Người Cầm Quyền

Chương 601: Không thể bỏ qua



Nhận ra Chủ tịch thành phố Hàn Đông lại là người quen biết, Kim Kiệt Quân trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mặc dù về bản chất mà nói, anh ta và Hàn Đông lần đầu tiên gặp mặt, căn bản không để lại cho Hàn Đông ấn tượng gì tốt đẹp.

Lúc đó mấy tên ăn chơi trác táng nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Hàn Đông, bèn chủ động trêu trọc Hàn Đông, tuy nhiên lại bị Hàn Đông dạy dỗ cho một trận. Lúc ấy Kim Kiệt Quân ở bên cạnh, cũng không biết bây giờ Hàn Đông có còn nhớ mình không, nếu còn nhớ mình thì có vì chuyện lần trước mà bất mãn mình không.

“Dù như thế nào, ít ra cũng có duyên gặp mặt với Chủ tịch thành phố Hàn, có lẽ dễ nói chuyện hơn.” Kim Kiệt Quân nghĩ thầm, “Mặt khác Võ Lan không phải là bạn học trung học với Thư ký của Chủ tịch thành phố Hàn sao, đến lúc đó tiến hành đồng bộ, chắc chắc có thể thu phục Hàn Đông.”

Nghĩ đến đây, Kim Kiệt Quân trong lòng vừa hy vọng, vừa vui mừng, lại không khỏi ảo tưởng.

Sau khi Chu Tử Phong giới thiệu một hồi, buổi tọa đàm được chính thức bắt đầu.

Hàn Đông đại diện Ủy ban nhân dân thành phố phát biểu trước, tuyên bố mục đích chính, ý đồ của buổi tọa đàm lần này, nhấn mạnh buổi toạ đàm sẽ theo nguyên tắc công bằng, công khai, cùng bàn bạc công việc kế tiếp của công trình đường Tân Giang.

Sau đó, cùng với mọi người tham dự bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Tích cực nhất là những nhà thầu, dù sao cũng có liên quan đến lợi ích bản thân của bọn họ.

Tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh Thế đưa ra một phương án, đó là dựa trên phương án hiện tại, quy hoạch lại, sau đó thống nhất xây dựng cải tạo.

Phương án này cũng được mấy người ủng hộ.

Đương nhiên, càng có nhiều người đưa ra ý kiến phản đối, đó là những công ty nhỏ, bọn họ đương nhiên không muốn làm lại, chỉ muốn nhanh chóng tuân theo phương án xây dựng cải tạo trước kia, sớm làm xong công trình đường Tân Giang là được.

Buổi tọa đàm nhanh chóng rơi vào bế tắc, các nhà thầu không ngừng tranh cãi.

Hiện tại trên hội trường đã hình thành hai phe, một bên là Tập đoàn Thịnh Thế, bao gồm mấy nhà thầu của Tập đoàn Đại Địa, bọn họ là một phe.

Những người còn lại, tuy đều là các công ty nhỏ, nhưng số người đông hơn, tập hợp lại cũng là một thế lực không nhỏ.

Hàn Đông ngồi ở một bên, vừa nghe vừa cẩn thận quan sát.

Bây giờ xem ra, Tập đoàn Thịnh Thế đã chuẩn bị rất kỹ, bao vây xung quanh đều là một số nhà thấu tương đối lớn, lbọn họ mà gộp vào đã chiếm đa phần công trình của toàn bộ đường Tân Giang.

Hơn nữa phương án của bọn họ đưa ra là muốn mở rộng đầu tư, liên hợp lại, sức thu hút với Ủy ban nhân dân thành phố cũng rất lớn.

- Tôi thấy mọi người cũng không nên tranh luận vô ích làm gì, chuyện này chúng ta hãy nghe lãnh đạo của Ủy ban thành phố phát biểu thế nào.

Phương Thế Nguyên mặt đỏ lên, cao giọng nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn và các vị lãnh đạo đều ở đây, chúng ta hãy nghe lãnh đạo sắp xếp đi.

Gã thấy rằng, mình về cơ bản đã trị được Hàn Đông, bởi vậy giữa lúc mọi người vẫn đang tranh luận thế này, để cho Hàn Đông làm chủ, chắc chắn Hàn Đông sẽ tán thành phương án của mình.

Hàn Đông thản nhiên cười nói:

- Vừa rồi nghe mọi người thảo luận, sự bất đồng của mọi người còn rất lớn. Tôi tuy là Chủ tịch thành phố, nhưng cũng không thể tùy tiện quyết định, thế này đi, về công việc kế tiếp của đường Tân Giang, do Phó chủ tịch thành phố Tạ làm đội trưởng, văn phòng, Ủy ban Kế hoạch cùng phối hợp làm việc, kết hợp với buổi thảo luận ngày hôm nay, trong vòng một tuần sẽ đưa ra một phương án hợp lý.

Tình trạng hiện giờ của hội trường, Hàn Đông đương nhiên sẽ không quyết định ngay, như vậy chứng tỏ quá là qua loa đại khái.

Công trình đường Tân Giang này, về cơ bản là do Tạ Thị Duy đang được phân công quản lý, Hàn Động chuẩn bị để cho Tạ Thị Duy tiếp tục quản lý.

Vậy còn phải xem Tạ Thị Duy làm việc thế nào, Hàn Đông cũng mong được nhìn thấy thái độ của Tạ Thị Duy.

Nghe Hàn Đông sắp xếp như vậy, Phương Thế Nguyên đành bất lực, “Tên Hàn Đông này thật là biết giữ bình tĩnh, xem ra phải cố gắng hơn mới được.”

Hội nghị xong, Tạ Thị Duy liền đi tới văn phòng của Hàn Đông, anh ta cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, vấn đề công trình đường Tân Giang, tôi muốn xin ý kiến của Chủ tịch.

Bây giờ trong lòng Tạ Thị Duy đã có một chút thay đổi về cách nhìn về Hàn Đông.

Vốn cho là Hàn Đông sẽ nhân buổi tọa đàm, sẽ giao quyền quản lý công trình đường Tân Giang cho người khác. Nhưng bây giờ xem ra, Hàn Đông không có ý chiếm đoạt quyển lợi của mình, mà vẫn để mình tiếp tục quản lý công trình đường Tân Giang.

Bởi vậy, Tạ Thị Duy trong lòng cảm thấy đi theo Hàn Đông làm việc dường như cũng không phải là chuyện gì xấu, ít ra hắn cũng không làm trò một triều đình một triều thần. Mà Hề Hiều Kiến đã không ở thành phố Tân Châu nữa, mình còn đối nghịch với lãnh đạo trực tiếp là Hàn Đông thì có lợi ích gì đâu.

Nhìn thấy thái độ của Tạ Thị Duy, Hàn Đông nhếch miệng cười, rồi nói:

- Phó chủ tịch thành phố Tạ, chuyện này anh nghĩ thế nào?

Tạ Thị Duy trước khi đến đã suy nghĩ rồi, anh ta bèn trả lời:

- Chủ tịch thành phố Hàn, căn cứ vào tình hình thảo luận ngày hôm nay cho thấy, ý kiến của các nhà thầu rất khác nhau. Bên Tập đoàn Thịnh Thế là nhà thầu chủ yếu của toàn bộ công trình đường Tân Giang, hơn nữa bọn họ cũng muốn mở rộng đầu tư, nếu theo ý kiến của bọn họ cũng rất có lợi cho thành phố.

Anh ta nói như vậy, chủ yếu có hai lớp nghĩa, một là theo anh ta thấy, nếu Tập đoàn Thịnh Thế mở rộng đầu tư cũng có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố. Mặt khác, Hàn Đông giao công trình đường Tân Giang cho anh ta, như vậy nếu công trình đường Tân Giang mở rộng,

Ảnh hưởng của anh ta cũng lớn hơn, có lẽ có thể làm nên thành tích chính trị.

Đây cũng là ý tưởng một công đôi việc của anh ta.

Mặt khác, anh ta cũng cảm thấy từ góc độ của Hàn Đông mà nói, dường như mở rộng đầu tư đối với thành phố là có lợi vô hại.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Suy nghĩ của anh rất đúng, nhưng tôi cũng xem qua quy hoạch của đường Tân Giang đã rất tốt rồi, nếu quy hoạch lại thì không phù hợp, chúng ta không thể tiêu phí quá nhiều tiền bạc vào đường Tân Giang, cần phải đặt tinh lực, nguồn vốn vào chỗ quan trọng hơn, suy cho cùng muốn dựa vào đường Tân Giang để giải quyết vấn đề phát triển thành phố Tân Châu, không phải là thực tế. Ý của tôi vẫn là phương án tiếp tục xây dựng theo quy hoạch hiện có, đương nhiên phải đảm bảo chất lượng mới được.

- Chủ tịch thành phố Hàn suy nghĩ thật là chu đáo.

Tạ Thị Duy gật đầu nói:

- Do tôi suy nghĩ chưa kỹ, vậy tôi sẽ bàn bạc với các bộ phận, nhanh chóng đưa ra phương án.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Ừ, chuyện này Phó chủ tịch thành phố Tạ phải vất vả rồi, hai ngày nữa tôi chuẩn bị mở cuộc họp văn phòng, làm một cuộc điều chuyển nhỏ công việc của các Phó chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố Tạ có ý kiến gì không?

Tạ Thị Duy có chút sửng sốt, lập tức đáp:

- Tôi không có ý kiến gì, tôi xin nghe theo sắp xếp của Chủ tịch thành phố Hàn thôi.

Anh ta nói như vậy, về cơ bản là thể hiện sự trung thành với Hàn Đông.

Hàn Đông trong lòng mừng thầm, xem ra việc giao công trình đường Tân Giang cho Tạ Thị Duy là một nước cờ đúng, Tạ Thị Duy vẫn là muốn làm một chút chuyện, vậy mình cho anh ta một chút lợi ích, liền có được sự ủng hộ của anh ta, cũng là chuyện ai cũng được lợi theo ý mình.

Tạ Thị Duy vừa mới đi được một lát, Trương Tự Miễn liền vào báo cáo:

- Chủ tịch thành phố Hàn, Phó tổng giám đốc Kim của Tập đoàn Đại Địa muốn vào gặp anh…

Hàn Đông mỉm cười đáp:

- Để cho ông ta vào.

Hắn muốn biết Kim Kiệt Quân rốt cuộc là muốn làm cái gì, nếu có thể tìm hiểu được một chút tin tức có ích từ chỗ lão ta, đó cũng là một việc tốt.

Kim Kiệt Quân nhanh chóng đi vào với vẻ tươi cười cung kính, vẻ mặt nịnh nọt, nói:

- Chào Chủ tịch thành phố Hàn, đến quấy rầy anh rồi.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Không vấn đề gì, Phó tổng giám đốc Kim ngồi đi.

Cám ơn Chủ tịch thành phố Hàn.

Kim Kiệt Quân cẩn thận ngồi xuống trước mặt Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Phó tổng giám đốc Kim, chúng ta là người quen cũ, không ngờ Phó tổng giám đốc Kim lại làm lớn ở Tập đoàn Đại Địa.

Kim Kiệt Quân khom người, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là làm thuê cho người ta, chức Phó tổng giám đốc này chỉ là danh nghĩa mà thôi.

- Thật vậy sao?

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Phó tổng giám đốc Kim quá khiêm tốn rồi, Phó tổng giám đốc Kim có thể đại diện Tập đoàn Đại Địa đã nói rõ vấn đề rồi.

Kim Kiệt Quân lắc đầu, nói:

- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi nói là sự thật, trước đây tôi kinh doanh một công ty, tên là Công ty thương mại Đại Địa, nhưng vì công ty xảy ra chuyện, cho nên… Ha ha, Chủ tịch thành phố Hàn, anh thấy tôi làm sao vậy, gặp được Chủ tịch thành phố Hàn liền cảm thấy thân thiết quá, không nhịn được lại kể chuyện này…

Hàn Đông trong lòng cười khẩy, tên Kim Kiệt Quân này da mặt thật là dày, lão ta làm như vậy thật ra là muốn tạo quan hệ với mình mà thôi.

Tán gẫu một hồi, Kim Kiệt Quân vẫn không để lộ ra tin tức có ích gì, Hàn Đông cũng không muốn tiêu phí thời gian với lão ta nữa.

Chờ Kim Kiệt Quân đi khỏi, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chu Chính, nói:

- Anh chú ý tìm hiểu Công ty thương mại Đại Địa xem sao, giám đốc là Kim Kiệt Quân, chú ý thủ đoạn không cần thái quá.

- Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt việc này.

Chu Chính nói, Hàn Đông đích thân giao việc này cho anh ta, anh ta sẽ làm hết sức.

- Ôi, làm tốt công việc cũng không phải dễ.

Hàn Đông cười gượng, thở dài một hơi.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông nghe máy, lại là Tổng giám đốc Phương Thế Nguyên của Tập đoàn Thịnh Thế gọi đến, gã mời Hàn Đông tối nay cùng đi ăn cơm, tiện thể bàn chuyện quỹ học bổng luôn.

Hàn Đông hiểu rõ Phương Thế Nguyên lợi dụng chuyện quỹ học bổng để câu kéo mình, trong lòng thầm cười khẩy, khéo léo từ chối lão ta.

Trong lúc này, cho dù Hàn Đông đồng ý phương án của Phương Thế Nguyên cũng sẽ không đi ăn cơm cùng với lão ta.

Cúp điện thoại xuống, nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ tan làm rồi.

Hàn Đông đứng lên đi ra, Trương Tự Miễn thấy thế cũng lập tức đứng lên.

Xe từ từ chạy ra khỏi sân của Ủy ban nhân dân thành phố.

Phía trước là một chỗ rẽ, Vu Đại Lực bèn cho xe chạy chậm lại, tuy rằng con đường này đã đi nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều phải lái xe cẩn thận.

- Ấy…

Nhìn thấy có hai người đang lôi kéo ở ven đường phía trước mặt, Hàn Đông thốt lên một tiếng kinh ngạc nghi hoặc.

Đó là một nam một nữ đang lôi kéo nhau, gã thanh niên kia Hàn Đông không biết, nhưng người con gái kia thì Hàn Đông biết, đó là cháu gái Ngô Thu Khiết của Phí Nguyệt Phi.

Lúc này gã thanh niên đang túm lấy cánh tay của Ngô Thu Khiết, tay còn lại chỉ vào mũi của cô, hung hăng nói chuyện.

Còn Ngô Thu Kiệt thì cố gắng giãy dụa, nhưng sức yếu, căn bản không phải là đối thủ của gã thanh niên, nên làm thế nào cũng không giãy ra được.

- Dừng lại.

Hàn Đông nhíu mày nói, cho dù Hàn Đông không muốn có quan hệ gì với Ngô Thu Khiết, nhưng thấy cô gặp phiền toái cũng không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.