Người Cầm Quyền

Chương 514: Cách xa cô ấy một chút



Khi cảnh sát bắt người,trong đám đàn ông mặc vest, có một tay sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ bất an, lúc này nhắm có cơ hội liền phóng xuống dưới lầu.

- Đứng lại!

Hai gã cảnh sát quát to, lập tức liền đuổi theo đến cùng

Tuy nhiên tay thanh niên vẫn không nghe lời.

Anh ta liều mạng cố chạy lao xuống dưới, nhưng không may bị ngã và đập đầu vào tường. Anh ta đứng dậy, một chút cũng không cảm thấy đau đớn, mặc kệ cứ thế tiếp tục chạy xuống dưới.

- Không được nhúc nhích!

Một viên cảnh sát đứng ở dưới lầu lúc đó đã chặn đứng đường đi của tay thanh niên kia.

Nhìn viên cảnh sát trên tay có súng, tay thanh niên run lên bần bật, đứng không vững và bị ngã xuống đất, một vật gì đó màu đen rơi ra từ lồng ngực của anh ta.

Trên mặt sàn xi măng phát ra âm thanh gì đó kêu loảng xoảng.

- A

Viên cảnh sát vừa nhìn thấy đồ vật kia liền hô lên một tiếng, hai tay lập tức cầm súng, quát to:

- Không được nhúc nhích, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên!

Vật rơi trên mặt đất chính là súng lục mô phỏng, thảo nào viên cảnh sát nhìn thấy lại khiếp sợ.

Những cảnh sát ở phía sau cũng có thể nhìn thấy súng rơi trên mặt đất, theo sau một trái một phải áp tải tên thanh niên đó, còng lên hai cái còng tay

Theo sau do 2 viên cảnh sát áp giải tay thanh niên lên xe, viên cảnh sát khác đeo găng tay và nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nhanh chóng đi lên lầu, đi đến trước mặt Cục trưởng Công an thành phố Đào Hi Gia, nói:

- Cục trưởng, đây là vật rơi từ trên người người kia xuống!

Đào Hi Gia lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. Đánh nhau vốn là một chuyện, nhưng đây lại là súng, vậy tính chất không giống nhau.

Sắc mặt của giám đốc sở công an tỉnh Nhâm Đức Gia cũng trầm đi, lập tức ra lệnh:

- Đào Hi Gia, những người này lập tức giải về, cách ly. Để chờ sở công an tỉnh tiếp nhận.

- Vâng, thưa Giám đốc sở.

Đào Hi Gia cúi chào nhận lệnh, trong lòng có chút hoài nghi, không biết tại sao Nhâm Đức Gia lại coi trọng việc này đến vậy, tuy nhiên anh ta cũng không hỏi và lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Sau đó trên khuôn mặt của Nhâm Đức Gia lại tỏ rõ sự thản nhiên.

Nói

- Xin chào, anh là Hàn Đông phải không. Tôi là Nhâm Đức Gia người của sở Công an tỉnh, anh không sao chứ?

Hàn Đông cười và nói:

- Chào giám đốc Nhâm. Tôi không sao, vất vả cho ngài rồi.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Hàn Đông reo lên, cầm xem là ai thì chính là bố, hắn nhận điện thoại, trong điện thoại bố hắn nói:

- Tiểu Đông, sự tình này không liên quan gì tới con. Con không nên dây vào

Hàn đông nao nao.

Vậy là rõ rồi, xem ra bố dùng một cuộc điện thoại đã phái giám đốc Nhâm đến, đó không đơn thuần là do mình, chỉ sợ có sự sắp đặt khác.

- Con biết rồi.

Hàn Đông nói, đã như vậy, mình cũng bớt chuyện

Dù sao lần này gây quá nhiều chuyện, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cúp điện thoại, Hàn Đông cười với Nhâm Đức Gia nói:

- Giám đốc Nhâm, sự tình là như thế này, tôi đến tập đoàn Đông Thăng để tìm bạn, kết quả là nhìn thấy tên họ Tần này quấy rầy bạn của tôi, tôi ngăn anh ta lại, và thế là anh ta dẫn thêm vài thanh niên đến làm loạn gây sự. Sự việc chỉ đơn giản như thế, những việc khác không liên quan đến tôi.

Nhâm Đức Gia sau khi nhìn thấy Hàn Đông nhận điện thoại, liền đơn giản hóa sự việc đi một chút

Đồng thời cho thấy không liên quan đến việc này, và cũng hiểu được cuộc điện thoại vừa rồi là do Chủ tịch tỉnh Hàn gọi tới.

Và công ty Mặc Thiết này, sở công an tỉnh sớm đã chú ý tới, hơn nữa còn an bài chuyên gia đang tiến hành điều tra, mà lần này, có lẽ là một mồi lửa

- Tôi biết rồi, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ tới tập đoàn Đông Thăng điều tra

Nhâm Đức Gia gật đầu nói.

Kiều San San cũng đã rõ 1 chút, lập tức rút ra tấm danh thiếp đưa cho Nhâm Đức Gia và nói:

- Chào giám đốc Nhâm, tôi là phó tổng giám đốc của công ty Vân Điển thuộc tập đoàn Đông Thăng, đây là danh thiếp của tôi, có gì cần phối hợp điều tra, mời ngài liên hệ với tôi.

Sau đó, cô lại đem Tần Dung cho tới nay càng không ngừng quấy rầy chính mình, mà lần này bị Hàn đông bắt gặp, chuyện đã xảy ra nói trốn tránh Nhâm Đức Gia nghe xong cũng không có tỏ vẻ gì.

Sau đó tiễn khách

Làm giám đốc của sở công an tỉnh, anh ta biết rõ thông tin về sự việc của tập đoàn Đông Thăng.

Biết mơ hồ có thế lực sau lưng, mặc dù biết Tần Dung chính là con trai của Tần Bác Thành - bí thư tỉnh ủy, nhưng la người bên chủ tịch thành phố Hàn Chính, nếu lựa chọn đội ngũ, vậy phải dốc hết sức cùng đi theo, ở thời khắc đinh đoạt hai bên tranh đấu, phát huy tác dụng ứng đối.

Ở tỉnh vân điền.

Chủ tịch tỉnh Hàn Chính từ bộ tài chính hàng không xuống cứ giống như là vượt Long Giang, rất nhanh liền đứng vững, thu thập tốt chính quyền bên này, sau đó thì loại bỏ Phó bí thư Bảo Xuân Long, sau lại bắt đầu phân cao thấp với Bí thư Tỉnh ủy Tần Bác Thành. Mới bắt đầu lực lượng hai bên là ngang nhau, nhưng có điều lực lượng sau lưng của Hần Chính ủng hộ ông ta đến cùng và bắt đầu chiếm lợi thế, chẳng qua là vẫn chưa hoàn toàn nắm hết thế chủ động mà thôi.

Nhưng xem tình thế hiện tại thì cái thời khắc chiếm thế chủ động không còn xa nữa rồi.

”Nghe nói con của Chủ tịch Hàn ở tình Tây có cấp bậc cũng rất cao.”

Trong lòng Nhâm Đức Gia thiết nghĩ, xuống lầu, ngồi vào xe gọi điện thoại hỏi, thật không ngờ Hàn Đông đã là cán bộ Phó giám đốc sở, hắn bao nhiêu tuổi mà đã là Phó giám đốc sở cơ chứ.

Tại công ty vừa xảy ra một chuyện làm cho nhân viên của công ty Vân Điền tập đoàn Đông Thăng hết sức ngạc nhiên, đám đàn ông mặc vest rõ ràng là những người không ra gì, nhưng lại theo sau cảnh sát tới, liền trực tiếp đưa bọn họ đi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Sự việc này đều làm cho người khác cảm thấy kì lạ

Có điều, bộ máy quản lí của công ty khá hoàn thiện, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đều giải quyết tốt mọi việc, cũng không có ai ở đó nói đông nói tây.

Nhưng đám nhân viên lễ tân đều vô cùng hoài nghi sau khi tay thanh niên bảnh bao đi lên, rất nhanh liền có một đám xã hội đen tới, không lâu sau cũng bị cảnh sát bắt, vậy tất cả bọn họ có liên quan gì tới gã thanh niên bảnh bao kia? Đến tận bây giờ, gã thanh niên vẫn ở trên lầu.

Hàn Đông cười khổ trước Kiều San San, nói:

- Chuyện này là như thế nào, anh muốn gây cho em sự ngạc nhiên, kết quả là lại thành ra như thế này.

Kiều San San đưa tay vuốt tóc, nói

- Hàn Đông, em cũng biết Tần Dung lại đến, anh ta cứ giằng co em mãi, em đã nói em có bạn trai rồi nhưng anh ta không tin.

Hàn Đông đưa tay ôm lấy eo cô ta, cười nói

- Không sao rồi. Anh nói em được nghỉ rồi mà tại sao vẫn ở văn phòng với mấy người nhân viên?

Kiều San San dựa vào ngực Hàn Đông, thản nhiên cười nói:

- Em không có việc gì làm, chi bằng tới công ty, cho nó thêm phần náo nhiệt.

Hàn Đông bỗng nhiên chua xót

Kiều San San vì duyên cớ mà phải rời xa tỉnh Tây, rời xa quê hương, rời xa những người bạn.

Mà hiện tại, ở nơi đất khách quê người.

Cô ta không có người thân, không có bạn bè, mỗi khi dịp tết đến là lại ở trong công ty, nỗi cô đơn ấy đáng lẽ ra cô ấy không phải chịu đựng.

- Đừng lo lắng

Hàn Đông giơ tay ôm Kiều San San vào lòng.

Kiều San San đứng ngây ra liền nói

- Không sao đâu, em vẫn tốt, có thời gian em vẫn thường đi dạo cùng cô Từ

Hàn Đông nói:

- Đúng vậy. Có thời gian em hãy đi dạo cùng mẹ nhé, hai người cùng đi, tiện thể có thể thảo luận chuyện công việc

- Có phải mẹ có việc gì cũng giao cho em, mặc kệ tất ngồi làm bà chủ?

Kiều San San cười và nói:

- Đâu có, cô ấy vẫn thường thường xuyên

đến làm.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy cũng thường xuyên không đến làm, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ra ngoài đi dạo thôi.

Kiều San San gật đầu.

Sau khi sửa sang lại một chút, cô ấy kéo tay Hàn Đông đi xuống lầu.

Nhân viên trong công ty nhìn thấy cô phó tổng xinh đẹp nắm tay một người trẻ tuổi xuống lầu, tất cả đều king ngạc vô cùng.

Từ lâu rồi, nhưng chưa từng được nhìn thấy bạn trai của sếp Kiều, người con trai kia dốt cuộc từ đâu đến, lẽ nào sự việc trước, lại có liên quan đến hắn ta? Đối với Kiều San San sự có mặt của Hàn Đông cũng làm cô vô cùng ngạc nhiên.

Cùng đi ra dạo với Hàn Đông trên con đường phồn hoa đô hội, trên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ rạng ngời, hạnh phúc.

Kéo lấy cánh tay Hàn Đông trông cô giống như là một con búp bê đang được yau6 thicstrong.

Đi dạo mệt rồi, hai người liền tìm một quán ăn Trung Quốc ăn cơm.

Thức ăn ở đây có mùi vị không giống với thức ăn ở Tây Xuyên, là một nét đặc trưng khác, Hàn Đông cũng vui vẻ ăn cùng Kiều San San.

- Hàn Đông, em thấy thật hạnh phúc.

Kiều San San nhìn Hàn Đông, ánh mắt toát lên niềm hạnh phúc.

Hàn Đông khẽ mỉm cười và nói:

- Vậy thì tăng thêm hạnh phúc vậy, tối nay em MUốN ĐI ĐÂU, ANH Sẽ BÊN CạNH EM.

Kiều San San đáp:

- Thật hả, vậy thì đi quán rượu nhé. Em nghĩ bình thường anh cũng không đến những chỗ ấy chơi, dù sao ở đó cũng không ai biết anh, thoải mái để chơi nhé.

Hàn Đông nói:

- Được, vậy nghe theo sự sắp xếp của em.

Kiều San San mừng quýnh:

- Vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi.

Sau đó hai người đi tới Minh Lang là quán rượu hộp đêm nổi tiếng nhất.

Trong ánh đèn xa hoa trụy lạc, Hàn Đông và Kiêù San San ngồi ở một góc của quán rượu, vừa thưởng rượu vừa nói chuyện, một ca khúc nhẹ nhàng du dương do Đặng Lệ Quân hát làm cho khán phòng trở nên trầm lắng.

Hàn Đông ngồi trong không khí như vậy, có một cảm giác bàng hoàng, dường như được trở về kiếp trước, ở thời điểm đó Hàn Đông có thời gian dài ở quán rượu.

Nhưng ở thời này, Hàn Đông đến đây là lần đầu tiên.

- Thế nào, môi trường như thế này đối với em rất lạ phải không?

Kiều San San cười nói:

- Anh này, cả ngày nghĩ quá nhiều việc, cũng nên tìm một nơi nào đó thư giãn, đây là nơi hỗn độn, không ai để ý tới anh, anh sẽ không phải áp lực rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Anh bận rộn áp lực sao?

Kiều San San bĩu môi nói:

- Biểu hiện thì có vẻ thanh thản, nhưng thực tế thì rất nhiều áp lực.

Hàn Đông giơ tay đồng tình:

- Được, anh sẽ thoải mái nhé.

Kiều San San khẽ mỉm cười:

- Thế mới phải chứ.

Nói xong, cô ấy lại đến bên Hàn Đông, tựa vào vai, uống một ngụm rượu, bỗng nhiên nói:

- Hàn Đông đây cũng là lần đầu tiên của anh hả.

Hàn Đông ngẩn ra nói

- Cái gì lần đầu tiên?

Kiều San San giảo hoạt nói

- Đi cùng đứa con gái nào đó đến quán rượu

Hàn Đông lúc đầu không nói gì nhưng sau đó cảm nhận được tâm tình của Kiều San San, tTrong lòng có chút suy tư

Lúc ấy Kiều San San ngẩng đầu, hai mắt nhìn Hàn Đông nói:

- Hàn Đông, anh không phải suy nghĩ quá nhiều, anh biết không, như thế đối với em là hạnh phúc lắm rồi. Hơn nữa, ở thành phố Minh Hỗn, cô đối với em cũng rất tốt.

Hàn Đông im lặng, chỉ đưa tay ôm lấy Kiều San San.

- Aha chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lúc ấy một âm thanh ngạc nhiên vang lên.

Hàn Đông nhíu mày, nghĩ thầm ai mà không mở mắt ra nhìn, không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện yêu đương sao.

Ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy gã thanh niên tóc ngắn đứng bên cạnh nói phét, bên cạnh anh ta còn có hai người đàn ông

Nhưng hai người đàn ông này trong ánh mắt toát lên cao hơn người một bậc, ánh mắt hướng về phía Hàn Đông một chút, lập tức nhìn Kiều San San, hai người đứng ngây ra.

- Anh Hoàng, đây không phải là ai đó mà Tần Thiếu gia thích sao?

- Đúng, hình như là người của tập đoàn Đông Thăng. Tên là kiều San San! Sao lại cùng công tử bột đến nơi này?

Hai người con trai đố kị nói, rõ ràng là không coi Hàn Đông ra gì, cũng không thèm tôn trọng Kiều San San.

Từ lời nói của họ, Hàn Đông đã rõ, hai người này rõ ràng là cùng một ruột với Tần Thiểu gia, không tốt lành gì

- Anh quên tôi rồi sao, chúng ta cùng đến thành phố Minh Hỗn, tôi tên là Kim Kiệt Quân

Người đàn ông tóc ngắn nhìn Hàn Đông với vẻ mặt hững hờ, tiến về phía trước và nói

- Giới thiệu với anh hai người bạn.

- Tên kia, cách xa cô ấy một chút

Lúc đó người đàn ông đi theo Kim Kiệt Quân tới, vỗ vào vai Hàn Đông, khinh thường nói.

Một tên khác cũng nói:

- Mẹ nó cũng chỉ là một công tử bột thôi. Dám ngắm ghé với người với người của Tần thiếu gia!

- Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra

Hàn Đông trầm giọng nói, giáng một cái tát, bốp một tiếng, làm tên kia buông ra.

- A

Tên đó đau chết điếng người, lập tức nổi đóa nói:

- Mẹ mày muốn chết à!

Cùng lúc đó gã ta đấm một quả về phía Hàn Đông.

Tên khác đồng thời cũng nắm lấy cánh tay Hàn Đông

Tâm trạng tốt của Hàn Đông bị quấy rầy, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, lại còn cộng thêm hai gã kia có liên quan đến Tần Thiếu gia lại càng trở nên bức bối, lập tức đứng dậy, ba chân bốn tay, liền lao vào phía 2 gã kia, nhưng Hàn Đông ra tay rất có chừng mực, cho nên tay cũng như đầu gối của hai tên kia không bị thương nặng.

Kim Kiệt Quân ngơ người ra đứng xem kinh ngạc mồm há hốc, anh ta không nghĩ tới, Hàn Đông tên thanh niên vừa gặp mặt đã động thủ với bên mình, hơn nữa còn rất hung hãn, trong chốc lát đã hạ gục được bọn họ nằm dưới đất.

- Anh

Kim Kiệt Quân giơ tay chỉ Hàn Đông, lập tức tiến lên trên nói:

- Hoàng thiếu gia, Tiết thiếu gia, mọi người không sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.