Hàn Đông phục hồi tinh thần trở lại, sau đó hắn đi qua tiếp điện thoại.
- Tiểu Đông, có xem thời sự không?
Trong điện thoại vang lên giọng nói vui sướng của cha Hàn Đông, là Hàn Chính.
Hàn Đông cảm thấy ấm áp, tuy người nhà chẳng phải lúc nào cũng tỏ ra quan tâm, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ chính là luôn chú ý đến những vấn đề liên quan đến mình.
- Bố, con đang xem.
- Ha ha, vậy thì tốt, có cảm tưởng thế nào?
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Con cảm thấy những lời phát biểu của thủ trưởng thật sự là nhìn xa trông rộng, chỉ có thể tổng kết bằng một câu, cần xâm nhập và học tập.
Hàn Chính nở nụ cười:
- Tiểu tử con đừng dối trá, bố nói thẳng, tuyến trên đã có quyết định về chiều hướng tương lai, con có cần điều động không?
- Tạm thời không cần, con sẽ tự mình cố gắng.
- Vậy thì được, bố tin tưởng con, nhưng con nên nhớ sau này gặp chuyện thì không nên xúc động, cần thương lượng với người nhà, không nên quên mình không phải cô độc.
Hàn Chính nói đến câu sau thì nghiêm túc hẳn lên:
- Ông nội rất kỳ vọng vào con, mà con cũng đừng để cho ông phải thất vọng.
Hàn Đông không khỏi đứng thẳng lên nói:
Bố yên tâm, con sẽ cố gắng.
Hàn Chính chợt lộ ra vài câu vui sướng:
- Được, được rồi, bố cúp điện thoại đây.
Khoảng thời gian tiếp theo, thủ trưởng đi thị sát dọc sông Trường Giang, từ thành phố Hồ Xương xuống thành phố Minh Châu, vừa thị sát vừa phát biểu. Những lời phát biểu của lãnh đạo có tổng cộng sáu phương diện, trong đó quan trọng nhất chính là tư tưởng, đó là phải đẩy mạnh tiến độ cải cách, cần phải lớn gan xông về phía trước, tập trung tinh lực xây dựng và phát triển kinh tế.
Khi thủ trưởng thị sát, đài truyền hình trung ương, nhật báo Trung Quốc, nói chung là các hãng truyền thông lớn luôn theo sát đưa tin.
Lúc này đất nước vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt, nhưng lần này tất cả chuyên gia, học giả đều có sự nhất trí kinh người, bọn họ đều phân tích tinh thần các bài phát biểu của thủ trưởng, hoặc là tán hưởng hoặc tiến hành luận chứng, không còn bất kỳ ai thể hiện sự hoài nghi với thế cục trước mắt.
Lúc này vài lãnh đạo chủ chốt trong nước bắt đầu lên tiếng, ai cũng ủng hộ những lời phát biểu của thủ trưởng; một vài ban ngành bắt đầu triển khai những hoạt động học tập tinh thần chỉ thị của thủ trưởng.
Nhưng thế cục ở tỉnh Tây Xuyên vẫn có chút nặng nề, đặc biệt là đám cán bộ lãnh đạo vẫn chú trọng vào phương diện ổn định.
Thành phố Vinh Châu, lúc này tập thể đảng ủy chính quyền đều mất tiếng, trước đó không ai nghĩ thế cục sẽ biến hóa nhanh như vậy. Bây giờ hướng gió ở cao tầng đã hoàn toàn thay đổi, cũng không giống như những gì mà trước đó bọn họ đã phân tích, bây giờ tình cảnh của bọn họ có chút xấu hổ.
Trong huyện Phú Nghĩa, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận cũng dễ thở hơn khá nhiều, nhưng hắn vẫn đang đợi thế cục tiến thêm một bước trong sáng hơn. Ngày hôm nay thế cục đã nghiêng về phía hắn, hắn không cần sốt ruột, tạm thời chỉ cần một chữ ổn mà thôi.
- Chủ tịch huyện, chủ tịch Hàn đến.
Thạch Dũng gõ cửa xin chỉ thị của chủ tịch Phương Trung.
- Cậu bị gì sao? Tôi đã nói rồi, chủ tịch Hàn đến có thể trực tiếp đi vào, không nhớ sao?
Phương Trung nói bằng lời đầy tính khiển trách.
- Vâng, tôi nhớ.
Thạch Dũng cười nói.
Vài ngày nay tâm tình của chủ tịch Phương Trung là không tốt, hơi động một chút lại muốn phê bình và trách mắng, Thạch Dũng đã thích ứng, dù sao chỉ cần hầu hạ tốt, nhịn một chút cũng tốt cho tương lai.
Lúc này âm thanh cởi mở của Hàn Văn Học cũng truyền đến:
- Chủ tịch, cũng không thể trách Thạch Dũng, là tôi để cậu ấy xin chỉ thị.
Phương Trung đứng lên nói:
- Anh Hàn, anh còn khách sáo như vậy làm gì, ngồi bên này đi.
Hai người đến ngồi xuống ghế sa lông, đều châm một điếu thuốc.
Ngay sau đó Thạch Dũng bưng trà đi vào, hắn đặt trà trước mặt Hàn Văn Học rồi cung kính nói:
- Chủ tịch Hàn, mời dùng trà.
Hàn Văn Học khẽ gật đầu, đợi đến khi Thạch Dũng lui ra và đóng cửa thì hắn nói:
- Chủ tịch, tình thế bây giờ không hay...
Phương Trung thở dài một hơi nói:
- Đúng vậy, biến hóa quá nhanh...
Hàn Văn Học nói:
- Tôi thấy tuyến trên cũng không yên ắng được mấy ngày nữa, đến lúc đó sợ rằng có thay đổi.
Phương Trung lấy tay vuốt mái tóc bóng mượt, một lúc lâu sau mới nói:
- Điều này chúng ta cũng không nên lo lắng, tuyến trên chắc chắn sẽ động nhưng là một tập thể lớn, cũng không thể nào động hết được, các lãnh đạo liên quan đến tôi và anh, có lẽ càng ít động đến.
Hàn Văn Học gật đầu nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng tuyến trên động thì bên kia sẽ không chịu nhàn rỗi, tôi đoán đối phương nhất định sẽ mượn chuyện của Hàn Đông để phát lực.
Phương Trung cười nói:
- Thế thì không sao, xử lý chuyện của Hàn Đông là quyết định của tập thể, dù sao cũng không có vấn đề. Ngược lại thì Hàn Đông này phải xem lại, anh nói xem những bài viết của cậu ta là cố tình hay vô tình?
Hàn Văn Học suy nghĩ rồi nói:
- Không ngờ tên này liều lĩnh lại có thể gây nên tiếng vang lớn như thế, cũng khôn giống như vô tình. Nhưng khi xử lý cậu ta, cũng chỉ có bên kia lên tiếng giúp đỡ, tuyến trên không có phản ứng, ngược lại còn có nhiều lãnh đạo muốn nghiêm túc xử lý hắn.
Phương Trung nhíu mày nói:
- Nghe nói người này được phó chủ nhiệm Ngô giới thiệu cho Thẩm Tòng Phi, có lẽ có chút quan hệ nhưng không quá mạnh, nhưng bài viết...Ba bài viết của hắn lại được đưa lên nhật báo Trung Quốc, thật sự khó ngờ...
Phương Trung lắc đầu, rõ ràng là trăm mối nghi ngờ khó hiểu.
Hàn Văn Học uống vào một ngụm trà rồi cười nói:
- Dù hắn có thân phận gì, đến khi đó chúng ta cho hắn quay về công tác ở cục thống kê là được.
- Đúng, để cho hắn quay về cục thống kê, tôi thấy sau này anh nên xem xét phạm vi công tác này, không thể cho đối phương làm loạn.
Phương Trung nói, sau đó dụi mạnh tàn thuốc.
Khi hai người Phương Trung nói chuyện, Hàn Đông cũng đi đến bên ngoài phòng làm việc của Hoàng Văn Vận.
Khi thấy Hàn Đông thì Trương Trường Hà cười nói:
- Cục trưởng Hàn đến...
Hàn Đông tranh thủ thời gian nói:
- Trưởng khoa Trương, cũng đừng gọi tôi như vậy, bây giờ tôi là một nhân viên bình thường.
- Ha ha, chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi.
Trương Trường Hà cười nói:
- Anh cứ trực tiếp đi vào.
Loại đãi ngộ trực tiếp tiến vào trong phòng làm việc của bí thư Hoàng Văn Vận thế này ở huyện Phú Nghĩa cũng không có mấy người được hưởng, vì vậy có the thấy bí thư Hoàng rất coi trọng hắn, có lẽ không bao lâu sau hắn sẽ được trọng dụng. Là một thư ký, Trương Trường Hà tất nhiên biết rõ tâm tư của Hoàng Văn Vận, vì vậy hắn rất khách khí với Hàn Đông, nếu bây giờ làm tốt quan hệ với đối phương, sau này sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa Trương Trường Hà sẽ không dám khinh thường vị cán bộ trẻ tuổi kia, chỉ cần nhìn vào tầm mắt và sự quyết đoán của đối phương trong ba bài viết lên báo, như vậy cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Trương Trường Hà cảm thấy, Hàn Đông sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phóng lên trời, bây giờ đầu tư cũng không đủ.
Trong phòng làm việc của bí thư huyện ủy, sau khi Hàn Đông ngồi xuống thì Hoàng Văn Vận tùy ý hỏi thăm: