Người Cầm Quyền

Chương 237: Ngô Giải Toàn gọi điện thoại nói giúp



- Được, vậy chúng ta cứ đấu đi.

Sa Trí Tuyên nói. Hoa hồng trong tay đã bị vò thành một đống, bị y tùy tiện vứt trên mặt đất. Lúc này Sa Trí Tuyên mới cảm nhận được sự đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới, phùng mang trợn mắt leo lên xe.

Người bảo vệ cửa của Cục Thông tin thấy cảnh tượng vừa rồi, anh ta cũng tự biết không nên trêu vào gã đi chiếc BMW vừa khiêu chiến với phó Chủ tịch huyện Hàn kia. Vì thế, tuy nhìn thấy Sa Trí Tuyên vò nát bó hoa, tùy tiện vứt trên mặt đất cũng không dám tới hỏi.

- Hàn Đông, anh không cần phải tức giận với người ta như vậy.

Kiều San San ngồi ở vị trí lái phụ dịu dàng nói.

- Chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?

- Ha ha, anh đương nhiên tin tưởng em. Anh chỉ tức giận vẻ mặt dối trá của tên kia thôi.

Hàn Đông khẽ đưa tay véo mặt Kiều San San, hỏi:

- Chúng ta đi đâu ăn cơm?

Kiều San San nói:

- Đương nhiên là phải ăn chỗ ngon nhất. Chúng ta đến khách sạn Long Đằng đi, đặt một phòng, từ từ ăn.

- Được, em muốn đi đâu ăn cũng được.

Hàn Đông mỉm cười nói, cảm thấy khi nãy có chút thất thố. Cho dù là đối phó Sa Trí Tuyên cũng không cần phải nói toạc móng heo ra như thế. Nếu Sa Trí Tuyên có thể mở được một công ty lớn như thế, thì dưới mông cha con Sa Ứng Lương cũng không sạch sẽ gì. Nếu muốn bắt thóp cha con chúng cũng không phải khó khăn lắm.

Nhưng vấn đề mấu chốt là nếu để người trong nhà biết được hắn vì Kiều San San mà ra tay với một vị Chủ tịch thành phố cấp giám đốc sở thì hai người hắn sẽ để lại ấn tượng không đẹp đẽ gì. Người lớn trong nhà sẽ tạo nhiều lực cản hơn với hắn và Kiều San San.

Đến khách sạn Long Đằng rồi, Hàn Đông đặt một phòng tốt nhất, sau đó chọn vài món tinh xảo, lại muốn có một chai rượu vang, cùng Kiều San San vừa nói chuyện vừa uống rượu.

Uống vào chút rượu, mặt Kiều San San liền trở thành màu hồng nhạt. Đôi mắt long lanh tựa như có nước chảy ra, khiến Hàn Đông nhìn thấy trong lòng rung động, không kìm nổi đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên đôi môi non hồng của cô thật nhẹ nhàng.

Kiều San San thốt lên một tiếng hoảng hốt, lập tức ôm lấy Hàn Đông, nhiệt tình đáp trả.

Thật ra trong lòng Kiều San San cũng đang rất khổ sở. Chẳng qua, việc đã thế này, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lòng cô đã hoàn toàn đặt trên người Hàn Đông.

Cho nên, dù cha cô, Kiều Hiếu Nghĩa, phản đối thế nào thì cô vẫn kiên trì, dù thế nào cũng phải sống cùng với Hàn Đông.

Nhưng tối hôm đó, Dư Ngọc Trân, mẹ Hàn Đông, nói cho cô biết thân phận ông nội Hàn Đông, khiến Kiều San San bỗng nhiên ý thức được, giữa mình và Hàn Đông có chênh lệch thân phận thật lớn.

Sự chênh lệch này lại tương phản với cái nhìn của Kiều Hiếu Nghĩa cha cô. Trong mắt người nhà họ Hàn, e rằng chính cô mới là hạt bụi. Cho dù Hàn Đông thật lòng với cô, chỉ sợ là muốn lấy được sự tán thành của họ, có được danh phận chân chính thì đã khó lại càng khó.

Ngày đó, trong điện thoại, Dư Ngọc Trân, mẹ Hàn Đông cũng không nói gì nhiều, cũng không nói câu nào là không tán thành hai người ở cùng nhau hết, chỉ rất hòa nhã nói cho cô biết tình hình của Hàn Đông. Bà nói cho Kiều San San biết, ông nội Hàn rất coi trọng Hàn Đông, muốn bồi dưỡng Hàn Đông như một người nối nghiệp Hàn gia. Chuyện Lăng Tụ Giai lần trước chính là kết quả mà ông nội đã nói. Ngoài ra, Dư Ngọc Trân còn nói cho Kiều San San biết, Chủ tịch Nam Tuần cũng rất quý Hàn Đông, cho rằng nếu bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định trở thành người tài có ích.

Lúc Dư Ngọc Trân nói những lời này, không hề che giấu được sự khen ngợi Hàn Đông.

Nhưng Kiều San San càng nghe thì lòng càng lạnh dần.

Ngay cả cha cô cũng phải tìm cho cô con cháu của một gia đình quan lớn.

Gia đình cách mạng như Hàn Đông, chắc chắn càng không phải ngoại lệ, nhất định phải tìm nơi môn đăng hộ đối, hoặc là người có thể giúp được Hàn Đông.

Còn chính cô, bản thân chỉ là một phó giám đốc cấp sở. Trong mắt người ta, căn bản là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới.

Tuy lúc ấy, ngoài mặt Kiều San San không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã biết, Dư Ngọc Trân cho mình biết, cũng là báo rằng chuyện giữa cô và Hàn Đông sắp gặp phải rất nhiều lực cản. Mà cô cũng hiểu rõ vì sao Hàn Đông đã vài lần định nói rồi lại thôi, chắc chắn cũng là vì chuyện này làm cho buồn rầu lo lắng.

Cuối cùng, trong điện thoại, Dư Ngọc Trân nói với cô, nhất định phải cùng Hàn Đông cố gắng.

Chuyện này đối với Kiều San San có lẽ là an ủi lớn nhất.

Nói cách khác, chuyện của cô và Hàn Đông, cũng còn có chút hy vọng.

- Hàn Đông, đừng mà…

Lúc tay Hàn Đông luồn xuống dưới váy, Kiều San San hoảng hốt, cố sức giãy dụa, đỏ mặt nói:

- Hàn Đông, đây là khách sạn mà.

Hàn Đông cười ha hả:

- Vậy chúng ta lên lầu đặt một phòng đi?

Kiều San San lắc đầu nói:

- Cái anh này, trong đầu cả ngày luôn nghĩ gì vậy chứ.

Hàn Đông bật cười, ghé sát tai cô nói:

- Đương nhiên là muốn ăn em rồi.

- Được rồi, kẻ khốn kiếp này, ăn cơm nhanh đi.

Kiều San San thẹn thùng nói

Hai người cười nói, uống gần hết một chai rượu vang.

Lúc này, trong lòng Hàn Đông đã có lửa nóng, thật là muốn ôm lấy Kiều San San thân thiết một chút.

Nhìn thấy hai mắt Hàn Đông như phun lửa, Kiều San San hờn dỗi nói:

- Được rồi, đã ăn no rồi thì chúng ta về thôi.

- Đúng, chúng ta về sớm chút đi.

Trong lòng Hàn Đông rung động, kéo Kiều San San ra khỏi phòng, sau đó lên xe, chạy về phía ký túc xá Cục Lương thực.

Kiều San San ngồi ở vị trí lái phụ, vẻ mặt đỏ bừng, làn thu ba trong đôi mắt đẹp lấp lánh.

Về đến ký túc xá, Hàn Đông vội vàng ôm lấy Kiều San San, hôn lên môi cô.

Mà Kiều San San cũng đã thở dồn dập, ôm lấy Hàn Đông, tha thiết đáp trả.

Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, bước đến vài bước để vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ lúc này ngập tràn cảnh xuân. Tiếng rên rỉ nỉ non uyển chuyển của Kiều San San giống như khúc nhạc động lòng người.

Hàn Đông và Kiều San San giằng co một chỗ, vừa hôn môi, thân thể đã không ngừng uốn éo run rẩy.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc hai người cũng ngừng lại.

Hai người nằm trần truồng trên giường, Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, tay đặt trên đồi núi cao vút của cô.

Quần áo của họ ném tùy tiện trên mặt đất trong phòng ngủ. Quần lót nhỏ màu đen có nụ hoa bằng tơ của Kiều San San nằm trên ngọn đèn bàn đầu giường, thỉnh thoảng lại lay động.

Một lúc sau, Hàn Đông hỏi:

- San San, chuyện em bị điều động đã chuẩn bị xử lý thế nào? Cha em nói thế nào rồi?

Kiều San San khẽ trở mình, nói:

- Chúng ta đi tắm trước đi.

Hai người cùng nhau đi tắm, sau khi đi ra thì ngồi trong phòng khách.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Kiều San San vẫn còn hồng như trước. Cô nói:

- Hàn Đông, em đã nghĩ kỹ rồi. Mặc kệ cha nghĩ thế nào, em cũng phải ở cùng với anh. Nhưng nếu lệnh điều động đã tới, em nghĩ em nên đi làm trước. Bằng không, nếu mỗi ngày em còn ở đây, chắc chắn cha em sẽ càng phản đối chúng ta ở cùng một chỗ.

Hàn Đông ngẩn ra nói:

- Như vậy sao được? Em đi Vinh Châu làm, chúng ta gặp mặt cũng không dễ dàng. Hơn nữa, đây cũng đâu phải là kế lâu dài. Bằng không thì thế này, anh sẽ gọi điện thoại cho cha em, đưa ông đến gặp Phó Trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chú Triệu Nhạc, cho ông biết anh cũng có bối cảnh được không? Có lẽ lúc đó ông cũng không phản đối chúng ta mãnh liệt như vậy.

Kiều San San nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Hàn Đông, chuyện này em có thể nói với cha. Nhưng em nghĩ là em nên quay về làm việc một thời gian. Thứ nhất là để dịu đi một chút, thứ hai là em cũng muốn bình tĩnh lại.

Lòng Hàn Đông run lên, ôm chặt Kiều San San vào ngực.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Hàn Đông, anh đừng nghĩ nhiều. Em không có ý gì khác đâu. Em trong thời gian này chỉ là cảm thấy hơi rối loạn. Dù sao, không phải nói chỉ cần là mối tình lâu dài, đâu phải sớm nở tối tàn sao? Hơn nữa, em về Vinh Châu làm việc, cũng không phải đến nơi quá xa, nếu chúng ta muốn gặp mặt thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau.

Hàn Đông im lặng. Tuy bên ngoài Kiều San San không nói gì, nhưng trên thực tế chính là vì thân thế của hắn, chắc chắn trong lòng phải suy nghĩ. Nhưng tình hình trước mắt, hắn thật sự cũng không có cách nào.

Ông trời đã cho Hàn Đông một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ không bỏ phí cơ hội lần này, nhất định phải cố gắng giao tranh. Vì gia tộc, vì ông nội nghiêm khắc mà từ ái, vì cha mẹ, cũng vì Tiêu Bối Bối đáng yêu, còn có nhiều người thật lòng quan tâm, trân trọng hắn.

Cho nên, dù trong lòng tràn đầy chờ mong, muốn vĩnh viễn được sống chung với Kiều San San, nhưng hắn không thể vứt bỏ trách nhiệm của mình, cũng không thể dùng thủ đoạn kịch liệt khiến cho người nhà, đặc biệt là ông nội, tán thành quan hệ của hắn và Kiều San San.

Dựa vào tính cách của ông nội, nếu Hàn Đông không thể nói ra được lý do chính xác, ông nội hắn sẽ không dễ dàng đổi ý.

Kiều San San ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

- Hàn Đông, anh phải tin em, cũng phải tin chính mình. Chuyện chúng ta phải làm là cùng nhau cố gắng. Nỗ lực làm việc xuất sắc, chỉ có như vậy, sau này chúng ta mới có thể chung sống hạnh phúc.

Hàn Đông ôm chặt lấy Kiều San San, kiên định nói:

- Vậy được rồi, San San, cứ theo ý em. Chúng ta cùng nhau cố gắng, anh sẽ đến thăm em bất cứ lúc nào.

Kiều San San cố gắng gật đầu, trong mắt đã có chút nước tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.