Giọng của anh ta dương như hơi nhỏ. Dường như giống như chịu áp lực lịch sử vậy, khiến người tận trong đáy lòng dấy lên cảm giác kính ngưỡng.
Cho dù là người thân có quan hệ huyết thống, Hàn Đông nghe giọng của lão thái gia, đáy lòng cũng dâng lên một ý niệm sùng kính, nói
- Ông nội chào ông, ông vẫn khỏe chứ ạh?
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cũng cũng chỉ đọng lại được thành câu như vậy. Tất cả chờ đợi, tất cả chúc phúc. Đều tập hợp lại trong một câu tại đây.
Nếu như sức khỏe của lão thái gia ổn định, trường mệnh trăm tuổi, vậy thì là tốt nhất.
- Khỏe, rất khỏe.
Giọng lão thái gia cười liên hồi nói.
Nghe thấy giọng sang sảng của lão thái gia, trong lòng Hàn Đông cũng đột nhiên vui tươi lên.
Lão thái gia dường như không có việc gì quan trọng, chỉ là hỏi thăm tình hình công tác của Hàn Đông, hỏi khá tỉ mỉ.
Hàn Đông là có hỏi thì trả lời, trả lời cũng tương đối tỉ mỉ, đồng thời đem những ý nghĩ mà mình làm việc cũng giải thích một lượt.
Nghe thấy thế, trong lòng lão thái rất tốt, ông nói
- Uhm, tốt lắm, cháu có thể thuận lợi chính xác theo cái nhìn của chính trị, cái này khiến ông rất mừng, khiến ông rất yên tâm, hy vọng cháu về sau trong công việc, nhớ chính kiến bây giờ của cháu, duy trì cái nhìn lạc quan, nỗ lực giữ vững trạng thái tinh thần.
Hàn Đông chăm chú nghe lời của lão thái gia, tuy nhiên lão thái gia nói những lời này, những người thông thường nghe thấy, hoặc là những lời bình thường mà người thường hay nói, nhưng Hàn Đông từ trong ngữ điệu của lão thái gia, nghe ra lão thái gia tha thiết hy vọng với mình, còn vô cùng hài lòng đối với công việc mình làm từ trước đến nay ở Vinh Châu.
Có thể khiến lão thái gia vừa lòng, cái này là trong lịch trình chính trị từ giờ về sau của Hàn Đông, là nguyên tố quan trọng nhất để có thể nhận được sự ủng hộ của gia tộc, tuy Hàn Đông là cháu nội của lão thái gia, nhưng nếu như Hàn Đông chỉ là một bãi bùn lầy không đắp được tường, vậy thì ông Hàn cũng không thể để lực lượng nhà họ Hàn giúp đỡ Hàn Đông quá nhiều.
- Ông nội, ông an tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng. Cố gắng không để ông thất vọng.
Hàn Đông kiên định nói.
Lão thái gia mỉm cười nói
- Ừ, không chỉ là không để ông thất vọng, mà là không để mọi người thất vọng, bây giờ người đang quan sát cháu không ít đâu. Nhiều lão chiến hữu cũng nhắc đến cháu đấy, có thêm phần ca tụng cháu. Tất cả mọi người đều kỳ vọng vô cùng lớn đối với cháu đó, đều hy vọng cháu có thể mau mau trưởng thành, có điều cháu cũng không nên coi đó là gánh nặng quá lớn trên lưng, công việc làm từng chút một, kinh nghiệm cũng tích lũy từng tý một, mỏng thành dầy, cũng không nên hy vọng ăn nhiều quá thành béo.
Hàn Đông nói
- Ông nội ông yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt mỗi một công việc, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Lão thái gia nói
- Hàn Đông bức ảnh cháu xem lần trước, cháu nghĩ thế nào?
Trong lòng Hàn Đông ngẩn ra, không thể ngờ được lão thái gia lại hỏi đến chuyện này, lần trước mẹ đem bức ảnh một cô gái đến cho mình xem, bản thân cũng không xem cẩn thận, trực tiếp nói không được, thời gian chưa qua được bao lâu, lão thái gia lại hỏi mình về việc này.
- Ông nội, cháu bây giờ còn có thời gian xem xét việc này sao?
Hàn Đông đành phải lấy lý do này để đẩy đi.
Lão thái gia cười ha ha
- Vậy được rồi, có điều chuyện này không được kéo dài lâu đâu đó.
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian, hoặc là đợi đến khi bản thân làm được ra thành tựu càng lớn, đến lúc đó càng thêm có ngôn quyền, khi đó lão thái gia sẽ để bản thân tự do lựa chọn cũng chưa biết chừng.
Đồng thời Hàn Đông cũng cảm thấy kỳ quái, lão thái gia gọi điện đến chỉ để tâm sự sao?
Lão thái gia tuy ở nhà nhãn rỗi, ông cũng không thể không có việc gì tìm mình nói chuyện phiếm mà.
Đương nhiên, lão thái gia không nói, Hàn Đông cũng không nói.
Lão thái gia lúc này nói
- Ừ, không có việc gì nữa.
Nói xong, ông liền dập máy.
Hàn Đông nắm điện thoại. Vẫn ngẩn người ra. Lão thái ra rốt cuộc là có ý gì chứ?
Suy nghĩ một lát, Hàn Đông cũng không nghĩ ra nguyên nhân, tuy là thân nhất, nhưng ông Hàn tự nhiên không thể giống như ông nội thông thường mà tùy tiện gọi điện như vậy để tìm hiểu tình hình gần đây.
Một lát sau, Hàn Đông liền gọi điện cho bố.
- Tiểu Đông, gần đây làm thế nào rồi.
Trong ngữ khí của bố Hàn Đông vô cùng thanh âm vọng đến, cảm giác vô cùng tích cực.
Trong lòng Hàn Đông liền cảm giác được vô cùng ấm áp
- Bố, con gần đây vẫn khỏe, công việc của bố vẫn tốt chứ?
Hàn Đông cười nói.
Hàn Chính cười nói
- Bận, ngoài bận ra, thì vẫn là cảm giác bận.
Thân là chủ tịch tỉnh, công việc của Hàn Chính vô cùng nhiều, hơn nữa, nếu như ông ta muốn làm ra thành tích, tự nhiên cũng càng bận, tỉnh Vân Điền lại là một trong các cơ sở có địa phương khá yếu kém. Nếu muốn có thể tìm được nơi thích hợp để phát triển tiền đồ, thì là một việc không dễ dàng gì, mặt khác, Chủ tịch tỉnh cũng không phải là nhân vật số một của tỉnh, rất nhiều chuyện không thể là chủ được, bởi vậy khi nỗ lực làm việc, còn phải xử lý phương diện vấn đề nhân sự, cho nên bận là điều không tránh được.
Sau khi hỏi thăm về mẹ xong, Hàn Đông tiện nói
- Bố, lúc nãy ông nội gọi điện cho con.
- Thật không, ông nói gì vậy?
Hàn Chính hỏi, đồng thời, ông ta cũng cảm nhận được, lão thái gia coi trọng thế nào, từ việc Hàn Đông làm ra không ít động tĩnh ở Vinh Châu, lão thái gia thực tế đã gọi điện không ít lần. Mà ông ta thân là Chủ tịch tỉnh, đến tỉnh Vân Điền nhậm chức, lão thái gia chưa từng gọi điện một lần.
Hàn Đông nói nội dung mà hai ông cháu nói đến, cũng không nói gì, hắn tin bố chắc chắn biết được ý của việc gọi điện thoại. Quả nhiên, Hàn Chính sau khi nghe xong cười nói
- Xem ra lão thái gia vô cùng coi trọng con rồi. Con bây giờ đã là Bí thư huyện ủy, vừa mới đề bạt lên cấp Cục trưởng không lâu, nếu muốn thăng cấp, phải đợi sau một khoảng thời gian sau rồi tính.
Hàn Đông nhân tiện nói
- Cái này con biết, có điều con tạm thời vẫn hy vọng ở huyện Vinh Châu, công việc ở đây vừa mới đến tay, con cũng muốn làm được chút chuyện thực sự rồi tính tiếp.
Hàn Chính cười nói
- Bố biết ý của con, con cứ yên tâm công tác đi, về phần sắp xếp cụ thể thế nào, phỏng chừng tạm thời không có gì. Dẫu rằng lý lịch của con không đủ, đợi đến khi thích hợp, phỏng chừng để con lên làm ở Bộ hoặc là cơ quan trực thuộc tỉnh một khoảng thời gian, quá độ một chút đến lúc đó để con lên thêm một tầng.
Hàn Đông cái này coi như hiểu, điện thoại này của lão thái gia, chủ yếu là hiểu rõ một chút tình hình công việc gần đây và tình trạng tư tưởng của bản thân, làm vậy là để sắp xếp sự phát triển về sau cho hắn.
Dù sao nếu Hàn Đông vẫn ở huyện Vinh Quang Vinh Châu đảm nhận chức Bí thư Huyện ủy, tuy nhiên có thể được rèn luyện, nhưng nếu ở đây, muốn đề bạt đến cấp Phó giám đốc sở, cũng không dễ dàng như vậy. Biện pháp thông thường tốt nhất chính là đến các Bộ Trung ương hoặc cơ quan quan trọng của Tỉnh làm một khoảng thời gian, như vậy nếu như tiếp tục, có thể thuận lý thành chương đề bạt đến cấp Phó giám đốc sở.
Hàn Đông từ cuối tháng chín năm chín hai bắt đầu là Chủ tịch huyện Phú Nghĩa. Cấp bậc được đặc biệt đề bạt tới cấp Cục trường, vậy thì ít nhất sau hai năm, cũng đến tầm tháng mười năm chín tư mới có thể phù hợp yêu cầu.
Bây giờ tháng tư năm chín ba, Hàn Đông cho dù là trong thời gian ngắn nhất được đề bạt, cũng phải đợi hơn năm rưỡi nữa mới được.
Nói cách khác, dựa vào sắp xếp của trong nhà, Hàn Đông phỏng chừng cũng có thể ở lại huyện Vinh Quang tầm nữa, sau đó lại thay đổi vị trí một chút, đi ra bộ môn khác thưởng lãm xem sao, vì bước tiếp theo nâng cao cơ sở.
Cách phát triển loại xoắn ốc này, là giống như người có bối cảnh thân phận như Hàn Đông, lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy đối với sự sắp xếp trong nhà, Hàn Đông ngược lại cũng không phản đối gì.
Đồng thời đi thêm một số bộ môn, bản thân cũng thêm kinh nghiệm, đối với sự phát trển về sau cũng có lợi.
Nói chuyện với bố một lúc, Hàn Đông dập điện thoại, đã hiểu được ý của cuộc điện thoại lão thái gia gọi đến, Hàn Đông cũng không lo lắng gì.
Hàn Đông bây giờ biết lão thái gia gọi điện tìm hiểu tình hình, là vì sắp xếp bước tiếp theo cho bản thân.
Trên thực tế, Hàn Đông kỳ thực không muốn đến các bộ của trung ương, tuy rằng sẽ được xem trọng hơn, nhưng Hàn Đông cảm thấy bản thân cần nhất không phải là nhìn về nơi xa, mà là tự tích lũy tư bản trong công việc thực tế.
- Thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa, dù sao chắc cũng có thể ở lại huyện Vinh Quang thêm khoảng thời gian, vậy thì ta làm tốt việc ở đây, tranh thủ phát triển kiên cố cơ sở ở huyện Vinh Quang
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
Cái gọi là làm quan một lần, tạo phúc một phương, Hàn Đông vẫn luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân.
Bản thân không chỉ là không ngừng rèn luyện. Đồng thời tích lũy chiến tích, nhất định phải làm ra việc hữu dụng, nhất định trong quá trình đảm nhiệm, lưu lại dấu vết phát triển của bản thân.
Trước đây Hàn Đông ở trấn Triệu Hoa, huyện Phú Nghĩa, đều làm ra nhiều chiến tích, tất cả những việc hắn làm này, đều là muốn có chỗ tốt phát triển lâu dài.
Bởi vậy, Hàn Đông quyết định, bản thân nhất định mau chóng làm xong công trình cải tạo thành phố cũ huyện Vinh Quang. Chỉ cần trước khi bản thân rời đi, có thể chính thức bắt đầu công trình này, vậy thì sau khi bản thân rời đi, người đảm nhiệm có thể tiếp tục dựa vào phương án còn lưu lại của bản thân mà tiếp tục tiến hành.
Đương nhiên phải đảm bảo trong thời gian nhất định, huyện Vinh Quang còn có thể tiếp tực dựa theo ý tưởng của bản thân mà tiếp tục phát triển, Hàn Đông cũng từ các phương diện mà bắt đầu chuẩn bị tiến hành, trước tiên chuẩn bị phương diện nhân sự, bất kỳ công việc nào, cuối cùng đều là muốn có người đi thực hành. Hàn Đông nếu muốn sau khi bản thân rời đi, sự phát triển của huện Vinh Quang không đến mức phát triển theo hướng khác, mà phải lưu lại một phe có thể dựa vào mới được.
Lấy bút ra, Hàn Đông bắt đầu viết lên cuốn sổ nhỏ về cán bộ cấp Cục phó trở lên trong huyện. Đồng thời cũng nhớ viết ra những cán bộ cấp trưởng phòng mà hắn cho rằng có năng lực.
Sau đó Hàn Đông đếm một lúc, bản thân viết ra hơn hai mươi người, nếu như bản thân có thể trong thời gian có hạn, sắp xếp bọn họ ở trên những cương vị quan trọng, vậy thì tương lai có bọn họ, sự phát triển của huyện Vinh Quang, thì không có gì phải lo lắng rồi.