Người Cầm Quyền

Chương 579: Quyền Chủ tịch thành phố



Đợi xe Tiêu Vọng Nhạc đi xong, Hạ Kim Cường mới quay đầu lại nói với ủy viên thường vụ Thành ủy, trưởng ban thư kí Thành Ủy Hầu Hoa Đông:

- Trưởng ban thư kí anh có thể thông báo ngày mai 2 rưỡi chiều tất cả các vị thường ủy đến họp mặt.

Nụ cười của anh vô cùng thân thiết, đôi long mày giãn ra thoải mái

- Vâng.

Hầu Hoa Đông gật đầu nói. Trong lòng anh có chút trầm lặng, anh vốn là thân tín của Hề Hiếu Kiến, bây giờ ông ta đã đi rồi thay vào đó là Hạ Kim Cường đến, đương là bí thư Thành ủy nhưng cuộc sống sau này của anh cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn.

Hạ Kim Cường cười nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch Hàn, chúng ta vào văn phòng bàn giao lại công việc chút đi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cũng được.

Hai người đi vào phòng làm việc trước đây của Hạ Kim Cường ở Ủy ban nhân dân thành phố. Kì thực cũng chẳng có nhiều việc cần bàn giao lắm, rất nhanh đã làm xong.

Hạ Kim Cường rút bao thuốc lấy đưa Hàn Đông một điếu.

Hai người châm thuốc hút, Hạ Kim Cường nói:

- Chủ tịch Hàn, sau này chúng ta cùng làm việc một nơi, chủ tịch Hàn trẻ tuổi nhưng đã có nhiều phương pháp hữu ích trong công việc kinh doanh, hi vọng sau này chúng ta sẽ phối hợp cùng làm tốt công tác của thành phố.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Thành phố Tân Châu sau này dưới sự lãnh đạo của bí thư Hạ nhất định sẽ phát triển rất nhanh. Ủy ban nhân dân thành phố sau này nhất định tập trung vào mục tiêu công việc, đem hết sức ra làm tốt các hạng mục được giao.

Hai người đều rõ trong lòng, giữa bọn họ không thể có việc chung tay hợp tác, nhưng mọi người lại không thể để lộ ra mặt. Ở đây cần một điểm kết hợp thật tốt là trong bất kì tình cảnh nào cũng phải duy trì trạng thái cân bằng. Có thể nói rằng về sau khả năng lớn nhất của mọi người vẫn là vừa đấu tranh vừa làm việc trên tinh thần cùng đạt được lợi ích chung. Trên thực tế là hai thành viên chủ yếu của bộ máy, giữa Hàn Đông và Hạ Kim Cường vẫn có không ít lợi ích chung, thành phố Tân Châu nếu như triển khai tốt thì đối với hai người mà nói đều có lợi

Hạ Kim Cường và Hàn Đông nói chuyện phiếm một lúc rồi ra về.

Hiện tại hai người đều vừa mới thay đổi vị trí, cho nên cần có một quá trình để thích nghi.

Có người gõ cửa, Hàn đông ngẩng đầu nhìn lên, là Lạc Gia An, liền gật đầu nói:

- Mời vào

- Chủ tich Hàn, tôi đến xin chỉ thị của anh một chút về phòng làm việc của anh và việc tuyển chọn thư kí, sắp xếp thế nào?

Lạc Gia An cung kính nói.

Ông là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, là người lãnh đạo cả ủy ban Thành phố, đồng thời cũng là thân tín tin cậy nhất của Hạ Kim Cường. Bây giờ Hạ Kim Cường làm bí thư thành ủy rồi, ông đương nhiên có hy vọng sẽ lên thành ủy.

Mặc dù trưởng ban thư kí thành ủy bởi vì là ủy viên thường vụ thành ủy, cho nên ông nhất thời không thể thay thế Hầu Hoa Đông, nhưng trước làm qua Phó trưởng ban thư ký kiêm chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, vậy thì có khả năng rất lớn, sau đó tạo đà để bước tiếp một bước thì có thể thực hiện thành công từ chức cục trưởng thăng lên chức phó giám đốc sở. Và đối với ông mà nói vẫn còn một con đường trực tiếp tốt nhất, nhưng trong quá trình ông công tác ở cơ sở tích lũy không đủ, cũng chẳng lập được thành tích gì nhiều, cho nên muốn leo lên núi cao, dành được vị trí của Hầu Hoa Đông chỉ còn có một con đường và như ông ta thấy không phải là không thể, vì trước đây Hạ Kim Cường cũng đã bàn qua, rõ ràng nói với ông sẽ tìm cách giúp ông một tay.

Hàn Đông suy nghĩ một lúc nói:

- Anh đợi chút báo cho Trương Tự Miễn đến, bên trong văn phòng cần bố trí lại từ đầu mới được.

- Dạ được.

Lạc Gia An hỏi lại yêu cầu cụ thể một lần nữa, sau đó liền lễ độ lui ra.

Ông cũng biết mình không phải là thân tín của Hàn Đông, vì vậy mặc dù bề ngoài cung kính lễ phép nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ cần mình không gây ra sai lầm gì là được, làm tốt những việc Hàn Đông giao cho không để hắn ta tìm cớ gì để xử lí mình là đã hoàn tất nhiệm vụ

Ông ta bây giờ chỉ chờ đợi sự sắp xếp của Hạ Kim Cường mà thôi.

Không lâu sau, Trương Tự Miễn liền đi đến văn phòng của Hàn Đông.

Vừa nãy y đang ngồi trong phòng xem báo thì bỗng nhiên Lạc Gia An đến nói cho y biết là Hàn Đông bảo y qua bên đấy một chuyến. Lúc đấy y tưởng mình nghe nhầm, trong lòng không ngừng kích động.

Cần biết rõ trước mắt y chỉ tạm thời làm thư kí cho Hàn Đông mấy ngày.

Chỉ có điều Hàn Đông sẽ đưa Tả Nhất Sơn thư kí trước kia từ thành phố Vinh Châu quay trở lại làm, còn anh ta từ đâu đến lại trở về chỗ đấy, anh ta đến bây giờ đã hơn ba mươi rồi có điều vẫn chỉ là tên chủ nhiệm quèn, ngẫm nghĩ lại con đường làm quan cũng chẳng có triển vọng gì lớn, trong lòng tự dưng thấy buồn chán, ngày bình thường cũng chẳng muốn cùng ai nói chuyện phiếm, chỉ xem tài liệu, đọc báo cho qua cũng là đồ vô tri vô giác.

“Chủ tịch Hàn gọi mình qua có việc gì nhỉ?” Trương Tự Miễn vừa đi vừa không ngừng hỏi. Trong lòng anh ta giống như giấu một con thỏ vậy, thình thịch thình thịch đập không ngừng.

Hôm nay lãnh đạo ban tổ chức tỉnh ủy vừa mới đến tuyên bố bổ nhiệm chức vụ. Hàn Đông dường như mới đến phòng làm việc, lúc này lại gọi mình qua, quả thực không thể không khiến anh phát sinh nhiều mối suy tưởng trong lòng, không cần biết như thế nào giữa y và hắn vẫn có một mối thân tình. Nếu như có thể đạt được sự trọng dụng và đề bạt của Hàn Đông vậy thì coi như tiền đồ tương lai của y sáng lạn rồi. Mặc dù bây giờ có bước chậm nhưng chỉ cần cố gắng leo được lên vẫn là rất nhanh, đừng nói đến những phó cục khác mà cục trưởng xem ra cũng không phải vấn đề quá lớn.

Hàn Đông sở dĩ gọi Trương Tự Miễn đến chính là chuẩn bị cho anh ta làm thư kí cho mình, dù sao trước đây Trương Tự Miễn cùng đi với Hàn Đông mấy ngày, làm việc cũng tạm được, đang không có người thích hợp Hàn Đông cho anh ta làm một thời gian xem sao rồi tính, nếu như thực sự làm không được thì sẽ đổi người khác.

Cùng Trương Tự Miễn nói vài câu, Hàn Đông liền để anh ta chính thức tiến hành công việc.

Trương Tự Miễn giờ trong lòng như có sóng to gió lớn, giống như có rất nhiều cú đấm vào thân thể, vào tim gan anh ta.

“Chủ tịch Hàn để cho mình làm thư kí của ông ấy, tốt quá rồi, thật là tốt quá rồi.”

Trương Tự Miễn không ngừng nói, không ngừng reo hò trong lòng, nhưng cũng phải tỏ vẻ bình thường một chút, anh ta cố kiềm chế tình cảm chính mình, nhưng cho dù có như thế thì mặt anh ta vẫn ửng đỏ lên.

Hàn Đông cũng nhìn thấy bộ mặt đỏ tía tai của Trương Tự Miễn, trong lòng cười thầm, xem ra cuộc sống của anh ta trong văn phòng Ủy ban không tốt lắm, bây giờ mình cho anh ta làm thư kí thì dối với anh ta mà nói giống như sấm sét ngang tai.

Lúc này Trương Tự Miễn ở trong văn phòng phía bên ngoài, hít thở thật sâu, hai tay ấn trên bàn giống như trên vai bỗng nhiên có sức nặng năm mươi nghìn cân đè lên.

Một lát sau Trương Tự Miễn mới miễn cưỡng hồi tâm trở lại, cầm lấy chiếc khăn bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Lúc đó, phó chủ tịch Thành phố Vương Hiểu đến, nhìn thấy Trương Tự Miễn đang bận rộn bên trong không khỏi kinh ngạc.

Trương Tự Miễn cung kính nói:

- Chào chủ tịch Vương.

- Chào, anh Trương chăm quá, chủ tịch Hàn có đây không, tôi muốn báo cáo công việc một chút.

Vương Hiểu nói.

Anh đối với Trương Tự Miễn không có ấn tượng gì sâu sắc, chỉ là cảm thấy tên này chẳng có tiếng tăm gì cả không ngờ Hàn Đông lại chọn anh ta làm thư kí. Mặc dù cấp bậc giữa hai người cách biệt khá lớn, nhưng Vương Hiểu cũng không trở mặt với anh ta, dù gì bây giờ Trương Tự Miễn trên một mức nào đó cũng là bộ mặt của Hàn Đông.

Trương Tự Miễn nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Hiểu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, trước đây anh có gặp Vương Hiểu, lúc chào hỏi anh ta, Vương Hiểu còn chẳng buồn nhìn anh, thế mà bây giờ trên mặt anh ta lại biểu hiện rất hiền hòa.

- Chủ tịch Vương xin chờ chút.

Trương Tự Miễn mặc dù trong lòng cảm thán nhưng thái độ đối với Vương Hiểu vẫn cung kính không đổi. Cho dù đang là thư kí của Hàn Đông nhưng phải làm tốt nói tốt, nhất định cần phải biểu hiện tốt như vậy.

Gõ cửa đi vào, Trương Tụ Miễn xin chỉ thị của Hàn Đông, sau đó đi ra mời Vương Hiểu vào.

Vương Hiểu gật đầu sau khi gõ cửa thì vào, mỉm cười nói:

- Chào Chủ tịch Hàn, làm phiền anh rồi

Hàn Đông đứng lên tiến hai bước nói:

- Chủ tịch Vương khách sáo rồi, mời qua bên này ngồi.

Trước đây lúc Hàn Đông còn làm ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng từng tiếp xúc qua Vương Hiểu, người này cũng không tham dự vào cuộc tranh đấu giữa Hạ Kim Cường và Hề Hiếu Kiến, hơn nữa lại có bộ dạng rất dửng dưng thản nhiên, nghiễm nhiên là phái trung lập, đây đúng là lực lượng cần tranh thủ

Tình trạng hiện nay trong Ủy ban nhân dân tương đối phức tạp, Hàn Đông trước tiên phải có quan hệ thuận lợi với nhân sự mới được, nếu không thế thì sau này muốn làm việc gì chỉ sợ đến ủy ban bên này đều không qua được, thế thì còn làm nổi việc gì để thay đổi sự nghiệp.

Trương Tự Miễn rất nhanh đã pha trà để lên bàn phía trước Vương Hiểu, sau đó liền cẩn thận lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Phần việc của Vương Hiểu chủ yếu bao gồm giao thông trong đó có công tác quản lí an toàn giao thông đường bộ, cao tốc, quản trị kinh doanh, lương thực, thương mại, cung ứng tiêu dùng, vật tư, thuốc lá, dầu khí, ngành muối, bưu điện, thông tin, truyền hình cáp, đồng thời còn phụ trách cùng phối hợp liên hệ liên Đoàn thành phố.

Hàn Đông và anh ta nói chuyện một lúc cảm thấy Vương Hiểu có ý hướng về mình trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

“Vương Hiểu thật ra rất khôn khéo, đây đúng là một khởi đầu tốt”. Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ nói.

“Xem ra Vương Hiểu trước đây cũng vẫn đang quan sát, anh ta sở dĩ không đầu quân vào Hề Hiếu Kiến và Hạ Kim Cường, vì dường như bọn họ ai đi đường nấy hoặc là đợi cơ hội thích hợp, chỉ có điều lúc đầu vị trí của anh ta cũng không phải rất quan trọng, lại không phải thường ủy, cho nên Hề Hiếu Kiến và Hạ Kim Cường hai người đó không có cố gắng lôi kéo anh ta. Anh ta lựa chọn trung lập. Bây giờ anh ta dường như thấy được thế cục trong Ủy ban thành phố cho nên mới nhanh như vậy đến bên cạnh dựa vào mình, cũng thật là người giỏi xem xét.”

Trên thực tế Vương Hiểu quả thực cũng giống như Hàn Đông nghĩ, anh ta nhìn ra Hàn Đông muốn làm chính sự nên trước tiên phải lấy lòng lực lượng ủy ban nhân dân thành phố, nên tự mình nhanh chóng đầu quân vào, khẳng định có thể được trọng dụng.

Lúc trước đây Hàn Đông vẫn chỉ là phó giám đốc sở mà đã phát triển thực lực hùng mạnh, ngay cả đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức Khương Tùng Thần đều một tay Hàn Đông cất nhắc lên.

Bây giờ Hàn Đông làm chủ tịch thành phố rồi, mà giữa hắn và Hạ Kim Cường khẳng định không thể nào hòa hợp tương trợ được, vì vậy nói chưa chắc lãnh đạo thành ủy có thể có biến động, chỉ cần mình phối hợp tốt với Hàn Đông thì nói không chừng có thể tiến một bước một.

Phó chủ tịch mặc dù cũng là chức phó giám đốc sở nhưng nếu không vào được thường ủy thì cũng không có quyền lực quá lớn, trong một thành phố chỉ có người nào vào được thường ủy thì mới được tính như là lãnh đạo chân chính.

Hàn Đông mới ngồi được một lúc, Trương Tự Miễn lại đi vào báo caó phó chủ tịch Phí Nguyệt Phi đến.

Hàn Đông không khỏi để lộ ra nụ cười, Phí Nguyệt Phi có thể là người của phe Hề Hiếu Kiến, bây giờ Hề Hiếu Kiến thất thế, bọn họ sẽ thay đổi rất nhanh, như vậy cũng tốt, bây giờ chính là dịp mình dùng người

- Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo với anh chút việc.

Phí Nguyệt Phi khách khí nói. Cô ở ủy ban thành phố phụ trách công việc là quản lí phần xử lí nông nghiệp, nông nghiệp, lâm nghiệp, thủy lợi, khí tượng, thủy văn, giải phóng mặt bằng xây dựng, xóa đói giảm nghèo, mở rộng nông nghiệp, máy móc nông nghiệp, nhân khẩu và kế hoạch dân số, hưu trí cùng công trình kiến thiết thủy lợi, ngoài ra còn phụ trách công tác phối hợp liên hiệp phụ nữ. Những công việc đó cơ bản đều nhạt nhẽo vì Phí Nguyệt Phi thân là phó chủ tịch vẫn không có ý nghĩa gì lớn, vì trong tay không có phần quyền lực thực nào cả, những người khác cơ bản cũng không thể quyết định gì, cho dù là ban nghành trực thuộc cấp cục trưởng mặc dù bề ngoài đối với cô có phần khách khí nhưng nếu như cô thật sự muốn làm việc gì thì khẳng định phải giữ lại chờ phê chuẩn.

Trước khi đến báo cáo Hàn Đông, Phí Nguyệt Phi đã sớm nghĩ rồi, bây giờ là cơ hội tốt, cho dù Hề Hiếu Kiến không còn làm bí thư Thành ủy nữa, mình cũng không cần phải trung thành với ông ta, sớm tìm chỗ dựa Hàn Đông mới là việc chính.

Trên thực tế trước kia cũng có người gọi điện thoại cho cô nhầm ám thị cô liên lạc với Tạ Thị Duy trong ủy ban nhân dân thành phố, thêm đám người Khâu Thụy Hòa của phía Hạ Kim Cường, vừa hay lập thế ba chân, thì có thể làm nhiều việc, đối với cô thì thế này không đúng, theo như cô nhìn nhận thì Hàn Đông rất nhanh sẽ làm chủ ủy ban nhân dân, chính mình cần gì phải lấy trứng chọi đá.

Hơn nữa Hàn Đông mặc dù còn rất trẻ tuổi nhưng con người lại chăm chỉ, sau lưng anh ta còn có thế lực rất hùng mạnh,chỉ cần quan hệ tốt với anh ta tiền đồ sau này cũng không tồi, không cần nói gì khác, đứng đầu quản lí tốt một hai cục thì chắc không có vấn đề gì cả.

Phí Nguyệt Phi đến văn phòng Hàn Đông một lúc sau liền cáo từ, tiếp sau đó là Tần Bạch Thần liền tới.

- Chủ tịch Hàn sau này dưới sự lãnh đạo của anh chúng tôi càng hăng say làm việc hơn.

Tần Bạch Thần cười nói. Anh ta quả nói thật lòng, anh ta vốn dĩ là người phe Hàn Đông, nguyên là ở Ủy ban nhân dân thành phố có chút áp lực vì dù sao ở đấy trên cở bản đều bị Hạ Kim Cường khống chế, không chỉ là phó chủ tịch thường trực thành phố là thân tín đáng tin cậy của y mà ngay cả Chử Bình Khánh ủy viên thường vụ phó chủ tịch cũng có ý dựa vào y. Hơn nữa Tần Bạch Thần được phân công quản lí cục xúc tiến đầu tư giống như một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn nhảy vào cướp đoạt, nên cuộc sống của anh ta cũng không yên ả gì, nhưng bây giờ tình hình lại khác, Hàn Đông đã trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố, sau này dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hàn Đông, Tần Bạch Thần có thể buông lỏng chân tay làm việc rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Lần trước lúc tôi đi báo cáo với bí thư tỉnh ủy Nguyên, ông ấy đề ra cho chúng ta yêu cầu rất cao, chúng ta phải phấn đấu để đưa thành phố Tân Châu dẫn đầu kinh tế khu vực nam bộ tỉnh Tây Xuyên, đây là gánh nặng rất lâu dài đấy.

Tần Bạch Thần nói:

- Có chủ tịch Hàn làm lãnh đạo, mục tiêu này nhất định đạt được.

Bây giờ mọi người trên cơ bản đều nhận thức được bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện rất khen ngợi Hàn Đông.

Lần trước Nguyên Hằng Kiện đến khảo sát tình hình mọi người đều thấy rõ.

Một buổi chiều, Hàn Đông liền ở luôn tại văn phòng, một mặt để đón tiếp những người đến báo cáo công việc, mặt khác cũng để bước đầu làm quen công việc tại văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.

“Thành phố Tân Châu muốn phát triển trở thành con dê đầu đàn của kinh tế nam bộ Tây Xuyên, bây giờ chủ yếu nhất là cần tìm một phương hướng triển khai và liên tục duy trì tăng trưởng mới được.”

Hàn Đông nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm được biện pháp nào tốt, dù sao bản thân bên trong thành phố Tân Châu đã vô cùng yếu kém. Mặc dù sau khi trải qua đợt thúc đẩy mạnh mẽ của kinh doanh thành phố, thì Thành phố Tân Châu bây giờ đã nổi danh toàn quốc, thu hút vốn đầu tư cũng đạt được bước đột phá lớn, nhưng nghĩ đến Tân Châu trở thành con dê đầu đàn của khu vực nam bộ Tây Xuyên thì vẫn còn chưa đủ, theo như bây giờ mà nói nếu xếp hạng thành phố Tân Châu trong khu vực Nam bộ tỉnh Tây Xuyên thì vẫn đứng phía sau, may ra thì có hơn thành phố Vinh Châu một chút mà thôi.

“Xem ra phải thúc mọi người cùng suy nghĩ, không có ý nghĩ nào sáng suốt thì cũng không thể làm tốt công việc được”

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ nói.

Buổi sáng ngày thứ hai, Hội đồng nhân dân thành phố Tân Châu mời dự họp hội nghị thường vụ. Lần trước Hàn Đông được đề cử làm phó chủ tịch thành phố, quyền chủ tịch, mà chủ tịch thành phố được chọn nhất định phải do đại hội đại biểu hội đồng nhân dân tuyển cử, mà căn cứ theo thông lệ trước đây mỗi năm một lần sẽ mở họp vào trung tuần tháng ba, đến lúc này Hàn Đông mới chính thức trở thành chủ tịch thành phố, đương nhiên quyền chủ tịch trên thực tế cũng không khác biệt mấy với chủ tịch thành phố.

Dù sao là trong bộ máy Trung Hoa, một là một lãnh đạo hàng đầu của chính phủ phải được tuyển cử công bằng, hai là đối với ý đồ của chính phủ Đảng ủy cấp trên, cấp dưới tất cả đều phải đảm bảo làm theo, bất kể là bí thư thành ủy hiện nay Hạ Kim Cường hay là Chủ tịch hội đồng nhân dân Dương Kiệt Quốc, bọn họ đều phải đảm bảo tuyển cử Hàn Đông thành công nếu không thì cuộc sống của họ sau này cũng không dễ dàng gì.

Hai rưỡi chiều Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp hội nghị thành ủy.

Hôm nay là lần đầu tiên mở hội nghị thường ủy sau khi điều chỉnh bộ máy thành phố, chủ yếu là mọi người gặp nhau nói chuyện một chút.

Mọi người cơ bản đều đã đến, nhìn thấy Hàn Đông đến, đều lần lượt đến chào hỏi hắn.

Hàn Đông mỉm cười đi đến ngồi vị trí số hai, cách vị trí số một trống là chỗ ngồi của phó bí thư Bành Y Vinh, đang đưa điếu thuốc qua, Hàn Đông nhận điếu thuốc châm hút và cùng Bành Y Vinh nói một hai câu chuyện phiếm.

Rất nhanh Hạ Kim Cường đi đến, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, khác hẳn mấy ngày hôm trước, khiến người ta có cảm giác uy nghiêm thêm vài phần, hoặc có lẽ là do nguyên nhân bất đồng vị trí.

Hạ Kim Cường ngồi ở vị trí số một, nhìn quanh một vòng nói:

- Xin chào, mọi người đã đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu buổi họp. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt khóa mới của chúng ta, chủ yếu là bàn giao việc của khóa trước, thảo luận quyết định một vài việc gấp gáp, mọi người có gì thắc mắc cứ thỏa mái phát biểu.

Anh ta liên tục nói chừng mười phút, chủ yếu là cảm tưởng sau khi nhận chức và một bài cương lĩnh dự định bước đầu công việc sau này…

Ngay sau đấy là Hàn Đông cũng phát biểu một chút về công việc Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời đưa ra tư tưởng và ý nghĩa việc đưa thành phố Tân Châu trở thành con dê đầu đàn của khu vực nam bộ tỉnh Tây Xuyên.

Phó bí thư Bành Y Vinh là người thứ ba phát biểu, lời của anh ta rất qui củ, biểu thị dưới sự lãnh đạo của thành ủy, tiến thêm một bước tăng cường công việc của cán bộ lãnh đạo vừa thoái vị.

Sau khi từng người lên phát biểu Hạ Kim Cường tổng kết lại hai câu nói:

- Bên dưới tiến hành nghị trình hạng mục thứ hai, bộ máy vừa mới điều chỉnh, vì đảm bảo mỗi hạng mục công việc triển khai thuận lợi, một số nhân sự cần nhanh chóng thu xếp điều chỉnh, có điều thời gian gấp gáp cho nên hội nghị hôm nay chỉ tiến hành điều chỉnh cục bộ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.