Nhâm Kiệt Hạo chợt tái mét mặt mày, cánh tay đưa ra giữa không trung đành thu về một cách vô lực
Tên đàn ông mặt âm trầm lúc nãy cho người bắt Hàn Đông, lúc này đây y cũng bị dọa cho mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
- Bí thư Hàn…
- Bí thư Hàn nào?
Mọi người bên cạnh ồn ào bàn tán.
Tuy mọi người không biết Bí thư Hàn trẻ tuổi này là thần thánh phương nào, nhưng thấy điệu bộ đau đớn còn hơn cha chết mẹ chết của Cục trưởng thì biết, thế lực của hắn cũng chẳng tầm thường.
Phó Cục trưởng đứng trước liền tiến về phía trước, cẩn thận hỏi:
- Cục trưởng, hắn ta là ai vậy…
Bốp
Một tiếng giòn tan vang lên.
Phó cục trưởng nhất thời ngẩn ra, ôm lấy mặt, tỏ thái độ không thể tin mà nhìn Nhâm Kiệt Hạo.
Những người khác cũng kinh hãi nhìn Nhâm Kiệt Hạo.
- Cút! Tôi mà xảy ra chuyện gì, thì cuộc sống của mày cũng không dễ dàng gì đâu.
Nhâm Kiệt Hạo rít qua kẽ răng mà nói.
Làm Cục trưởng cục quản lý đô thị, Nhâm Kiệt Hạo mãi tới hôm qua mới gặp Hàn Đông ở đại hội cán bộ. Chính vì vậy mà hiện tại y mới tỏ ra khiếp đảm và lo lắng như vậy.
Bí thư Thành ủy vừa mới nhậm chức, liền nhắm ngay tới Cục quản lý đô thị, chính điều này đã nói rõ vấn đề.
Thêm vào tình cảnh vừa rồi, mấy người kia đúng là đối với Hàn Đông chẳng khách khí nể nang chút nào.
Cho nên rất hiển nhiên, Cục quản lý đô thị tất yếu trở thành bộ phận đầu tiên bị xử lý nghiêm khắc từ khi Bí thư thành ủy vừa nhậm chức tới nay.
Công việc ở Cục quản lý đô thị vốn đã rất phức tạp, do vậy theo Nhâm Kiệt Hạo thấy, để xảy ra vấn đề như vậy trong công việc, cũng là điều bình thường.
Nhưng vấn đề hiện nay là Hàn Đông muốn kiếm chuyện với Cục quản lý đô thị, cho nên mấy vấn đề đó tất sẽ bị nghiêm trọng hóa lên.
Nhìn thấy Hàn Đông đã bước tới cửa, Nhâm Kiệt Hạo vội vàng đuổi theo.
Bất kể thế nào, sự vệc đã tới nông lỗi này, thì thái độ của mình chí ít cũng phải tốt một chút, như vậy còn có thể có cơ hội nhận được một kết cục nhẹ nhàng.
Thấy điệu bộ của Cục trưởng như vậy, Phó cục trưởng cũng bị dọa cho khiếp vía, há miệng không biết nói gì.
Mà cô gái ban nãy còn ngồi soi gương, giờ mặt cũng cắt không còn giọt máu, gấp gáp đến độ cứ xoay vòng vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Hỏng rồi, hỏng rồi…
Một cặp nam nữ khác tự nhiên cũng hoảng hốt, thất kinh, thái độ của bọn họ lúc trước cũng chẳng tốt đẹp gì, tuy có phần đỡ hơn cô gái ngồi soi gương, nhưng thật sự nếu muốn trách phạt, thì bọn họ cũng không tránh khỏi liên quan.
Làm việc ở Cục quản lý đô thị, chế độ đãi ngộ tương đối tốt, thường thường đơn vị cũng có chút béo bở, nếu chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà mất việc thì thật là đen đủi.
Đứng từ góc độ của bọn họ mà suy xét thì chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mấu chốt là đã đụng chạm phải kẻ không nên đụng, nên chốt lại nó không còn là chuyện nhỏ nữa.
Mọi người tất nhiên không thể cùng đuổi theo ra phía ngoài, nên đành ở lại đại sảnh bàn tán xôn xao.
Nhưng cũng có một vài kẻ chạy theo hóng chuyện, vài kẻ khác chậm chân hơn thì không xem được màn kịch lúc nãy, chỉ đành hỏi những người có mặt từ trước xem đã xảy ra chuyện gì. Những người bị hỏi chuyện thì lại chẳng dám trước mặt bao nhiêu người kể tường tận sự tình, chỉ đành kể qua quít một chút, khiến cho những người hỏi chuyện cảm thấy không thỏa mãn, càng muốn hỏi cho rõ ràng, nên đi kiếm người này hỏi một chút, người kia hỏi một chút để chứng thực.
Hàn Đông đã hạ quyết tâm, nhất định phải chỉnh đốn lại Cục quản lý đô thị.
Vì vậy, Hàn Đông chẳng hề cho Nhâm Kiệt Hạo một cơ hội nào để giải thích.
Kể ra, Nhâm Kiệt Hạo còn có thể giải thích thế nào nữa đây?
Sự gặp gỡ với Hàn Đông ở đại sảnh, thật chẳng phải là tin đồn hành lang.
Chẳng cần nói cái khác, thái độ làm việc của Cục quản lý đô thị đúng là có vấn đề.
Đó cũng là một trong những bộ phận của Ủy ban Nhân dân thành phố, là một trong những cửa sổ đối ngoại của Ủy ban Nhân dân thành phố.
Nhưng nhân viên làm việc tại đây, khi đi làm thì ai cũng lười biếng, chỉ chăm chăm làm việc riêng.
Thậm chí khi Hàn Đông mới nói vài câu đã bị cô gái trẻ kia lấy đồ vật ném, hai người khác cũng buông những lời đe dọa.
Hơn nữa mấy kẻ quản lý, chẳng cần hỏi rõ trắng đen, bèn muốn tóm cổ Hàn Đông, hành vi đó chẳng khác gì của bọn thổ phỉ.
Như vậy có khác nào xem Hàn Đông như kẻ địch.
Đổi lại là người khác, gặp chuyện như vậy, tâm trạng cũng chẳng thể nào tốt được.
Huống chi, Hàn Đông vốn dĩ đang nghĩ cách xem xét cục diện công tác, gặp phải tình huống như thế này, thì càng phải xử lý nghiêm minh.
Vương Song đã lái chiếc xe số 1 Thành Ủy tới cửa lớn của tòa nhà quản lý đô thị, Hàn Đông vừa lên xe thì xe của Tào Tư Hào cũng vừa tới.
Nhâm Kiệt Hạo vừa đuổi tới nơi, thấy vậy nên sắc mặt vô cùng khó chịu.
Ngay cả Trưởng ban thư ký Thành Ủy mà Hàn Đông cũng gọi tới rồi, thì sự việc chắc chắn chẳng tốt lành gì, bản thân muốn giữ cái ghế này, về cơ bản là giữ không nổi, chỉ có điều không biết rốt cuộc Hàn Đông muốn đẩy sự việc lên tới cấp độ nào mà thôi.
Hàn Đông gật đầu với Tào Tư Hào, đáp:
- Trưởng ban thư ký, lên xe tôi đi.
- Dạ vâng.
Tào Tư Hào trả lời, lập tức bước tới, theo sau Hàn Đông lên xe.
Thấy hai chiếc xe con đã đi khá xa, Nhâm Kiệt Hạo chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng mụ mị, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, và cảm giác phẫn nộ vô tận.
Đúng lúc này, Phó cục trưởng cũng ra tới nơi.
Nhìn thấy gã, Nhâm Kiệt Hạo bỗng chốc như núi lửa bùng nổ, căm phẫn hét lên:
- Tôi đối xử tệ với anh sao…
Vừa nói vừa đi tới, tay giương lên tát tới tấp
- Cục trưởng!
Phó cục trưởng nước mắt dàn giụa, vội vàng né sang một bên.
- Anh còn dám trốn
Nhâm Kiệt Hạo tức giận nói.
Mấy nhân viên gần đó thấy vậy liền chạy lên phía trước ngăn Nhâm Kiệt Hạo lại.
Không cần biết thế nào, nhưng lãnh đạo của một Cục đứng trước cửa lớn vừa đánh vừa la hét, để người khác nhìn thấy thì đúng là có vấn đề.
…
- Trưởng ban thư ký! Xem ra tác phong, phương thức làm việc của chúng ta phải được chỉnh đốn lại mới được.
Hàn Đông cảm thán nói.
Hàn Đông bèn đem những điều mình mắt thấy tai nghe ban nãy, và cả vở kịch bữa trước nữa, tất cả thuật lại một lượt cho Tào Tư Hào nghe.
Sau khi nghe xong, Tào Tư Hào trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư Hàn, phương thức làm việc của một số đơn vị, một số nhân viên đúng là có vấn đề, nhất là những bộ phận có liên quan chặt chẽ tới quần chúng nhân dân, nếu cách thức làm việc có vấn đề thì rất dễ gây ra các mâu thuẫn xã hội. Tăng cường xây dựng tác phong, cải thiện phương thức làm việc là một nhiệm vụ vô cùng cấp thiết.
Y dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Nhưng mà, tình hình ở Cục quản lý đô thị, từ trước tới nay đều rất phức tạp, công việc ở cục này cũng như tác dụng của nó tới Thành phố chúng ta, không cần nói cũng đã rõ, nhưng nếu quản lý không có hiệu quả, thì tất cả những gì chúng ta thấy về thành phố, rất có thể sẽ biến thành một đống hỗn độn, bẩn thỉu, những tiểu thương và người bán hàng rong sẽ tùy ý bày hàng ở bất cứ đâu, diện mạo thành phố sẽ trở thành một vấn đề cực kỳ nhức nhối. Bởi vì nguyên nhân kinh tế và nhận thức của người dân, nhiều người không hiểu được công việc của Cục quản lý đô thị hoặc cố ý làm trái lại, điều này dẫn đến tính phức tạp trong công tác của Cục quản lý đô thị. Đối với công việc của cục này, tôi nghĩ nên dựa trên các nguyên tắc hợp lý, tăng cường công tác đồng thời có biện pháp cải thiện thái độ, phương thức làm việc của họ.
Hàn Đông hút một hơi thuốc, lãnh đạm hỏi:
- Trưởng ban thư ký có ý kiến cụ thể nào không?
Nghe Tào Tư Hào huyên thuyên một hồi, kỳ thực từng câu từng chữ đều biểu lộ một hàm ý, đó là tác phong làm việc của Cục quản lý đô thị đúng là nên được chỉnh đốn, nhưng cũng phải chú ý một điều, dù sao công việc ở Cục này cũng rất quan trọng.
Đối với cái này, Hàn Đông lại không tán thành, căn cứ vào ý của Tào Tư Hào, thì công việc của Cục công an cũng rất quan trọng, gánh vác công tác trị an an toàn, vậy thì có phải họ có thể lợi dụng thân phận của mình bất cứ lúc nào, tùy ý đánh người, bắt người sao?
Hàn Đông cũng biết, hiện nay một số bộ phận có thực quyền như công an, cách làm việc vẫn có phần thô bạo, vả lại còn chưa tạo được sự coi trọng.
Một xã hội văn minh, tất yếu cần làm rõ hiện tượng không tốt này.
Một chế độ tiến bộ, không ngừng hoàn thiện, sẽ đặt ra yêu cầu ngày càng nghiêm khắc cho các cán bộ nhà nước. Không thể vì nội dung công việc mà đối xử tùy tiện với quần chúng nhân dân.
Hàn Đông biết hiện giờ hắn không thể làm một cuộc đại cách mạng để thay đổi hoàn cảnh, nhưng làm Bí thư Thành ủy, trong phạm vi năng lực của mình, thì nhất định phải làm cho tốt những việc mình có thể làm.
Trên thực tế, bất kể là Cục công an hay Cục quản lý đô thị, tuy công việc của bọn họ có tính phức tạp riêng thật, nhưng đâu có nhất thiết phải dùng tới phương thức làm việc thô bạo như vậy.
Chỉ cần nhẫn nại một chút, thì nhiều chuyện không nhất thiết phải đẩy tới độ thù địch như vậy.
Không thể nghe ra trong giọng điệu của Hàn Đông có đôi chút trầm trọng nhưng Tào Tư Hào biết được những gì ban nãy mình nói đã khiến Hàn Đông không hài lòng, nhưng y cũng có xuất phát điểm và lập trường riêng của mình.