Người Cầm Quyền

Chương 247: Thầy và trò (1+2)



Trưởng Ban tổ chức cán bộ Vương Hòa Bình cười nói:

- Có chuyện gì thì cứ chỉnh sửa ngay đây là được rồi. Tổ lãnh đạo công tác rất rõ ràng, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể làm rất tốt mọi công tác chuẩn bị cho công trình cải tạo đường sông, đặc biệt là mời được chuyên gia của Viện nghiên cứu thiết kế quy hoạch tỉnh đến tiến hành thiết kế, phải nói là tạo được cơ sở kiên cố cho việc cải tạo đường Tân Giang. Còn những công ty có liên quan đến vấn đề tổ chức đấu thầu lần này, mọi người cứ thử nghĩ, thật ra cũng là những nguyên nhân đặc thù thôi. Vì thế, chúng ta đừng vì một vấn đề nhỏ mà phủ nhận toàn bộ thành tích của tổ lãnh đạo, cũng không cần vội vã điều chỉnh cơ cấu của tổ lãnh đạo.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Trưởng ban Vương nói rất đúng. Không thảo luận đến vấn đề này nữa, tôi tin rằng tổ lãnh đạo có thể xử lý tốt.

Sau đó Hoàng Văn Vận tuyên bố tan họp ngay, cầm theo chén trà trên bàn bước nhanh ra.

Là nhân vật số một của Huyện ủy, Hoàng Văn Vận tất nhiên có quyền quyết định là vấn đề có cần thiết phải thảo luận hay không. Trừ phi là đại đa số Ủy viên thường vụ cho rằng nhất định phải thảo luận thì ông ta mới không thể áp chế được.

Nhưng trong tình trạng hiện giờ, dù tất cả người bên phía Phương Trung có cùng nhau đứng lên thì cũng chỉ chiếm số ít trong Hội nghị thường vụ mà thôi.

Mặt Phương Trung vẫn không hề thay đổi, dường như chuyện này vốn đã nằm trong dự kiến của y.

Thậm chí lúc Hàn Đông nhìn qua, Phương Trung còn khẽ cười với Hàn Đông nữa.

Điều này làm cho Hàn Đông vô cùng nghi hoặc. Rốt cuộc trong hồ lô của Phương Trung này bán thuốc gì chứ?

Thực tế, tâm trạng của Phương Trung cũng vô cùng khó chịu. Nhìn tình hình trước mắt, xem ra thế lực của Hoàng Văn Vận ngày càng mạnh. Quyền lực của Chủ tịch huyện như y bị chèn ép từng bước một.

Quay về Ủy ban nhân dân huyện, trước tiên Hàn Đông nghe Tả Nhất Sơn báo cáo tình hình.

Thư ký Tả Nhất Sơn này thật sự rất được việc. Mấy ngày nay Hàn Đông không có đây, anh ta cũng góp nhặt được các tư liệu liên quan, để Hàn Đông trong khoảng thời gian ngắn, nhanh chóng nắm bắt bước đầu các sự việc đang xảy ra.

- Ừ, không tồi. Cậu gọi điện thoại gọi các thành viên trong tổ lãnh đạo triệu tập đến phòng họp cùng họp đi.

Hàn Đông mỉm cười nói. Sau đó, hắn đích thân gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Phi kêu anh ta tới.

Thẩm Tòng Phi nhanh chóng tới. Anh ta cũng nói qua tình hình với Hàn Đông, cười khổ nói:

- Tập đoàn Hùng Phi này quả là nhúng tay vào khắp nơi. Tổ đấu thầu lần này có hơn phân nửa bị bọn họ lôi kéo sa ngã.

Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ. Tập đoàn Hùng Phi không đơn giản chỉ là một công ty. Quan trọng là thân phận của đám người Sa Trí Tuyên đặt ở đó, lại có con trai Phương Kiến cũng quấy chung một chỗ, chuyện lôi kéo cho nhân viên công tác sa ngã cũng không thành vấn đề.

- Nhân viên nào có liên quan đều tùy theo mức độ nghiêm trọng mà xử lý.

Hàn Đông xua tay nói.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Dạ đúng vậy, Chủ tịch huyện Hàn đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh vấn đề kỷ luật, không ngờ những người này vẫn còn dám nhúng tay vào.

Không bao lâu các thành viên trong tổ lãnh đạo đã có mặt đầy đủ. Hàn Đông nhìn lướt qua, những người phụ trách các ban ngành đều có mặt. Nếu bọn họ thật sự không có vấn đề, thì xem ra mình dặn dò năm lần bảy lượt vẫn có hiệu quả nhất định.

Hội nghị quyết định tiến hành đấu thầu lần nữa, do đích thân Hàn Đông chủ trì, các thành viên còn lại chỉ quan sát.

Riêng về tập đoàn Hùng Phi thì bị hủy bỏ tư cách tham gia đấu thầu.

Sau đó, Hàn Đông định ngày gặp mặt các công ty tham gia đấu thầu lần đầu, thông báo kết quả xử lý với mọi người, xin lỗi đồng thời mời mọi người tham gia đấu thầu lần nữa.

Mọi người thấy Hàn Đông tuổi trẻ như vậy, biểu hiện thật sự có thành ý, đều quyết định tham gia phiên đấu thầu tiếp theo.

Cũng may mắn là Thẩm Tòng Phi biết việc đấu thầu có vấn đề, liền niêm phong các hồ sơ đấu thầu cất vào kho, biết mục tiêu của họ cũng chỉ có vài gói thầu, nên nếu đấu thầu lại cũng không có vấn đề gì.

Việc tiến hành đấu thầu lần thứ hai diễn ra rất nhanh chóng. Hàn Đông đích thân chủ trì, tiến hành đấu thầu vào ngày 22 tháng 8, công bố kết quả tại chỗ.

Kết quả đầu thầu lần này tổng cộng có bốn công ty trúng thầu.

Trong đó, có hai công ty giành được hai gói thầu, còn hai công ty còn lại, mỗi công ty giành được một gói thầu.

Tất cả mọi người đều khá hài lòng với kết quả đấu thầu lần này.

Công ty Hoa Kiến, chi nhánh Tập đoàn Tây Xuyên, vốn lần đấu thầu đầu tiên không trúng được gói thầu nào, lần này trúng được hai gói thầu, cho nên người phụ trách cực kỳ phấn khởi.

Hàn Đông chỉ có một yêu cầu với các công ty trúng thầu, đó là nhất định phải đảm bảo chất lượng, nghiêm túc đựa theo phương án thiết kế để hoàn thành toàn bộ công trình. Hàn Đông còn nói cả việc trên huyện sắp áp dụng các biện pháp giám sát cho họ biết nhằm khiến cho họ hiểu được, trên huyện rất coi trọng công trình cải tạo đường sông mới này.

Kế đó, Hàn Đông báo cáo mọi tình huống trong việc đấu thầu lần này cho Hoàng Văn Vận biết. Hoàng Văn Vận cũng tỏ vẻ rất hài lòng.

- Hàn Đông à, đấu thầu lần này tuy có xảy ra chút vấn đề, nhưng tóm lại, các phương pháp bổ sung của tổ lãnh đạo rất kịp thời và hữu hiệu. Hy vọng trong quá trình xây dựng sau này phải nghiêm khắc cam đoan được chất lượng xây dựng.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Xin Bí thư Hoàng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không để cho công trình này xuất hiện bất cứ vấn đề nào về chất lượng.

Hàn Đông vẫn luôn thỏa mãn với sự hỗ trợ của Hoàng Văn Vận.

Trong Hội nghị thường vụ lần trước, đám người Vương Tiến Quý nhân cơ hội lần đấu thầu đầu tiên có vấn đề đã muốn đoạt quyền. Nhưng Hoàng Văn Vận chỉ phán một câu đã trực tiếp không thảo luận đến vấn đề này nữa. Tuy điều này cũng vì Hoàng Văn Vận muốn kiềm chế tình hình trên Hội nghị thường vụ, nhưng đồng thời đã thể hiện được sự ủng hộ của Hoàng Văn Vận với Hàn Đông.

Sau khi báo cáo xong, Hàn Đông lại tán gẫu với Hoàng Văn Vận vài câu, trao đổi ý kiến về những chuyện ở huyện.

Hàn Đông cảm nhận được, ý chí của Hoàng Văn Vận vẫn còn bừng bừng, luôn nghĩ muốn thăng tiến, nên tuy trong lòng đã nghĩ đến sẽ nhắc với Triệu Nhạc nhưng Hàn Đông cũng không nói rõ ra.

Hôm nay là thứ Sáu, làm xong hết việc rồi, cơ bản là cũng rảnh rỗi.

Công trình cải tạo đường sông mới sau này chủ yếu là vấn đề giám sát quản lý. Chuyện này không thể chỉ dựa vào mỗi mình Hàn Đông. Hàn Đông làm tổ trưởng tổ lãnh đạo, chủ yếu là trù tính, phối hợp mọi việc cho tốt, phát huy được tác dụng của từng người.

Theo yêu cầu của Hàn Đông, Hứa Hiểu Đông tổ chức nhân sự, chuyên môn tiến hành giải thích tuyên truyền ở khu phố Duyên Hà, dấy lên hoạt động chính “Xây dựng đường sông mới của chúng ta”, kêu gọi mọi người phải phát huy tính năng động cá nhân, giám sát chất lượng xây dựng đường sông mới trong quá trình thi công thiết kế.

- Chủ tịch huyện Hàn, mọi người đều luôn ủng hộ công tác này, tính tích cực rất cao.

Hứa Hiểu Đông ngồi trước mặt Hàn Đông, tươi cười nói.

Mấy ngày nay, anh ta cố hết sức mình, vì những chuyện liên quan đến phố Duyên Hà mà chạy tới chạy lui. Vì thế, dường như cả người bị phơi nắng đen đi không ít.

Hàn Đông cũng khá vừa lòng với thái độ công tác của Hứa Hiểu Đông, mỉm cười nói:

- Ừ, Chủ tịch huyện Hứa phải vất vả rồi. Chất lượng công trình là vấn đề lớn, liên quan đến hậu thế, chúng ta nhất định phải nắm giữ chặt chẽ. Sau này Chủ tịch huyện Hứa cũng nên tiếp xúc với quần chúng nhiều hơn, tiến hành theo dõi những người có chức trách đương nhiệm có hành vi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhất định phải chính đốn và sửa đổi kịp thời. Công trình đường sông mới làm tốt tôi cũng sẽ ghi công của mọi người.

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm đi, lần này sẽ không bao giờ có chuyện như thế xảy ra đâu.

Hứa Hiểu Đông kien quyết nói.

Lần đấu thầu trước xảy ra vấn đề, Hàn Đông cũng không phê bình anh ta, mà chỉ bảo anh ta mau chóng nghĩ ra biện pháp sửa chữa vấn đề. Điều này khiến Hứa Hiểu Đông thầm cảm kích trong lòng, cảm thấy người thanh niên Hàn Đông tấm lòng bao la, quả thật là chuyên tâm cho công việc.

Vì thế, Hứa Hiểu Đông càng dốc lòng cho công việc, cũng mong muốn lập được chút thành tích.

Tuy Hứa Hiểu Đông là người đứng bên phe Phương Trung, nhưng anh ta vẫn hiểu rất nhiều về tình hình trong huyện. Nếu muốn phát triển hơn thì cũng cần phải linh hoạt thêm một chút.

Hứa Hiểu Đông từ thành phố xuống địa phương còn trước cả Cam Minh Địch, tuổi tác cũng mới hơn bốn mươi, đường làm quan còn rất dài, tất nhiên cũng hy vọng có thể lập được một ít thành tích để tương lai còn có thể thăng lên một bước.

Ngoài ra, cũng chính vì anh ta được điều từ thành phố xuống, nên thật ra cũng không hẳn được xem như tay chân thân tín của Phương Trung.

- Ừ, cứ như vậy đi.

Hàn Đông mỉm cười nói, cũng khá hài lòng với Hứa Hiểu Đông. Hứa Hiểu Đông còn cứng rắn hơn Cam Minh Địch. Không nói chuyện gì khác, ít nhất Hứa Hiểu Đông cũng chuyên tâm làm việc, không như Cam Minh Địch, nghĩ tới nghĩ lui lại giao du với đám người Sa Trí Tuyên để kiếm chút lợi lộc.

Mặt khác, Hàn Đông cảm thấy Hứa Hiểu Đông này luôn sáng suốt, nói không chừng lúc đó cũng sẽ mang hết tay chân kéo về bên mình.

Điện thoại di động reng lên. Hàn Đông nhìn thấy số của Lữ Nam Phương, liền nghe máy, nói:

- Nam Phương, có chuyện gì thế?

- Ha ha, sư phụ, là em đây!

Trong điện thoại truyền tới một giọng nói trong trẻo. Trước mắt Hàn Đông liền hiện lên hình bóng màu xanh của một cô gái. Ánh mắt cong như ánh trăng, hơi thở thanh xuân, khiến khóe miệng người ta không kìm nổi phải nhếch lên.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Là cô bé xinh đẹp này à!

- Ha ha, đúng vậy sư phụ. Bọn em sắp đến huyện Phú Nghĩa, anh chuẩn bị đãi khách đi.

Hàn Đông ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Được, bao lâu nữa các em mới tới?

Lúc này trong điện thoại lại vang đến giọng nói của Lã Nam Phương:

- Anh Đông, khoảng gần 6 giờ bọn em sẽ tới. Đến lúc đó anh đến thẳng Long Đằng luôn đi.

Gát điện thoại, Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy đã 5 giờ. Xem giấy tờ thêm một lúc nữa, Hàn Đông liền đích thân lái xe đến khách sạn Long Đằng, đặt một phòng, sau đó gọi điện thoại cho Lã Nam Phương biết.

Chưa đến 6 giờ, đám người Lữ Nam Phương đã đến, còn có Ngưu Chí Không nữa.

Hôm nay Lữ Nhạc mặc quần áo màu xanh nhạt, cả người khoan thai thoát tục, khiến người ta có cảm giác như cây trong gió xuân.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Đông mới biết, hóa ra Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đến xem tình hình công ty, kết quả là sau khi bị Lữ Nhạc biết được, bèn quấn quít lấy, bắt phải cho cô đến, nói là học trò như cô muốn đến thăm sư phụ.

Lữ Nhạc ngồi cạnh Hàn Đông, vẻ mặt vui tươi thanh nhã, một làn hương thơm tự nhiên phảng phất vào mũi Hàn Đông.

Thấy cô bé gọi mình là sư phụ, Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ. Cô bé này, tuy mới tiếp xúc thời gian không dài, nhưng hắn cũng nhận thấy cô rất đơn thuần, tinh khiết.

Trong những cô gái mà mình quen biết, Kiều San San, Yến Lâm và Lục Oánh đều vô cùng xinh đẹp, nhưng trong lòng các cô đều có những bí mật không muốn cho người khác biết, đều có những tâm sự khác nhau.

Kiều San San vì cách đối xử của cha mình mà buồn rầu. Còn Yến Lâm thì bệnh của mẹ cô như một tòa núi lớn đè lên vai rất nặng nề. Riêng Lục Oánh thì Hàn Đông cũng không hiểu cô nhiều lắm.

Nhưng một cô sinh viên xinh xắn thông minh như vậy, không ngờ lại đến quán bar để làm phục vụ rượu. Nếu không phải gặp được Hàn Đông, e là cô sinh viên xinh đẹp này đã trở thành một trong những cô gái sa đọa từ lâu.

Nhưng Lữ Nhạc thì khác hẳn. Xuất thân của cô tốt hơn mấy cô gái kia. Cha mẹ, hai anh đều rất yêu thương cô. Vì thế, cô luôn sống vô tư, không lo âu, không tiếp xúc với những chuyện xấu xa, vì thế, cả người cô khiến người khác có cảm giác như một thiên thần thong thả, vô ưu, thuần khiết, lòng dạ an4 nhiên, không bám chút bụi trần.

- Nào, mời sư phụ dùng bữa.

Lu Nhạc cười nói, cầm đũa ân cần gắp thức ăn cho Hàn Đông.

Lữ Nam Phương cười nói:

- Con nhóc kia, có sư phụ rồi không cần anh trai này sao?

Lữ Nhạc dịu dàng nói:

- Thức ăn ở trước mặt anh, tự anh không gắp được sao?

Lữ Nam Phương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:

- Lần sau anh không dẫn con nhóc này đi theo đâu.

Lữ Nhạc quay sang Ngưu Chí Không nói:

- Vậy em nhờ anh Chí Không dẫn em đi không được sao?

Nhìn thấy Lữ Nhạc đang làm nũng, khóe miệng Hàn Đông bất giác nhếch lên.

Lúc này Hàn Đông chợt nhớ đến tình hình của cha hắn, liền nói với Ngưu Chí Không:

- Chí Không, tập đoàn Kỳ Vọng của các cậu có chi nhánh ở tỉnh Vân Điền không?

Ngưu Chí Không cười nói:

- Đương nhiên là có. Tập đoàn Kỳ Vọng ở khu Tây Nam làm ăn cũng được.

Lữ Nam Phương cũng nói:

- Anh Đông, tập đoàn Kỳ Vọng ở địa khu Tây Nam là công ty xếp thứ hạng cao nhất, làm ăn cũng khá.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Tốt quá, Chí Không, các cậu chuẩn bị đi đến tỉnh Vân Điền một chuyến đi.

Ngưu Chí Không nghi hoặc nhìn Hàn Đông, nói:

- Anh Đông, có dự án tốt nào muốn giới thiệu sao?

Hàn Đông cười nói:

- Dự án thì tạm thời chưa có. Không giấu gì cậu, cha tôi vừa mới đến làm Quyền Chủ tịch tỉnh Vân Điền, cũng muốn làm ra chút chuyện thôi.

Lữ Nam Phương kinh ngạc nói:

- Chú Hàn đã đến làm Chủ tịch tỉnh Vân Điền sao? Em nhớ chú ấy làm ở Bộ Tài Chính mà.

Tên này cả ngày đắm chìm trong vàng son, sao lại có thể chú ý đến biến chuyển của những người này được. Hàn Đông cười nói:

- Cũng mới vừa đi thôi. Chí Không, nếu tập đoàn Kỳ Vọng của cậu chuẩn bị làm động tác gì lớn, thì tôi sẽ giới thiệu với thư ký của cha tôi, đến lúc đó chắc chắn không để cho cậu chịu thiệt thòi đâu.

Ngưu Chí Không gật đầu nói:

- Được, em sẽ nói với cha em, nếu tăng thêm đầu tư bên đó một chút chắc cũng không có vấn đề. Còn làm dự án gì thì sẽ căn cứ vào tình hình cụ thể sẽ nói sau.

Theo lời nói của Lữ Nam Phương, biết cha Hàn Đông trước đây vốn làm trong Bộ Tài chính, như vậy chắc chắn cũng phải lên đến cấp Thứ trưởng. Hợp tác với người như vậy, tất nhiên không cần phải nói đến ưu đãi, cho nên anh ta chấp thuận không cần nghĩ ngợi.

Huống chi Ngưu Chí Không đã dự định sẵn là sẽ đi theo Hàn Đông. Dù cha Hàn Đông chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng chỉ cần Hàn Đông lên tiếng thì anh ta cũng sẽ không từ chối.

Giờ Hàn Đông lại gọi điện thoại cho cha mình, Hàn Chính. Nói chuyện tập đoàn Kỳ Vọng, không ngờ Hàn Chính cũng biết đến. Nghe Hàn Đông giới thiệu bọn họ sẽ tăng mạnh đầu tư qua đó, Hàn Chính vui mừng nói:

- Đây đúng là chuyện tốt. Con cứ nói cách liên lạc với Vưu Trung Phách cho họ biết đi. Có thời gian thì cha sẽ đích thân gặp họ.

Tuy trước kia Hàn Chính làm thứ trưởng ở Bộ Tài chính, kết bạn với các ông chủ lớn của các công ty cũng không ít. Nhưng Hàn Đông chủ động giới thiệu một công ty cho ông, lại là công ty khá nổi tiếng, khiến ông cảm nhận được tấm lòng của đứa con này, vì thế lại càng vui sướng, dĩ nhiên cũng thật lòng đối đãi.

Tiếp đó, Hàn Đông nói cách liên lạc với Vưu Trung Phách cho Ngưu Chí Không biết, bảo anh ta cứ trực tiếp liên lạc là được.

Ngưu Chí Không ghi nhớ số điện thoại, cười nói:

- Có lẽ đến lúc đó cha em sẽ qua gặp.

Hàn Đông gật đầu. Có cơ hội tốt để kết bạn với Chủ tịch tỉnh Hàn tiền đồ sáng lạn, cha của Ngưu Chí Không có lẽ cũng chẳng dễ dàng bỏ qua đâu.

Cha hắn, Hàn Chính, mới hơn bốn mươi tuổi đã là Chủ tịch tỉnh cấp bộ trưởng. Trong thể chế của Hoa Hạ, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nổi bật. Chỉ cần bước thêm một bước, thì tiền đồ tất nhiên rạng rỡ.

Cơm nước xong, mọi người tìm một nơi yên tĩnh uống trà. Lữ Nhạc cứ bám dính lấy Hàn Đông bảo phải dạy cô luyện công.

Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, nhưng nghĩ đến lời nói của Lã Trung Nguyên, từ nhỏ sức khỏe của cô đã không tốt lắm, dạy cô luyện tập đơn giản một chút cũng có lợi. Suy nghĩ như thế, Hàn Đông liền sắp xếp một bài tập đơn giản, chủ yếu là phương pháp tập hít thở, nằm hay ngồi đều thích hợp, chỉ bảo cho cô thật cặn kẽ.

Lữ Nhạc thật sự nghiêm túc học Hàn Đông. Cô lĩnh hội rất nhanh, chẳng bao lâu đã học xong.

Hàn Đông đưa tay véo cái mũi nhỏ của cô, nói:

- Không tồi, cô bé cũng khá thông minh.

- Do em có sư phụ tốt mà.

Lữ Nhạc khẽ cười nói, mặt đỏ bừng.

Hàn Đông giật mình, thầm cười khổ, nghĩ thầm em họ đến chơi mấy ngày, mình đã quen với động tác này, không ngờ véo cái mũi nhỏ của Lữ Nhạc rất tự nhiên.

- Ừ, thật ra phương pháp rất đơn giản, chủ yếu là phải kiên trì trong thời gian dài mới có ích.

Hàn Đông mỉm cười nói. Hắn dạy phương pháp dưỡng khí cho Lữ Nhạc chính là đơn giản hóa bài tập trước kia của mình một chút, nên thao tác phải đơn giản hơn.

- Cảm ơn sư phụ, học trò đã biết ạ!

Lữ Nhạc tươi cười nói, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn trắng tinh.

Nhìn thấy dáng điệu tinh nghịch của cô, Hàn Đông không kìm được lại đưa tay lên, thấy Lữ Nhạc đỏ mặt, lại cười lớn mà buông tay xuống.

Điện thoại di động đột ngột reng vang, Hàn Đông lấy ra xem, thì thấy là Kiều San San gọi tới.

Nhấc điện thoại, thanh âm kiều mỵ của Kiều San San vọng đến

- Hàn Đông, ngày mai đến đón em sớm nha.

Mai là chủ nhật, hai người sớm đã hẹn rồi, cuối tuần là lúc bên nhau.

Bởi do Kiều Hiếu Nghĩa, vốn dĩ hai người thật lòng yêu nhau, cũng chỉ có thể cách xa nhau.

Có điều còn may là, từ Vinh Châu đến huyện Phú Nghĩa, cũng không cần nhiều thời gian, do đó nếu hai người muốn gặp nhau, cũng rất dễ dàng.

Hàn Đông cười nói

- Ừ, vây sớm mai anh đi đón em à?

Kiều San San dịu dàng nói

- Được, tám rưỡi anh đến cổng đón em là được rồi.

Dù sao cô ta lấy cớ tìm Cát Ni để đi ra ngoài, Hàn Đông đến cổng đón cô ta là được rồi.

Thấy Hàn Đông dập điện thoại, Lữ Nhạc tinh nghịch hỏi

- Sư phụ, là bạn gái của thầy à?

Hàn Đông gật đầu, gõ nhẹ vào trán cô bé, cười nói

- Con bé này thật thông minh.

Lữ Nhạc đỏ mặt. Dịu dàng nói

- Sư phụ, con không phải là trẻ con rồi.

Hàn Đông cười nói

- Ha ha, trong mắt thầy, con vẫn là đứa trẻ.

Từ miệng Lữ Nam Phương biết, Lữ Nhạc năm nay mười chín tuổi, là học sinh của trường Đại học Quốc Phòng chuyên ngành Điện tử viễn thông, bây giờ là sinh viên năm hai, Hàn Đông xem ra, cũng chỉ coi là cô em gái bé nhỏ mà thôi.

- Anh Đông bận quá ha

Lữ Nam Phương cười ha ha nói.

Hàn Đông nói

- Cũng không có gì bận cả.

Lữ Nhạc nói

- Anh biết gì, ngày mai sư phụ đến đưa sư mẫu đi chơi.

- Thật không?

Lữ Nam Phương nghi hoặc nói, anh ta trước đó, cũng đã biết chuyện tình giữa Hàn Đông và Kiều San San, biết bố Kiều San San phản đối bọn họ ở cùng nhau, lần trước Hàn Đông tìm anh ta uống rượu đến say rồi.

Tuy nhiên bây giờ xem ra, bọn họ vẫn còn yêu nhau.

Ngưu Chí Không cười nói

- Vậy àh, vậy chúng ta không nên làm phiền Đông ca nha.

Hàn Đông mỉm cười nói

- Không sao, ngày mai cùng đi chơi đi.

Nói chuyện một lát, Lữ Nam Phương bọn họ đến trọ ở khách sạn Long Đằng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe và cửa viện Thường ủy Thành ủy, đợi không bao lâu, Kiều San San liền nhẹ nhàng đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.