú Hùng giải quyết xong chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.