Người Cầm Quyền

Chương 425: Oan gia ngõ hẹp



Hàn Đông xuống lầu lái xe đi.

Vừa lái ra cửa Hàn Đông liền nhìn thấy Tô Vũ Lan ôm chiếc hộp lên một chiếc taxi, chiếc taxi đó liền đi nhanh như chớp.

Bên cạnh đường một người đàn ông tức giận la mắng, người này lại là bạn trai trước của Tô Vũ Lan Hoàng Kiến An.

- Xem ra Tô Vũ Lan từ chức có liên quan mật thiết với Hoàng Kiến An?

Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, đồng thời vô cùng khinh bỉ Hoàng Kiến An này, hồi đó anh ta thường viết thư tố cáo mình, mặc dù cũng bị người sau xúi giục nhưng tên tiểu tử này cũng làm người ta khó chịu.

Đương nhiên Hoàng Kiến An chỉ là một nhân vật nhỏ, cho dù anh ta đã cho Hàn Đông nhiều phiền toái nhưng Hàn Đông cũng chẳng quan tâm nhiều.

Hàn Đông chỉ cảm thấy Tô Vũ Lan nếu vì tên này mà từ chức thì thực sự không đáng.

Vừa về tới nhà điện thoại của Hàn Đông vang lên, Hàn Đông lấy ra nhìn là điện thoại của Kiều Hiếu Nghĩa gọi tới, bỗng giật mình, nghe điện, khách khí nói:

- Chào bác Kiều

- Hàn Đông, việc San San từ chức cậu biết chưa?

Kiều Hiếu Nghĩa nhẹ nhàng hỏi.

Hàn Đông lúc này mới hiểu, hóa ra Kiều Hiếu Nghĩa gọi điện đến là hỏi việc này,

- Cháu biết, San San hôm qua gọi điện cho cháu, không ngờ cô ấy lại từ chức nhanh như vậy.

Kiều Hiếu Nghĩa nghe xong trầm mặc một lúc hỏi

- Hàn Đông, cậu rốt cuộc tính thế nào?

Hàn Đông dừng một chút lập tức nói:

- Bác Kiều, tình cảm của cháu đối với San San là thật lòng nhưng…

- Tôi biết rồi.

Kiều Hiếu Nghĩa không đợi Hàn Đông nói xong liền tắt điện thoại.

Trong tay Hàn Đông cầm điện thoại ngây người ra một lúc rồi lắc đầu, cất điện thoại đi.

Hàn Đông hiểu thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa.

Chỉ là tình cảm của Hàn Đông dành cho Kiều San San là chân thành.

Mâu thuẫn ở giữa này nhất thời Hàn Đông cũng không có cách nào giải quyết, Hàn Đông cũng không thể nói với bố mẹ Kiều San San để Kiều San San theo mình mà không có bất kỳ danh phận nào.

Có một số việc chỉ lặng lặng làm, nếu nói ra lại làm người khác khó mà tiếp nhận.

- Ngoài Kiều San San còn có Bạch Vũ Giai

Hàn Đông cảm thấy đầu có chút đau, việc của Kiều San San đã như vậy chỉ có thể thích ứng dần.

Mà Bạch Vũ Giai là người phụ nữ kiếp trước mà Hàn Đông yêu thương nhất,. Nếu kiếp này trời để anh một lần nữa gặp cô thì Hàn Đông không thể không quan tâm đến cô, hơn nữa bây giờ hai người đã có quan hệ thân thiết, Hàn Đông cũng không thể mặc kệ được.

Bây giờ Kiều San San mặc dù chưa biết chuyện của Hàn Đông và Bạch Vũ Giai, nhưng chỉ sợ sớm hay muộn cô cũng sẽ biết, việc này phải giải thích cho cô mới được. Đương nhiên Hàn Đông cũng có thể dùng sự thực để giải thích cho nên làm thế nào cũng để Kiều San San tiếp nhận chuyện này, cũng là một việc tương đối phức tạp.

Ngày hôm sau Kiều San San liền tới Thục Đô, cô kéo một chiếc va li hành lý, xem ra đã chuẩn bị cùng Cát Ny đi du lịch rồi.

- Hàn Đông, em bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Kiều San San cười nói.

Hàn Đông cười, trong lòng vô cùng cảm động, ôm Kiều San San vào trong lòng.

Kiều San San cũng ôm chặt Hàn Đông.

- Đi chơi mấy ngày cho khuây khỏa, nghĩ ra làm gì rồi thì nói cho anh biết, anh sẽ sắp xếp cho em.

Hàn Đông cười nói.

Kiều San San gật đầu nói:

- Vâng, để em nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh nhé.

Vì hẹn với Cát Ny là ngày kia đi nên Kiều San San vẫn có thể ở Thục Đô cùng Hàn Đông hơn 1 ngày.

Buổi tối, Hàn Đông và Kiều San San mây mưa một hồi lâu.

Khi hai người mệt rồi năm trên giường thì Kiều San San đầu gối lên cánh tay Hàn Đông, trên mặt ửng đỏ, hai mắt long lanh quyến rũ.

Tay của Hàn Đông vẫn di chuyển trên người Kiều San San, da của cô mịn màng bóng bẩy vô cùng.

- Hàn Đông, Bạch Vũ Giai hình như có ý với anh.

Kiều San San đột nhiên nói.

Hàn Đông ngạc nhiên lập tức cười hỏi:

- Làm sao em biết?

Kiều San San cười nói:

- Lần trước em nhìn thấy, ánh mắt cô ấy nhìn anh không bình thường, nói thực anh và cô ấy có phải có gì không, nếu không anh tại sao giúp cô ấy như vậy, còn bảo Hàn Mạnh Lương chăm sóc cô ấy.

Hàn Đông chột dạ lập tức cười nói:

- Anh kiếp trước có quen với cô ấy, cũng nên giúp cô ấy một chút, em có tin không?

Kiều San San nhìn Hàn Đông, đôi long mi dài nhẹ nhàng chớp, cười khúc khích nói:

- Em tin anh mới là lạ.

Hàn Đông cũng cười nói:

- Kỳ thực những điều anh nói là thật.

- Hừ, không nói thì thôi.

Kiều San San không nói gì chu miệng nhỏ nhắn dùng tay nhéo người Hàn Đông một cái

- Không nói thì thôi, hai ngày nữa em và Cát Ny cùng nhau đi Yến Kinh tìm Bạch Vũ Giai, nói chuyện trực tiếp với cô ấy.

Cô ấy biết đời tư của Bạch Vũ Giai mà trước cũng thường xuyên liên lạc nói chuyện với Bạch Vũ Giai, vì thế lần này cô đã sớm nói với Cát Ny rồi, tới lúc đó cùng đi Yến Kinh sẽ gặp Bạch Vũ Giai.

Hàn Đông nói:

- Vậy em đi hỏi cô ấy xem.

Trong lòng Hàn Đông hi vọng Kiều San San và Bạch Vũ Giai tiếp xúc với nhau nhiều hơn, như vậy quan hệ của họ càng tốt thì sau này cũng tốt hơn.

Ngày hôm sau đúng vào chủ nhật, Hàn Đông kiểu gì cũng có mấy chỗ tụ tập.

Buổi sáng thứ hai, Hàn Đông lại tự lái xe tiễn Kiều San San tới Vinh Châu.

Từ khi kết thúc công việc khảo sát lần trước Hàn Đông lại nhàn hạ vì thế nghỉ nửa ngày cũng không vấn đề gì, anh chỉ gọi điện tới văn phòng báo nghỉ một tiếng là được.

Kiều San San ngồi ở ghế phụ, miệng thì thầm hát tỏ vẻ thoải mái.

Hàn Đông cũng biết cô như vậy chỉ là che đậy nỗi khổ sở trong lòng cô.

Đối với điều này Hàn Đông tạm thời không có cách nào cả, chỉ hi vọng thời gian có thể xoa dịu tất cả.

- Ha ha, Hàn Đông, anh vẫn vậy.

Gặp nhau Cát Ny cười ha ha nói.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy em cho rằng anh có thể thay đổi như thế nào?

Cát Ny nói:

- Anh bây giờ có uy phong rồi, cán bộ mấy trăm phòng toàn tỉnh đều kính sợ anh, vốn cho là anh chức quan ngày càng to không ngờ chẳng những như vậy, mà ngày càng đẹp trai, khó trách San San bị anh hút mất hồn.

Kiều San San nói với Cát Ny:

- Ny Ny, cậu nói gì vậy?

Hàn Đông cười nói:

- Buổi trưa ăn ở đâu anh mời các em.

Cát Ny nói:

- Vậy được, em đang muốn ăn gì đó thật ngon.

Ăn cơm xong Hàn Đông nghỉ ngơi, rồi mới lái xe về Thục Đô.

Nhìn xe của Hàn Đông lái đi xa trong lòng Kiều San San vô cùng lưu luyến.

Cát Ny cười nói:

- Được rồi, San San, làm gì mà lưu luyến thế, chỉ là xa mấy ngày thôi mà.

Kiều San San trên mặt có chút ửng đỏ nói:

- Cậu nói gì vậy?

Cát Ny nói:

- San San, mình nói với bạn rồi tại sao lại từ chức vậy? Bạn muốn ở cùng Hàn Đông cũng không cần phải từ chức mà, có thể điều tới bên cạnh anh ta.

Kiều San San nghĩ trong lòng rồi lắc đầu nói:

- Không sao, mình cảm thấy đi làm không có ý nghĩa gì, mình lại không thích theo chính trị, nghỉ ngơi mấy ngày sau đó nghĩ xem sau này làm gì.

Cát Ny nói:

- Cũng đúng, cả ngày đi làm từ sáng đến tối cũng không có chút ý nghĩa gì, lại không tự do, hay là cậu với mình cùng làm ăn đi.

Kiều San San thản nhiên cười:

- Mình không biết làm ăn, không giúp gì được bạn đâu.

- - Ha ha, làm ăn có gì đâu mà không biết, học cái là biết mà.

Cát Ny i cười nói

- Cái này lại không cần kỹ thuật nhiều.

Nghe Cát Ny nói Kiều San San lay động, cái này cũng là một lựa chọn không tồi, mình sau này cũng không thể dựa hoàn toàn vào Hàn Đông, còn phải phát triển sự nghiệp của bản thân mới được.

- Anh Đông, bây giờ tôi giải phóng rồi, ha ha.

Lữ Nam Phương vui vẻ nói trong điện thoại, bây giờ Lữ Quốc Trung đã rời khỏi Thục Đô, tới Yến Kinh làm việc rồi, anh không còn bị bố mẹ quản nữa, cảm giác như tháo được gồng xích trên người

- Anh Đông, buổi tối tôi gọi Ngưu Chí Không tới cùng đi ăn cơm nhé, phải chúc mừng chứ.

Hàn Đông cười nói:

- Được, cậu đặt chỗ đi rồi báo tôi.

Rất nhanh LữPhương Nam đặt chỗ, vẫn là Bạch kim vương cung lần trước anh thích đi. Hàn Đông vốn không muốn đi tới những nơi đó nhưng không muốn làm Lữ Phương Nam mất hứng, hơn nữa trong điện thoại nói rồi, chỉ là đi ăn cơm không có các tiết mục khác.

Vừa tắt điện thoại không lâu điện thoại của Hàn Đông lại reo lên, lần này lại là Yến Lâm gọi tới.

- Anh Đông đang bận gì vậy, lâu như vậy không thấy tới trường tìm chúng em chơi.

Yến Lâm nói dịu dàng trong điện thoại.

Hàn Đông cười nói:

- Em tưởng anh cũng giống em ngày ngày không có việc à.

- - Ha ha, em là học sinh hiếu học mà.

Yến Lâm cười ha ha nói.

- Anh Đông, Lục Oánh nhớ anh, tối nay anh có việc gì không hay mời chúng em ăn cơm đi.

Trong điện thoại có tiếng trách móc thẹn thùng của Lục Oánh, lập tức nghe thấy hai cô gái trêu đùa ở đầu dây bên kia.

Hàn Đông cười, hai con bé này luôn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, nghe thấy tiếng cười của họ trước mắt hiện lên bộ dạng đầy trẻ trung của họ, Hàn Đông cảm thấy mình dường như cũng phải trẻ trung một chút.

- Tối hôm nay anh có hẹn rồi, để khi khác anh mời cơm các em nhé.

Hàn Đông cười, mặc dù nói tối nay họ không làm gì nhưng Bạch Kim Vương cung là nơi mà hai cô gái Yến Lâm và Lục Oánh không nên tới.

- Vậy à?

Giọng điệu của Yến Lâm có chút buồn, lập tức nói:

- Nếu tối nay không được vậy anh phải mời chúng em 2 lần đấy.

Hàn Đông cười nói:

- Được, do em quyết định

- Hì hì, cứ như vậy đi, chúng em đợi anh đấy.

Yến Lâm cười hi hi

- Không làm phiền anh làm việc nữa, chúng em đi ăn đây.

Tắt điện thoại Hàn Đông không kìm chế được lắc đầu, nhìn đồng hồ sắp đến giờ tan làm, liền xuống lầu lái xe tới Bạch Kim Vương cung.

Nửa tiếng sau đã tới rồi, Hàn Đông lái xe vào bến đỗ xe, liền nghe thấy phía trước có người đang cãi nhau, trong đó còn có tiếng của Lữ Nam Phương, Hàn Đông không khỏi ngạc nhiên, dừng xe rồi đi tới chỗ có tiếng cãi nhau thì thấy người to tiếng với Lữ Nam Phương là Bảo Hồng Hồng, đúng thực là oan gia ngõ hẹp, thế nào mà tới đây lại có thể gặp được tiểu tử này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.