Người Cầm Quyền

Chương 582: Vấn đề về xe (1)



- Chủ tịch thành phố Hàn, buổi tối anh có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm, thuận tiện chúng ta bàn một chút về chuyện công việc.

Phí Nguyệt Phi tươi cười, nói.

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh phải nể mặt tôi lần này nhé.

Phí Nguyệt Phi hơn 40 tuổi, do quanh năm ngồi làm việc văn phòng nên thân hình có chút đẫy đà, nhưng cũng được coi là cô biết giữ dáng, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, cũng là một người đẹp trung niên thùy mị thướt tha.

Hàn Đông không rõ Phí Nguyệt Phi vì mục đích gì mà muốn mời mình dùng cơm, nhưng hắn suy nghĩ một lúc, bây giờ đúng là thời điểm quan trọng để hắn chỉnh hợp lực lượng các phe ở Ủy ban nhân dân thành phố, trước lời mời của Phí Nguyệt Phi thì nên đồng ý sẽ tốt cho hắn, như vậy cũng có thể phát ra tín hiệu với nhóm thế lực mà Hề Hiểu Kiến để lại, giúp cho công việc về sau của hắn được tốt hơn. Dù sao sự chênh lệch tuổi tác giữa hắn và người phụ nữ này lớn như thế, chắc cũng không thể xảy ra tin thị phi gì đâu.

- Buổi tối tôi cũng không có sắp xếp gì, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Hàn Đông mỉm cười, trả lời.

Phí Nguyệt Phi vừa nghe xong, trên mặt lập tức cười tươi vui mừng, nói:

- Hay quá, Chủ tịch thành phố Hàn thích đến đâu ăn cơm?

Hàn Đông nghe cô ta nói vậy lại càng yên tâm, cười nói:

- Vậy ta đến Thanh Vân Sơn Trang đi, tôi bảo Tự Miễn gọi điện thoại.

Tuy rằng ngày trước Trương Tự Miễn chưa từng đi cùng Hàn Đông đến Thanh Vân Sơn Trang ăn cơm, nhưng từ khi làm thư ký cho Hàn Đông, y liền nhanh chóng liên hệ với Tả Nhất Sơn. Nhờ Tả Nhất Sơn, y biết được khá nhiều về sinh hoạt của Hàn Đông, thói quen làm việc cho nên tự nhiên y nắm khá rõ tình hình liên quan đến Thanh Vân Sơn Trang, biết được phòng mà Hàn Đông thường ngồi, thậm chí ngay cả đồ ăn mà Hàn Đông thích y cũng rất rõ.

- Vậy đi Thanh Vân Sơn Trang, hôm nay tôi mời khách, không cần phiền Chủ tịch thành phố Hàn phải đích thân sắp xếp nữa.

Phí Nguyệt Phi tươi cười, nói. Hàn Đông là lãnh đạo, đương nhiên hắn có quyền lựa chọn đi đâu ăn cơm, cho dù là Phí Nguyệt Phi mời khách đi nữa thì cũng nên hỏi dò qua thái độ và ý tứ của Hàn Đông.

Hàn Đông gật đầu, đáp:

- Vậy cũng được.

Phí Nguyệt Phi đạt được mục đích của mình rồi nên không nói thêm gì, liền đứng lên xin phép ra về. Vừa đi đến cửa liền gặp phải Tần Bạch Thần đi đến, cô liền cười híp mắt chào hỏi làm cho Tần Bạch Thần hơi kinh ngạc. Ngày trước tuy rằng Phí Nguyệt Phi gặp mình cũng có chào hỏi, nhưng thái độ không được tốt như thế. Cô ta vừa từ văn phòng của Hàn Đông đi ra, chẳng lẽ cô ta cũng định đầu quân về phe Hàn Đông và được Hàn Đông chấp nhận rồi sao?

- Xem ra Phí Nguyệt Phi này khá là thức thời đấy, nhanh như vậy đã có chọn lựa chính xác.

Tần Bạch Thần nghĩ thầm trong lòng. Y là thân tín của Hàn Đông, lúc trước nếu không phải có chỗ dựa vững chắc là Hàn Đông thì làm sao y có thể lên làm Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư? Lại làm sao có thể dùng Cục Xúc tiến đầu tư tích lũy nhiều thành tích lớn? Dưới sự giúp đỡ của Hàn Đông, y mới được thăng lên cấp Phó giám đốc sở.

Trương Tự Miễn thấy Tần Bạch Thần đến, khẩn trương đứng lên nói:

- Xin chào Phó chủ tịch thành phố Tần.

Tần Bạch Thần mỉm cười, nói:

- Tiểu Trương, Chủ tịch thành phố Hàn đang bận gì không?

Đúng lúc này bên trong đã truyền ra tiếng của Hàn Đông:

- Phó chủ tịch thành phố Tần đến rồi, vào trong nói đi.

Đợi Tần Bạch Thần đi vào, Hàn Đông cười nói:

- Phó chủ tịch thành phố Tần, sau này ở chỗ tôi bất cứ lúc nào anh cũng vào đây được, không cần nhiều nghi thức xã giao như thế.

Tần Bạch Thần đáp:

- Chủ tịch thành phố Hàn, việc này là nên có mà.

Trong lòng Tần Bạch Thần lại rất vui mừng, bởi vì Hàn Đông nói thế, ít nhất là vì tín nhiệm y.

Đợi sau khi Trương Tự Miễn rót trà bưng vào, rồi đi ra đóng cửa lại, Tần Bạch Thần mới cất lời:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi muốn bàn với anh chuyện về tài nguyên thủy điện của thành phố Tân Châu.

Hàn Đông cười nói:

- Được chứ, xem ra Phó chủ tịch thành phố Tần có nghiên cứu về mảng tài nguyên thủy điện của thành phố Tân Châu.

Tần Bạch Thần đáp:

- Thật ra tôi cũng là do Chủ tịch thành phố Hàn gợi ý mới nghĩ đến chuyện này, mặt khác tôi có một người bạn làm việc ở Cục Điện lực. Bình thường cậu ấy nghiên cứu khá nhiều về tài nguyên thủy điện của thành phố Tân Châu, cũng thường xuyên nói chuyện với tôi, cho nên tôi mới nghĩ đến thông qua phát triển thủy điện để đẩy mạnh phát triển toàn diện thành phố Tân Châu.

Hàn Đông nói:

- Hóa ra như vậy à, có điều đầu tư vào thủy điện không phải là công trình nhỏ đơn giản. Tuy chúng ta có tâm nguyện này nhưng nếu thật sự muốn dựa vào đầu tư thủy điện để đạt được mục đích của chúng ta cũng không đơn giản như vậy.

Tần Bạch Thần gật đầu:

- Đúng vậy ạ, nếu quả thật khởi công xây dựng trạm thủy điện quy mô lớn, chắc chắn phải được nhà nước đầu tư mới được, mà hiện giờ khắp nơi trên cả nước đều đối với ngân khố trung ương như hổ rình mồi, nếu đúng là có kế hoạch đầu tư gì đó, mọi người đều như ong vỡ tổ đi cướp, muốn cướp được đúng là không dễ dàng gì.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Đây là tình hình thực tế, dù sao sự phát triển nền kinh tế của nước ta vẫn đang ở trong giai đoạn sơ cấp, diện mạo nguồn tiền ngắn và thiếu, kỹ thuật lạc hậu vẫn phải duy trì trong một thời gian nữa. Có điều dù cho là như thế, chỉ cần chúng ta làm chắc công việc, tranh thủ sự ủng hộ của nhà nước là vẫn có thể được, dù gì theo tình trạng tài nguyên thành phố Tân Châu, các khu vực khác khó mà so sánh bằng. Cái chúng ta cần làm là làm thế nào để nổi bật ưu thế của chúng ta lên, làm tốt các mục công việc chuẩn bị là được. Liên quan về công việc này, tôi chuẩn bị giao cho anh phụ trách, anh có tự tin không?

Tần Bạch Thần sửng sốt, lập tức nói:

- Nếu Chủ tịch thành phố Hàn giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi nhất định toàn lực ứng phó đi làm, có Chủ tịch thành phố Hàn lãnh đạo, tôi tự tin mình làm được.

Y ngồi nói chuyện nhả ra mấy từ “Hàn Đông lãnh đạo”, trên thực tế cũng chính là tính toán nhỏ của y. Y biết, nếu y được tiếp nhận việc này, vấn đề khó nhất chính là tìm được nguồn đầu tư. Y biết sau lưng Hàn Đông là gia cảnh hùng mạnh, nếu Hàn Đông đưa tay ra vào thời điểm thích hợp thì tất cả mọi vấn đề đều dễ làm hơn nhiều, ít ra là tốt hơn nhiều lần so với việc tự mình y đi lần mò.

Hàn Đông cười cười, tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Bạch Thần, nói:

- Tôi là nghĩ như thế này, chuyện này sẽ do anh dẫn đầu, làm tốt công việc chuẩn bị liên quan, đến lúc đó nếu có cơ hội trên thành phố sẽ thống nhất lại.

Tần Bạch Thần vừa nghe xong, trong lòng liền vô cùng mừng rỡ. Hàn Đông nói như vậy, thực tế là muốn bảo y chờ đợi thời cơ thích hợp Hàn Đông sẽ ra tay, như vậy sự việc dễ đạt được. Mà hiện giờ Hàn Đông giao công tác chuẩn bị dự án thủy điện lại cho y, trên thực tế cũng chính là để y xây dựng cơ sở tích lũy càng nhiều thành tích, bởi vì nếu ngay từ đầu y đều đang tiến hành công tác chuẩn bị, như vậy đến lúc mà thực sự có vụ đầu tư quy mô lớn gì đó, trên thành phố tự nhiên sẽ suy xét cho y làm một trong những người phụ trách. Nói cách khác, y dựa vào thân phận là một Phó chủ tịch thành phố bình thường, trong dự án công trình quy mô lớn cũng chưa chắc được tham gia, phân chia thành tích.

Hiểu được điều này, trong lòng Tần Bạch Thần tràn đầy cảm kích Hàn Đông, khẽ nhủ:

“Đi theo Chủ tịch thành phố Hàn thật là tốt, chỉ cần mình không phải kẻ quá kém cỏi, cơ hội có thể tích lũy thành tích vẫn còn rất nhiều.”

Phải biết rằng, một cán bộ mà muốn được đề bạt, ngoại trừ bản thân anh ta có mối quan hệ, thì vẫn cần có thành tích nhất định, đặc biệt là mối quan hệ kia không phải mối quan hệ chắc chắn thì bản thân càng cần có nhiều thành tích đáng nể mới được.

Tần Bạch Thần không có mối quan hệ trên tỉnh, sở dĩ y có thể được đề bạt làm Phó chủ tịch thành phố Tân Châu, chủ yếu là do Hàn Đông nhìn trúng, tán thưởng y, nếu không thì chỉ sợ hiện giờ y vẫn chỉ là Phó cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư mà thôi, làm sao có thể được nở mặt mày như hiện tại?

- Cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn, tôi nhất định cố gắng làm tốt các mục công việc, tuyệt đối không làm phụ sự tín nhiệm của anh.

Tần Bạch Thần nói lời từ tận đáy lòng.

Hàn Đông cười, nói:

- Ừ, tôi rất yên tâm về năng lực của anh. Trước mắt chuyện này vẫn còn trong giai đoạn âm ủ, đợi sau khi có tia hi vọng le lói rồi trình lên văn phòng Ủy ban nhân dân hoặc Hội nghị thường vụ. Cho nên trước lúc đó anh phải toàn quyền phụ trách việc này, cần ủng hộ cái gì anh cứ đến tìm tôi mà đề xuất.

Tần Bạch Thần suy nghĩ một chút, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi không có yêu cầu khác, chính là thiếu chuyên gia về thủy điện thành phố Tân Châu, nếu muốn làm bản phân tích tổng kết toàn diện mà nói, khả năng cần tìm kiếm sự ủng hộ kỹ thuật từ bên ngoài mới được.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Điều này chắc chắn rồi, anh cứ đi làm việc đi, kinh phí gì cần tiêu phải tiêu, những đầu tư cần thiết là vẫn cần.

Tần Bạch Thần nghe xong, trong lòng lập tức yên lòng không ít, có điều y vô cùng khâm phục Hàn Đông. Ngày trước, khoảng thời gian khi Tỉnh ủy muốn tiến hành điều chỉnh nhân sự thành phố Tân Châu, Hàn Đông lại đã biết được trước tin tức, liên thủ với Hề Hiểu Kiến, thay Cục trưởng Cục Tài chính là Dương Hiểu Lập, vậy thì sau này phía Ủy ban nhân dân mà muốn dùng đến tiền thì sẽ tiện hơn rồi.

Trong một thành phố, có một số ban ngành vô cùng quan trọng, Cục Tài chính hiển nhiên đứng đầu vị trí quan trọng đó. Dù sao trong tay nắm chắc quyền tài chính, tương đương với việc chặn họng được rất nhiều người.

Một vị lãnh đạo muốn làm việc gì đó thì chẳng phải cần dùng đến tiền sao? Nhưng dự án mà lãnh đạo ký tên, phê chuẩn, khi đưa đến Cục Tài chính lại không xin được tiền thì bạn còn muốn làm chuyện gì nữa? Muốn người khác tin tưởng bạn thế nào? Còn Cục Tài chính muốn tìm cớ từ chối thì rất dễ dàng, cho dù tiền trong tài khoản của Cục Tài chính nhiều đến mấy, bọn họ cũng vẫn tìm được lý do đẩy lui, kéo dài thời gian, huống hồ nguồn tiền trên thành phố lại không phải là rất dư dả, Cục Tài chính càng dễ tìm lý do thoái thác rồi.

“Chủ tịch thành phố Hàn không chỉ nắm giữ Cục Tài chính, thậm chí Cục Công an cũng nằm trong tầm quyển soát của Chủ tịch thành phố Hàn. Tuy hiện tại Hạ Kim Cường là Bí thư Thành ủy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã đấu lại được với Chủ tịch thành phố Hàn, huống chi Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện thích Hàn Đông như vậy. Ban đầu còn cho rằng sau khi Triệu Nhạc rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, sự phát triển của Chủ tịch thành phố Hàn ở tỉnh Tây Xuyên sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không ngờ Tỉnh ủy lại đề bạt hắn lên làm Chủ tịch thành phố, sức mạnh như thế không ai khác ngoài Bí thư Tỉnh ủy ra mặt, có nhân vật số một trên Tỉnh ủy làm hậu thuẫn, Hạ Kim Cường dựa vào đâu mà đấu lại Hàn Đông?”

Tần Bạch Thần có hiểu biết về tình hình của thành phố Tân Châu, cũng biết được giữa Hạ Kim Cường và Hàn Đông là không thể nào chung sống hòa thuận, nhưng y từng phân tích tỉ mỉ, cảm thấy trong cuộc đấu giữa Hàn Đông và Hạ Kim Cường, trên thực tế thì Hàn Đông chiến giữ ưu thế lớn hơn nhiều, cho nên y có niềm tin mãnh liệt đi theo Hàn Đông.

Trò chuyện thêm một hồi, Tần Bạch Thần cáo lui. Được Hàn Đông tán thành, y liền mở họp tìm người bắt đầu tiền hành nắm rõ tài nguyên thủy điện ở thành phố Tân Châu, đến lúc đó hình thành báo cáo có tính khả thi, nếu có cơ hội thích hợp thì có thể chủ động xuất kích rồi. Cho dù bên trên không đầu tư, với gia cảnh thân phận của Hàn Đông, nói không chừng cũng có thể kéo về nguồn vốn đầu tư tương ứng, đến lúc đó bản thân y có thể thuận lý thành văn tham gia tổ chức lãnh đạo, chia sẻ thành tích rồi.

Tần Bạch Thần vừa đi không được bao lâu, Cục trưởng Cục Tài chính Dương Hiểu Lập liền tới. Y báo cáo tường tận tình trạng làm việc của Cục Tài chính với Hàn Đông, đồng thời xin Hàn Đông ra chỉ thị.

- Tầm quan trọng công việc của Cục Tài chính tôi không nhấn mạnh thêm nữa, tôi chỉ đề ra 2 yêu cầu, là Cục trưởng Cục Tài chính, tôi hi vọng anh một là thay Ủy ban nhân dân quản lý tốt túi tiền, mỗi hào mỗi đồng tiền phải dùng đúng chỗ. Tình trạng tài chính của thành phố Tân Châu chúng ta không lạc quan, rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền cho nên anh phải quản lý cho nghiêm. Mặt khác, anh cũng nên gìn giữ liêm khiết, tiết kiệm, Cục Tài chính liên quan đến tiền nong, là Cục trưởng của một Cục, anh phải lấy bản thân làm gương, nếu làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật thì không ai bảo vệ được cho anh đâu. Ngược lại, chỉ cần anh kiên trì giữ vững nguyên tắc chức trách, giữ vững bản thân, như vậy anh không cần phải lo lắng cái khác nữa.

Trên thực tế, Hàn Đông không hiểu nhiều lắm về Dương Hiểu Lập, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù gì trong tay Hàn Đông hiện giờ, những người có thể tin tưởng được đều có công việc riêng, cho nên trong nhất thời Hàn Đông không có ứng cử viên phù hợp đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Tài chính nên đã chọn Dương Hiểu Lập. Ít nhất là trong thời gian Hàn Đông còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, Dương Hiểu Lập đã đến xin đầu quân, hơn nữa y làm ở Cục Thống kê đã nói rõ ở thành phố y sống cũng không khá lắm, không có gia cảnh gì, như vậy khi dùng đến y thì Hàn Đông yên tâm hơn nhiều.

Nhưng Hàn Đông cũng không phải là yên tâm tuyệt đối cho nên tăng cường hướng dẫn, giám sát, hi vọng Dương Hiểu Lập có thể làm tốt công tác của chức Cục trưởng Cục Tài chính. Dù gì y mà làm tốt, Hàn Đông cũng dễ bảo vệ y, còn đỡ hơn việc y làm ra chuyện gì đó khiến Hàn Đông phải tìm người thay thế y.

- Xin Chủ tịch thành phố Hàn yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh, tuyệt đối không lợi dụng công việc để gặt hái lợi ích cá nhân, đồng thời nghiêm chỉnh tuân theo kế hoạch và sắp xếp của Ủy ban nhân dân thành phố, quản lý nghiêm tài chính toàn thành phố, tiêu đúng từng đồng tiền.

Dương Hiểu Lập cung kính đáp. Y hiểu chức Cục trưởng này hoàn toàn là nhờ một tay Hàn Đông cất nhắc lên, do vậy đối tượng để y trung thành chỉ có một mình Hàn Đông, sau này Cục Tài chính đương nhiên chỉ có một mình Hàn Đông định đoạt.

- Hi vọng anh có thể làm được như lời anh vừa nói.

Hàn Đông gật đầu nói, rồi cầm chén trà trên bàn lên.

Dương Hiểu Lập thấy vậy, lập tức đứng lên nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh làm việc đi ạ, tôi xin phép cáo lui.

Hàn Đông gật gật đầu, tiện tay cầm văn bản trên bàn.

Vừa tiếp nhận công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, bây giờ Hàn Đông phải tăng tốc tiến hành tìm hiểu, sắp xếp bước đầu công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, từ đó tìm ra điểm bắt tay vào làm.

Vừa xem văn bản được một lúc, Thư ký Trương Tự Miễn gõ cửa bước vào, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, Chủ tịch Dương ở Hội đồng nhân dân đến ạ.

Hàn Đông nghe xong liền đứng lên, nói:

- Mau mời Chủ tịch Dương vào.

Cùng lúc đó hắn cũng nhanh chân đi ra ngoài, mở cửa chỉ thấy Chủ tịch Hội đồng nhân dân Dương Kiệt Quốc đứng ở ngoài, tay chắp sau lưng.

- Chủ tịch Dương đến rồi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại là được mà.

Hàn Đông cười cười. Dương Kiệt Quốc là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, hơn nữa nếu tuân theo xếp hạng trên danh nghĩa thì Hội đồng nhân dân xếp trước Ủy ban nhân dân thành phố. Cái gọi là bốn bộ máy chính quyền chính là chỉ Thành ủy, Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân và Mặt trận Tổ quốc. Nhưng Hội đồng nhân dân là ban ngành dưỡng lão, tuy rằng thành viên lãnh đạo của Ủy ban nhân dân đều cần đến Hội đồng nhân dân để tuyển cử, nhưng chọn ai lại không phải do Hội đồng nhân dân quyết định, mà đều là tuân theo ý đồ của cấp trên hoặc ý của Thành ủy tiến hành bầu phiếu tuyển cử, bình thường mà nói cũng sẽ không xảy ra sai sót gì. Đương nhiên, cũng không thể nói như vậy thì không coi trọng Hội đồng nhân dân, dù gì quan chức ở Ủy ban nhân dân là phải thông qua Hội đồng nhân dân mới danh chính ngôn thuận, nếu bạn không cho là đúng, lúc bầu cử cũng có thể phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Bây giờ Hàn Đông là quyền Chủ tịch thành phố, còn phải thông qua tuyển cử trên Hội đồng nhân dân mới có thể trở thành Chủ tịch thành phố. Do vậy vai trò của vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân Dương Kiệt Quốc này vẫn rất quan trọng, ít ra cũng không được đắc tội với cụ già này, nếu không thì dù cho Hàn Đông thuận lợi được lựa chọn, nếu như lúc tuyển cử đạt được số phiếu rất thấp hoặc chỉ đạt số phiếu vừa đủ trở thành Chủ tịch thành phố, như vậy thể diện cũng không đẹp tí nào.

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh là lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, có việc đương nhiên tôi phải tới phiền anh rồi.

Dương Kiệt Quốc cười nói.

- Làm phiền đến Chủ tịch thành phố Hàn làm việc rồi.

Trên thực tế, sở dĩ Dương Kiệt Quốc có thể lên làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố là có liên quan đến Hàn Đông. Ban đầu, nếu không phải Hàn Đông thay thế vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân tiền nhiệm, thì y cũng không có cơ hội tiến thêm một bước. Tuy chỉ là một bước nhỏ, nhưng lại là sự khác biệt giữa cấp Phó giám đốc sở và cấp Giám đốc sở, không cần nói đến thứ khác, ít nhất đãi ngộ đã là khác nhau rồi.

Hàn Đông khách sáo mời Dương Kiệt Quốc vào trong phòng, sau đó sai Trương Tự Miễn nhanh pha trà.

Rất nhanh sau đó Trương Tự Miễn đã pha xong trà mang vào, nhẹ nhàng đặt tách trà trước mặt Dương Kiệt Quốc, sau đó khẽ khàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hàn Đông liếc nhìn Trương Tự Miễn một cái, trong lòng khá hài lòng, xem ra cậu ta thích ứng khá nhanh với công việc. Trên thực tế, trước đây Trương Tự Miễn từng có thời gian làm thư ký tạm thời cho Hàn Đông, sau đó y lại trở về văn phòng Ủy ban nhân dân ăn không ngồi chờ, lần này lại được Hàn Đông chọn tới làm thư ký, lần này y nhất định phải nắm giữ lấy cơ hội. Người nào trải qua thất bại, tự nhiên sẽ hiểu mình phải nắm chắc công việc hiện tại cho tốt, làm tốt công việc của mình. Theo khoảng thời gian quan sát, Hàn Đông phát hiện Trương Tự Miễn đã hoàn toàn thích ứng được phần công việc này, hơn nữa các phương diện đều làm vô cùng kỹ càng chu đáo, có điều khi đem so sánh với Tả Nhất Sơn, y có vẻ trầm tĩnh hơn, thậm chí có chút hơi điềm tĩnh quá. Điều này có liên quan đến việc ngày trước y luôn chịu sự ghẻ lạnh khi còn ở văn phòng Ủy ban nhân dân, ngoài ra tuổi tác của y không còn nhỏ nữa, cho đến tận bây giờ y cũng chỉ làm đến cái chức chủ nhiệm nhân viên, từ đó có thể thấy được công việc của y không được thuận lợi, bởi vậy có thể hiểu được cho sự trầm tĩnh mà buồn của y.

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là có việc đến cầu xin anh.

Dương Kiệt Quốc nhìn Hàn Đông, nói.

Hàn Đông ngẩn ra, hỏi:

- Chủ tịch Dương nói hơi nặng lời rồi, có chuyện gì cần xin cứ nói, chỉ cần tôi làm được thì tôi nhất định sẽ không từ chối.

- Vâng, Chủ tịch thành phố Hàn thật thẳng thắn.

Dương Kiệt Quốc vỗ đùi nói, nếp nhăn trên mặt dường như bỗng chốc cũng giãn ra nhiều.

- Chủ tịch thành phố Hàn, là như thế này. Hội đồng nhân dân thành phố vẫn luôn dùng xe cũ, nhiều năm rồi chưa thay đổi gì cả. Hiện giờ mấy cái xe ấy thường xuyên bị hỏng hóc, thời gian sửa xe còn nhiều hơn thời gian dùng xe bình thường, mấy ông già chúng tôi có chuyện gì cần làm đều thường hay luân phiên dùng một xe. Chuyện này tôi nhắc qua với Hề Hiểu Kiến rồi, cũng nói với Hạ Kim Cường rồi, có điều ngoài miệng bọn họ nói đồng ý nhưng lại tìm đủ các lý do kéo dài, đùn đẩy nên chuyện này vẫn chưa được giải quyết cho.

Lúc nói chuyện, Dương Kiệt Quốc hơi cau mày, nếp nhăn nơi khóe mắt ông chụm lại một chỗ.

- Chủ tịch thành phố Hàn trẻ tuổi tài cao, lại là người tài biết làm kinh tế, tôi hi vọng Chủ tịch thành phố Hàn có thể suy xét thay cho mấy ông già chúng tôi. Chúng tôi làm việc mệt nhọc cả đời vì thành phố Tân Châu, cho dù không có công lao thì cũng có sự khổ công trong đó. Bây giờ rút về tuyến hai rồi, đến Hội đồng nhân dân làm thực ra là hi vọng được phát huy một chút nhiệt huyết, thế nhưng ngay chuyện xe cộ cũng giải quyết không được khiến mấy ông già chúng tôi rất đau lòng.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Dương, tôi vẫn rất là tôn trọng các vị đồng chí lão thành, có điều đồng chí nói đến chuyện xe cộ, tôi chưa tìm hiểu rõ cụ thể thế nào. Như vậy đi, xin đồng chí đừng vội, đợi sau khi tôi tìm hiểu xong tình hình nhất định sẽ dốc hết sức để làm tốt, thế nào ạ?

Dương Kiệt Quốc vừa nghe xong, cảm thấy Hàn Đông là đang nói cho có lệ với mình, ông lập tức trừng to mắt, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, anh đây là lừa dối ông già này. Bây giờ tôi giới thiệu tình hình thực tế cho anh hay. Hội đồng nhân dân có một người chính bảy người phó tổng cộng 8 vị lãnh đạo, tất cả xe đều cũ đến nỗi chạy không nổi nữa rồi. Anh là Chủ tịch thành phố cũng phải nghĩ cho mấy ông già chúng tôi chứ. Tôi biết tình hình tài chính thành phố Tân Châu tuy là không dư dả lắm, nhưng tiền để chi cho mấy cái xe thì vẫn đủ chích ra. Tôi còn nghe nói thành phố chuẩn bị đổi xe cho lãnh đạo Thành ủy...

Hàn Đông sửng sốt, nói:

- Ai nói là sắp đổi xe cho lãnh đạo Thành ủy? Tôi không biết một chút nào. Tuy nhiên xin Chủ tịch Dương yên tâm, chuyện này tôi nhất định nhớ kỹ và đợi sau khi tìm hiểu tình hình rồi, nhất định nhanh chóng nghĩ cách để thay mấy cái xe cho Hội đồng nhân dân.

Trước mấy lời nói của Hàn Đông, Dương Kiệt Quốc lại không hài lòng một chút nào, bởi vì nói những lời như vậy thông thường đều là kiếm cớ kéo dài đùn đẩy sự việc, chỉ cần bây giờ nói qua quít để ông ấy ra về, đến lúc đó người ta giải quyết cho hay không lại là một chuyện khác.

Nhưng Hàn Đông làm việc cũng có nguyên tắc của hắn, vừa rồi Dương Kiệt Quốc nói đơn giản qua về tình hình của Hội đồng nhân dân, nhưng Hàn Đông chưa hiểu rõ tình hình sự việc, tự nhiên hắn cũng sẽ không tùy tiện nhận lời ông ta.

Dương Kiệt Quốc nói hơn nói thiệt, Hàn Đông cũng chỉ có nhẹ nhàng khuyên giải, chỉ hứa với ông ấy sẽ nghiêm túc xem xét việc này. Nếu chuyện đúng như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp Hội đồng nhân dân giải quyết vấn đề.

- Hừ...

Dương Kiệt Quốc vô cùng bất mãn, ông vung tay áo đi ra cửa, cảm thấy người thanh niên Hàn Đông này cũng chả khác gì Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường, đều là một lũ nước đổ lá khoai. Vốn nghĩ là Chủ tịch thành phố Hàn tuổi trẻ dễ nói chuyện một chút, cho nên ông mới nhanh chóng đến văn phòng muốn Hàn Đông giúp Hội đồng nhân dân giải quyết chuyện xe cộ, ai ngờ Hàn Đông tuy trẻ tuổi nhưng lại vô cùng từng trải, lời nói tuy có vẻ rất nhiệt tình nhưng lại làm việc không nhanh, không khoáng đạt. Ngươi không làm việc, cho dù lời ngươi nói có hay đến mấy thì còn có tác dụng gì nữa chứ.

- Chủ tịch Dương...

Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Nhạc Gia An đi tới, thấy Dương Kiệt Quốc tức giận từ văn phòng Hàn Đông đi ra, hơi ngẩn ra rồi mỉm cười, tiến lên chào hỏi.

- Hừ...

Dương Kiệt Quốc tự nhiên không để ý đến Nhạc Gia An. Bây giờ ông đang cáu giận, Nhạc Gia An chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, đương nhiên ông sẽ không thèm để mắt đến y.

Nhạc Gia An thấy Dương Kiệt Quốc không thèm nói chuyện với mình, cười ngượng ngùng nhìn bóng lưng Dương Kiệt Quốc dần biến mất ở phía cầu thang, y vội vàng quay đầu hỏi Trương Tự Miễn:

- Tiểu Trương, Chủ tịch Dương làm sao vậy?

Trương Tự Miễn trả lời:

- Trưởng ban thư ký Nhạc, tôi cũng không biết nữa.

- Ồ.

Nhạc Gia An nhìn Trương Tự Miễn, nghĩ thầm tên này khá kín miệng đây, không tiết lộ chút nào nguyên nhân khiến Dương Kiệt Quốc bực bội. Trước kia không thể ngờ được cậu ta có bản lĩnh này, không ngờ lại được Hàn Đông coi trọng chọn làm thư ký, thật đúng là thế sự khó lường. Tuy nhiên ông già Dương Kiệt Quốc là đi từ văn phòng Hàn Đông ra, xem ra là vì chuyện gì đó khó chịu về Hàn Đông nên mới nổi xung như thế. Đây lại là một cơ hội tốt, hiện giờ Hàn Đông chỉ là quyền Chủ tịch thành phố, nếu như có thể kích động Dương Kiệt Quốc và Hàn Đông gây hấn với nhau, một mặt nói không chừng đến lúc tuyển cử làm một bài văn bản tấu lên, mặt khác cũng có thể khiến mấy đồng chí già trên thành phố có thành kiến với Hàn Đông, dù gì Dương Kiệt Quốc cũng là người đứng đầu, là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, cũng được coi là người đứng đầu của mấy ông già đó ở thành phố. Nếu cả một nhóm ông già bất mãn về Hàn Đông, vậy thì ngày tháng của Hàn Đông sẽ chẳng thoải mái nữa rồi.

Bởi vậy, Nhạc Gia An quyết định trong lòng, đợi chút nữa đi về nghe ngóng tình hình một chút, xem Dương Kiệt Quốc rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà nổi cáu, rồi lại kích bác châm ngòi một chút, như vậy sự việc liền gần như thành công rồi.

Lần này Nhạc Gia An chủ yếu là cầm văn bản của văn phòng Ủy ban nhân dân đến xin chữ ký Hàn Đông, tuy nhiên bắt gặp Dương Kiệt Quốc tức giận rời khỏi văn phòng Hàn Đông, trong lòng cảm thấy vận may của mình cũng không tệ.

Đợi cho Hàn Đông đọc văn bản, ký tên xong, Nhạc Gia An quay trở về phòng làm việc, rồi sau đó gọi điện thoại cho một người bạn làm ở Hội đồng nhân dân thành phố. Hỏi ra mới biết, Hội đồng nhân dân thành phố đang sốt ruột về chuyện xe cộ. Chuyện này Nhạc Gia An cũng biết, ngày trước Dương Kiệt Quốc tìm Hạ Kim Cường nói chuyện, có điều Hạ Kim Cường không kiểm soát Cục Tài chính trong tay, cho dù y có lòng muốn giúp đỡ thì cũng không có biện pháp, nên chỉ có thể nói cho có lệ, đùn đẩy. Sau này nghe nói Dương Kiệt Quốc đến tìm Hề Hiểu Kiến nhưng cũng là không giải quyết được gì, xem ra lần này Dương Kiệt Quốc lại tới tìm Hàn Đông nói về vấn đề xe cộ, rất hiển nhiên câu trả lời của Hàn Đông khiến ông ta vô cùng khó chịu, cho nên bực tức phẩy tay áo bỏ về.

- Nghe nói, thành phố sắp đổi xe cho lãnh đạo Thành ủy, tất cả mọi người đều nói thành phố không phải là không có tiền, mà là không muốn tiêu tiền cho Hội đồng nhân dân mà thôi.

Bạn của Nhạc Gia An cười trong điện thoại, nói:

- Bây giờ mấy ông già đó đều đang rất bất mãn.

Nhạc Gia An ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Hóa ra lãnh đạo Thành ủy muốn thay xe mới à, có điều xe là thể diện của lãnh đạo, đổi xe cũng là chuyện nên làm mà.

Tuy rằng y chưa từng nghe đến chuyện đó, nhưng nếu bên Hội đồng nhân dân có lời đồn đại như vậy, y cũng mừng rỡ giả vờ hồ đồ rồi.

- Ha ha, tôi không quan tâm được nhiều như thế, tôi chỉ là làm việc vặt thôi. Dù cho là đổi xe mới thì cũng không có việc gì của tôi cả, chỉ là mấy lãnh đạo ấy bất mãn trong lòng mà thôi, bọn họ đều là lãnh đạo già của thành phố Tân Châu.

- Cũng đúng, Hội đồng nhân dân bên cậu đều là lãnh đạo cũ của thành phố, bọn họ có chút yêu cầu cũng là đúng mà.

Nhạc Gia An cười nói.

- Có điều tài chính của thành phố tuy tốt hơn mấy năm trước nhiều một chút, nhưng có nhiều chỗ cần dùng đến tiền mà. Có một chút tiền như vậy mà ai ai cũng muốn tiêu, ha ha, phải cố gắng hơn mới thành công.

Người bạn đó của Nhạc Gia An làm Phó chánh văn phòng Hội đồng nhân dân thành phố, tuy không có quyền lực gì lớn, nhưng cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo khá nhiều, bởi vậy Nhạc Gia An tin tưởng mấy lời của mình sẽ được truyền tới tai của một vài người. Dù gì người bạn đó của y không phải là kẻ kín tiếng, đến lúc đó mấy ông già bên Hội đồng nhân dân biết được thành phố có tiền nhưng không giải quyết vấn đề của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ gây chuyện dữ dội hơn.

- Cái ông Dương Kiệt Quốc này, mình có nói không giải quyết vấn đề của bọn họ đâu, chỉ là nói tìm hiểu tình hình một chút thôi mà ông ta đã nổi giận đùng đùng đi về thẳng rồi.

Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt cười khổ. Nếu lời Dương Kiệt Quốc nói là thật, xe dành cho mấy vị lãnh đạo bên Hội đồng nhân dân quả là kinh khủng như thế, tuy Hàn Đông không chắc chắn thay hết xe cho họ, nhưng ít nhất là có thể thay vài cái. Thế nhưng dù là thay xe, Hàn Đông cũng phải làm rõ tình hình và phải làm đúng trình tự mới được. Thế mà Dương Kiệt Quốc không tin tưởng hắn chút nào, cứ cho là hắn qua quít y rồi phất tay áo ra về, thật đúng là tính khí ngày khó chịu.

Cầm điện thoại lên, Hàn Đông gọi đến văn phòng của Trưởng ban thư ký Nhạc Gia An, vừa chuyển được máy Hàn Đông lại cúp điện thoại. Hàn Đông gọi điện thoại cho Nhạc Gia An là muốn y đi tìm hiểu tình hình dùng xe bên Hội đồng nhân dân, có điều hắn nghĩ người này không cùng hội với mình, bảo y đi tìm hiểu chỉ sợ là y không làm việc cho thật đúng trách nhiệm.

Suy nghĩ một chút, Hàn Đông gọi Thư ký Trương Tự Miễn vào, dặn dò:

- Hai ngày tới anh bớt thời gian tìm hiểu tình hình xe cộ bên Hội đồng nhân dân, phải cố gắng tỉm hiểu tỉ mỉ một chút.

- Vâng, thưa Chủ tịch thành phố.

Trương Tự Miễn cung kính gật đầu đáp lại. Vừa rồi ngồi bên ngoài y đã nghe được câu chuyện về xe cộ mà Dương Kiệt Quốc nói với Hàn Đông, bây giờ Hàn Đông bảo y đi tìm hiểu tình hình, đoán chừng là muốn nắm bắt sự việc, sau đó xem xét có thay xe cho Hội đồng nhân dân thành phố hay không. Trên thực tế, chuyện thay xe mới cũ là chuyện rất bình thường, mỗi năm chính quyền phải tiêu một khoản chi phí không ít liên quan đến chuyện này. Thế nhưng xe ở Hội đồng nhân dân không thể quá đát như vậy, dù gì Chủ tịch Hội đồng nhân dân là cán bộ cấp Giám đốc sở, Phó chủ tịch cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cho nên nếu một lúc thay mấy cái xe liền thì sẽ phải tiêu một khoản chi phí không nhỏ, cho dù tình hình tài chính thành phố có tốt thì cũng không thể tùy ý thay xe được.

Sở dĩ Hàn Đông giao chuyện này cho Trương Tự Miễn đi làm, một là y là Thư ký của hắn, ít ra sau khi tìm hiểu tình hình sẽ không nói lời giả dối với hắn. Ngoài ra, đây cũng coi như là một lần khảo sát anh ta. Dù sao quan sát một con người, cách tốt nhất chính là xem người đó làm việc. Nếu như anh ta có thể làm tốt công việc mình giao phó, ít nhất nói rõ được năng lực làm việc của anh ta không có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.