Người Cầm Quyền

Chương 261: Có thể thực hiện một chút



Hơn nữa, Phương Trung nhìn được, sở dĩ Hoàng Văn Vận được đề cử nhanh như vậy, không phải vì anh ta lợi hại, chủ yếu do chiếm được chút từ Hàn Đông, nếu không phải Hàn Đông đã gây nhiều động tĩnh ra, Hoàng Văn Vận được Tỉnh chọn sao?

Nếu Hoàng Văn Vận đã được lợi, bản thân sao lại không được lợi, hơn nữa Hàn Đông còn là người trong Ủy Ban Nhân Dân. Mình tiến một bước lên trên nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, cũng chỉ là một bước rất nhỏ thôi.

Phương Trung tràn đầy tự tin vào bản thân, cảm giác chức Bí thư tỉnh ủy thuộc về anh ta, đương nhiên anh ta cũng không muốn mất lòng tin, tỉ mỉ phân tích một chút, cho rằng Phó bí thư Phùng Chấn Hoa chính là đối thủ đáng gớm nhất của mình.

- Phùng Chấn Hoa là Phó bí thư, một bước nhảy lên nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, cũng không phải không có khả năng, xem ra tôi phải cố gắng hơn mới được.

Lúc này, Phương Trung đã hoàn toàn bỏ mong muốn Sa Ứng Lương điều mình đi, một lòng nghĩ đến được ngồi vào cái ghế Bí thư tỉnh ủy.

Lúc này, Phùng Chấn Hoa đang báo cáo công việc với Hoàng Văn Vận, anh ta ngồi trước mặt Hoàng Văn Vận, biểu hiện cung kính hiếm gặp.

Là Phó bí thư, được biết Hoàng Văn Vận có thể lên chức rời khỏi Huyện Phú Nghĩa, Phùng Chấn Hoa cảm thấy cơ hội của mình đã đến, tuy nhiên vào trước đó, ít ra phải giao lưu tốt với Hoàng Văn Vận, nếu tới lúc đó Hoàng Văn Vận có thể đề cử mình, vậy thì càng tốt hơn nữa.

- Bí thư Hoàng, ngài xem khi nào sẽ cùng nhau ăn mừng?

Phùng Chấn Hoa mỉm cười hỏi.

Hiện tại Hoàng Văn Vận đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bản thân chỉ được liệt vào danh sách đề cử mà thôi, tuy cơ hội tương đối lớn, nhưng vẫn phải khiêm tốn một chút, đợi điều lệnh của cấp trên đưa xuống, mới vui mừng cũng không muộn.

Về mặt quan trường, nhiều lúc, không đến điểm cuối cùng. Ai cũng không dám xác nhận mình đã chiến thắng.

Về mặt này, Hoàng Văn Vận vẫn vô cùng tỉnh táo.

- Hiện giờ nói chúc mừng vẫn còn hơi sớm. Trước tiên phải làm tốt công việc rồi mới tính tiếp.

Hoàng Văn Vận bình tĩnh nói.

Tổng thể mà nói, Phùng Chấn Hoa vẫn được xem là người của mình, nhưng vì lí do chức vụ, đồng thời trong lúc hợp tác, Phùng Chấn Hoa không ngừng mưu cầu lợi ích cho mình. Do đó nghiêm khắc mà nói, hai người hợp tác là quan hệ cạnh tranh.

Hoàng Văn Vận hiểu rõ suy nghĩ của Phùng Chấn Hoa, tuy nhiên hiện tại anh ta không hề tỏ vẻ gì hết.

Cho dù anh ta thật sự được đề bạt, với tình hình trước mắt, anh ta cũng không tiến cử Phùng Chấn Hoa. Vì Hoàng Văn Vận biết, trước đây Phùng Chấn Hoa và Hàn Đông, quan hệ có chút không tốt, nếu để Phùng Chấn Hoa lên làm Bí thư huyện ủy, sau này công việc của Hàn Đông càng không thể làm nữa.

Hơn nữa, Hoàng Văn Vận cho rằng mình là người sắp phải rời khỏi Vinh Châu, đề nghị được nêu ra chưa nhất định có hiệu quả, dù sau lần này mình không chắc được đề bạt trong thành phố Vinh Châu, mà có khả năng vào các thành phố khác.

Điện thoại trên bàn vang lên, Phùng Chấn Hoa bèn đứng lên nói

- Bí thư Hoàng, vậy tôi không phiền anh làm việc nữa.

Hoàng Văn Vận gật gật đầu, cầm lấy điện thoại:

- Chào anh, tôi là Hoàng Văn Vận.

- Bí thư Hoàng, tôi là Phương Trung, muốn đi qua báo cáo công việc, không biết ngài có rảnh không?

Điện thoại do Phương Trung gọi đến, Hoàng Văn Vận không cần nghĩ đến, cũng biết được mục đích mà Phương Trung gọi điện đến, không khỏi cười khổ một cái, trong lòng nghĩ hai người này cũng biểu hiện quá cấp bách. Chuyện điều đi của mình còn vẫn chưa xong, họ hận đến nỗi muốn nhanh chóng cướp đi vị trí này.

- Tôi ở phòng làm việc, anh qua đi.

Lời nói của Hoàng Văn Vận có vẻ bình thản.

Cho dù trước đây, anh ta và Phương Trung luôn là quan hệ cạnh tranh nhau, tuy nhiên hiện tại tâm trạng của anh ta lại không giống nhau rồi, cộng thêm Phương Trung ở thế yếu, do đó tâm trạng hiện giờ cùa Hoàng Văn Vận. Có thể dùng gió nhẹ mây nhạt để hình dung.

Hiện tại Hoàng Văn Vận dùng một tâm trạng bình thản để xem kỹ Phương Trung, vẫn có thể cảm nhận được, Phương Trung không phải một cán bộ làm việc thực sự, nhưng về mặt quan trường thì lại không tồi.

Rất nhanh Phương Trung đã đến, sau khi hai người ngồi xuống, Phương Trung nói:

- Bí thư Hoàng, nghe nói ngài thăng chức, chúc mừng ngài.

Hoàng Văn Vận xua tay:

- Cái này vẫn chưa có chắc chắn, không nói cũng vậy.

Phương Trung gật đầu:

- Huyện Phú Nghĩa trong tay Bí thư Hoàng đã tốt vậy, mấy năm đã có phát triển tiến bộ như thế, mọi người đi theo Bí thư Hoàng cũng có việc làm.

Nghe Phương Trung nghĩ một đằng nói một nẻo, Hoàng Văn Vận hiểu rõ ý của anh ta, trên mặt nở nụ cười, bỗng nhiên anh ta cảm thấy buồn cười, sao mình lại giống như một thằng hề đang biểu diễn vậy.

Khi Phương Trung và Phùng Chấn Hoa bắt đầu hoạt động, những người liên quan cũng bắt đầu suy nghĩ lên.

Bởi sau khi Hoàng Văn Vận được bố trí về đây, vị trí trong huyện cũng sẽ được thay đổi một chút, do đó một số người có tư cách, bèn bắt đầu suy nghĩ.

Đối với những người này, hiện tại Hàn Đông rất bình tĩnh, hắn vừa nhậm chức Phó chủ tịch thường trực chưa được bao lâu, cũng không mong sẽ được tiến bộ nhanh chóng, hiện tại hắn chỉ muốn làm tốt công việc, những cái khác đều là vấn đề.

Đương nhiên, Hàn Đông đã suy xét thế cục trước mắt, cho rằng chỉ cần nhân sự của huyện Phú Nghĩa không biến động nhiều, sau này ai làm Bí thư, bản thân cũng không có gì đáng lo lắng. Hơn nữa, với tình hình trước mặt mà nói, thành phố cũng không có thay đổi lớn.

- Ừm, vẫn nên thận trọng, nên bàn bạc với Bí thư Hoàng về suy nghĩ này đã.

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, bèn gọi điện cho Hoàng Văn Vận, sau đó qua kia, cùng anh ta nói về suy nghĩ của mình.

Hoàng Văn Vận vừa nghe Phương Trung nói một số câu vô nghĩa, lúc này nhìn thấy Hàn Đông cảm thấy trong lòng tốt lên không ít, cười:

- Tô đồng ý quan điểm của Hàn Đông, hiện tại Huyện Phú Nghĩa đang trong giai đoạn phát triển, phải cố gắng duy trì tính ổn định của đội ngũ cán bộ, điểm này tôi có cơ hội báo cáo lại với Bí thư Đinh của thành ủy.

Lúc này di động của Hàn Đông vang lên, vừa lấy ra xem, là số của Vinh Châu, nhưng lại không quen biết, liền nhận lấy:

- Xin chào, tôi là Hàn Đông.

- Hàn Đông à, tôi là Chu Khải Kiệt của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói thật to.

Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức cung kính hỏi

- Chào ngài, Trưởng ban Chu có gì căn dặn?

Đồng thời, trong lòng Hàn Đông vô cùng nghi ngờ, không biết Chu Khải Kiệt tìm mình để làm gì?

Chu Khải Kiệt mỉm cười:

- Cũng không có chuyện gì, để tìm hiểu tình hình mà thôi, Hàn Đông anh không cần hồi hộp.

Trong lòng Hàn Đông cảm thấy hơi kì lạ, nghĩ thầm Châu Khải Kiệt muốn tìm hiểu tình hình, sao lại tìm mình chứ, dựa theo trình tự, cũng nên tìm Tôn Nghĩa Phương của Ban tổ chức cán bộ chứ.

Tiếp theo, Hàn Đông cảm thấy, Châu Khải Kiệt không hề tìm hiểu tình hình gì, đơn giản chỉ là trò chuyện mà thôi.

Tuy nhiên, dần dần, Hàn Đông cũng cảm nhận được, dường như Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đang suy xét người của Huyện Phú Nghĩa, không lẽ họ cũng muốn tìm người sao?

Lập tức, trong điện thoại, Hàn Đông bèn uyển chuyển biểu đạt một số suy nghĩ hi vọng Huyện Phú Nghĩa sẽ được ổn định.

Cúp máy điện thoại, Hoàng Văn Vận nói:

- Trưởng ban Chu của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sao?

Hàn Đông gật đầu:

- Là Trưởng ban Chu, cũng không biết Thành ủy chuẩn bị làm gì.

Hoàng Văn Vận cười:

- Hàn Đông anh có gì phải lo lắng chứ, anh yên tâm làm việc là được rồi.

Hàn Đông mỉm cười:

- Tôi hiểu rồi, tuy nhiên vẫn hy vọng thế cục tốt đẹp của Huyện Phú Nghĩa đừng vì thăng chức của Bí thư Hoàng mà có điều giảm xuống.

Vừa nói được một hồi, Hàn Đông bèn cáo từ, lại quay về Ủy Ban Nhân Dân.

Về đến phòng làm việc, điện thoại trên bàn liền vang lên, Hàn Đông hơi ngẩn người, trong lòng nghĩ sao đi đến đâu cũng có điện thoại vang vậy, nhận lấy, bèn nghe được giọng của Kỷ Quốc Hùng phía bên kia:

- Hàn Đông, cám ơn anh.

Hàn Đông vừa sợ, liền vui hẳn lên:

- Cục trưởng Kỉ tiến bộ rồi sao?

Giọng điệu của Kỷ Quốc Hùng không kiềm chế được nỗi vui mừng trong lòng, anh ta nói

- Đúng thế. Mới nhận được thông tin, tôi nhanh chóng đến Ban tổ chức cán bộ thành ủy bàn chuyện rồi. Năm triệu của anh, tôi sẽ nhanh chóng kịp thời đẩy cho anh.

Hàn Đông mỉm cười:

- Được rồi, hôm sau tôi và Chu Chính cùng đến chúc mừng ngài.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Kỉ Quốc Hùng, Hàn Đông cảm nhận vui cho Kỉ Quốc Hùng, đồng thời, trong lòng lại vô cùng nghi ngờ.

Chủ yếu có hai điểm, một là trước đó không lâu Chu Khải Kiệt còn nói điện thoại với mình, vậy có nghĩa lúc đó anh ta đã kết thúc cuộc họp hội nghị, nhưng tại sao lại gọi điện gấp cho mình vậy; điều thứ hai. Chính là Hàn Đông không ngờ Vi Dân đã ra tay nhanh như thế, trực tiếp kéo Hoa Kiện Thành xuống thay Kỷ Quốc Hùng lên, vậy Kiều Hiếu Nghĩa có suy nghĩ gì với mình đây, dù sao bản thân từng nói chỉ nhằm vào việc, không nhằm vào người.

- Thôi đi, tôi không thẹn với lương tâm.

Hàn Đông thở dài, trong lòng hắn quả thật có chút buồn bực, vốn dĩ mối quan hệ với Kiều Hiếu Nghĩa đã làm tốt, lại xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Tả Nhất Sơn đến báo cáo:

- Chủ tịch huyện Hàn, Chủ tịch huyện Thẩm đến rồi.

Hàn Đông gật đầu, Thẩm Tòng Phi cười tủm tỉm đi đến, nói

- Vài ngày nữa Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ đến khảo sát Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy lần này Chủ tịch huyện Hàn nên tranh thủ một chút.

Hàn Đông ngẩn ra, lập tức cười khổ:

- Chủ tịch huyện Thẩm, tôi có thể tranh được cái gì, vẫn là yên tâm làm tốt chuyện của mình thì tốt rồi.

Thẩm Tòng Phi đưa điếu thuốc cho Hàn Đông, sau khi châm lửa cho anh ta

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi phân tích một chút, lần này ngài vẫn còn có hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.