- Bố, cọn cũng không muốn buông bỏ, con muốn tiếp tục ở lại Vinh Châu, nếu không thể thì con mới quay về.
Hàn Chính nói:
- Cũng được, con hãy chăm sóc tốt cho bản thân.
- Ha ha...
Hàn Chính cười hai tiếng, sau đó điện thoại bị Dư Ngọc Trân cướp được, nàng dịu dàng nói:
- Tiểu Đông, con không sao đấy chứ? Bên kia có lạnh không? Đủ tiền xài đấy chứ?
Hàn Đông cảm thấy ấm áp, hắn cười nói:
- Mẹ, bên này cũng không lạnh như ở thủ đô, mà con rất khỏe, không sợ lạnh.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Con ở bên ngoài phải học cách chăm sóc chính mình, không nên sợ tốn tiền, buổi chiều mẹ đã gửi thêm cho con hai mươi ngàn...
Hàn Đông tranh thủ thời gian nói:
- Mẹ, trong thẻ của con còn ba mươi ngàn, căn bản không dùng hết, mẹ cũng đừng gửi thêm.
- Ha ha, đó là thứ con kiếm được, đúng rồi, mẹ đã đồng ý mở công ty với cô của con, chuẩn bị phát triển hai khối nghiệp vụ, đầu tư vào ngành phần cứng và phần mềm, đồng thời cũng tự chủ nghiên cứu và mở đại lý, bây giờ còn chưa có nhân viên, tạm thời chỉ đặt tên mà thôi, con đoán xem công ty lấy tên gì?
Hàn Đông nói:
- Tên mà mẹ và cô lựa chọn chắc chắn sẽ rất hay, rất uy phong...
- Tiểu tử này mới đi được vài ngày đã trở nên miệng lưỡi trơn tru.
Dư Ngọc Trân sẵng giọng:
- Công ty của chúng ta có tên là "Tập đoàn thông tin Đông Thăng", tên gọi tắt là Đông Thăng, Tiểu Đông sẽ liên tục thăng quan, ha ha ha...
Hàn Đông không khỏi có chút xấu hổ:
- Tên này là ai đặt vậy?
- Tất nhiên là mẹ và cô của con thương lượng với nhau mà đặt tên, thế nào? Sau này công ty sẽ phát triển mạnh mẽ, sẽ làm cho cả thế giới biết tên con.
Hàn Đông không khỏi cười khổ, may mà hai người không dùng tên của mình để đặt luôn cho công ty, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút ấm áp.
- À, đúng rồi, Tiểu Đông, cô của con đã để cho con năm phần trăm cổ phần.
- Có cho cũng vô dụng thôi, bây giờ con cũng không thích hợp kinh doanh.
- Không có gì, cổ phần của con do mẹ quản lý, con chỉ biết có chuyện như vậy là được. Cô của con là cổ đông lớn nhất của công ty, hai mẹ con chúng ta là cổ đông lớn thứ hai, ha ha...
Hàn Đông nghi hoặc nói:
- Công ty sẽ không phải chỉ có hai ngài làm cổ đông đấy chứ?
Dư Ngọc Trân khẽ cười một tiếng:
- Tất nhiên là không phải, ngoài mẹ và cô của con, còn có ba cổ đông khác, mọi người đều có mười phần trăm cổ phần. Mọi người ngày thường đều không có việc gì làm, cùng mở một công ty cũng vui.
Hàn Đông hiểu rõ, có lẽ ba người bọn họ đều giống như mẹ mình, nhưng như vậy cũng là chuện tốt, như vậy không phải sẽ có thêm nhiều mối quan hệ sao?
Đến tối, Hàn Đông, Trần Dân Tuyển và Chu Chính cùng dùng cơm, Chu Chính đã có thông báo bổ nhiệm, ngày mai sẽ đến nhận chức phó đồn trưởng đồn công an thị trấn Triệu Hoa.
Đây vốn là chuyện vui, nhưng vì tình huống của Hàn Đông mà ba người thật sự mất vui, tuy Hàn Đông biết mình không có chuyện gì lớn, nhưng Trần Dân Tuyển và Chu Chính lại không biết, hai người bọn họ càng không ngừng an ủi Hàn Đông.
- Anh Đông, với phần dũng khí của anh, sau này coi như tôi và anh là bạn bè thân thiết, tôi mời anh một ly.
Chu Chính híp mắt nói, hắn đã uống khá nhiều, gò má đỏ rực.
Hàn Đông cụng ly với Chu Chính, hắn khẽ nhấp một ngụm, vì trước đó hắn đã uống hai ly, vì vậy ly thứ ba này chỉ có thể uống chậm rãi mà thôi. Có lẽ thấy tâm tình của Hàn Đông không tốt, vì vậy Trần Dân Tuyển và Chu Chính cũng không so đo với hắn.
Trần Dân Tuyển có chút trầm ngâm, sau đó phân tích:
- Nhìn vào tình huống của nhật báo Trung Quốc, những người giúp đỡ cải cách cũng không phải số ít, dù lời phát biểu của cậu có chút cấp tiến, nhưng vì Tây Xuyên và Vinh Châu có tình huống đặc thù, vì vậy mới bị đưa ra phê bình. Chỉ cần thế cục cả nước đi theo hướng cải cách, tin chắc Hàn Đông cậu sẽ không có vấn đề.
Hàn Đông nở nụ cười nhàn nhạt:
- Dù sao thì đó cũng là những bài viết của tôi, sau đó dù thế nào cũng không phải là tôi có thể khống chế được. Nhưng dù tất cả mọi người ở Tây Xuyên và Vinh Châu đứng ra phản đối tôi, tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình mà không thay đổi, hơn nữa tôi tin tưởng, lịch sử sẽ chứng minh sự chính xác của tôi.
Nụ cười của Hàn Đông đã biến mất, hắn nói với vẻ mặt kiên nghị, giọng điệu cực kỳ kiên định, giọng điệu có từ tính như một lời thề, tuy không quá lớn tiếng nhưng lại làm cho người ta rung động.
Vẻ mặt Trần Dân Tuyển càng thêm nghiêm túc, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Hàn Đông.
Chu Chính dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hàn Đông, trong miệng thầm nói:
- Anh...Anh Đông...Sao tôi...Tôi thấy anh vĩ...Đại như vậy...
Hàn Đông mỉm cười:
- Có lẽ vì bây giờ tôi tỉnh hơn cậu.
Lúc này Trần Dân Tuyển nâng ly lên, hắn nghiêm mặt nói:
- Hàn Đông, tôi mời cậu một ly, hy vọng sau này tất cả mọi thứ đều như cậu nói, cũng chúc cậu có ngày tiến lên trời cao.
Trần Dân Tuyển thật sư không biết vì sao Hàn Đông tự tin như vậy, nhưng giờ khắc này hắn thật sự cảm thấy dù là thế nào thì thành công của Hàn Đông trong tương lai cũng không phải nhỏ. Dù hắn lớn hơn đối phương hơn mười tuổi nhưng trong lòng thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội sẽ phối hợp tốt với Hàn Đông, đi theo bước tiến của đối phương, như vậy con đường làm quan của mình sau này sẽ càng xa hơn.
- Coi như mượn câu nói may mắn của trưởng phòng Trần, hy vọng sau này trưởng phòng Trần quan tâm nhiều hơn.
Hàn Đông dùng hai tay nâng ly nói.
- Các anh...Nghiêm túc như vậy làm gì...Tôi cũng uống một ly...
Chu Chính nghiêng ngữa cụng ly, tuy đầu lưỡi cực kỳ ngượng ngịu nhưng đầu óc vẫn rõ ràng, trong lòng càng thêm kính nể Hàn Đông, đây cũng không phải là bội phục vì sự mạnh mẽ của đối phương. Hắn thầm nghĩ anh Đông sau này chắc chắn là người làm chuyện lớn, sau này hai bên nhất định sẽ là anh em tốt.
- Được, chúng ta cụng ly.
Hàn Đông chấn động tinh thần, hắn nuốt hơn nửa ly rượu xuống bụng, bây giờ hắn có nhiều hơn hai minh hữu, coi như cũng là thu hoạch không tệ.
Sau khi cơm nước xong, ba người cũng không vội vã quay về, mà tìm một quán trà, rót ba ly trà, ngồi vào trong một gian phòng trang nhã, nói vài câu chuyện phiếm. Lần này chủ yếu là nói chuyện chơi, nói chút chủ đề thoải mái, vô tình quan hệ giữa mọi người được kéo lại gần hơn.
Sáng hôm sau Hàn Đông tiếp tục đến đọc báo ở văn phòng khối chính quyền huyện, hắn đã quyết định kiên quyết không viết kiểm điểm, cứ như vậy mà kiên trì chờ mùa xuân đến.
Hôm nay nhật báo Trung Quốc còn đang tiếp tục những tranh luận ngày hôm qua, những lời bình trên báo phần lớn nói về ba bài viết của Hàn Đông vào ngày trước. Phái cải cách nói rằng đây là một bài hịch phù hợp với phương hướng phát triển của lịch sử, phái bảo thủ lại cho rằng đây là một lời khiêu chiến với vấn đề ổn định đại cục, là biểu hiện của kẻ thuộc phái đầu cơ. Những người lên tiếng đều trích dẫn quan điểm hay câu nói nào đó của Hàn Đông, có trình bày và phân tích, có phê bình tán thưởng, có công kích, không có trường hợp cá biệt.
Hàn Đông nhìn vào đó mà không khỏi buồn cười, mình cũng nào có nhiều tư tưởng như bọn họ đang tự vẽ ra?
Đám nhân viên văn phòng đều biết Hàn Đông là người viết ba bài đăng trên nhật báo Trung Quốc ngày hôm qua, vì vậy ánh mắt ai nhìn hắn cũng có chút là lạ.