Người Cầm Quyền

Chương 688: Đối mặt thế nào



Nhìn thấy xưởng dệt Đặng Quan đổ nát hoang vu, tâm tình Hàn Đông trở nên vô cùng tồi tệ.

Hắn đi một vòng, phát hiện không có một bóng người. Nhà xưởng trước kia hiện tại đã sớm phủ đầy tro bụi. Trên tường, trên cửa sổ có mạng nhện giăng kín.

Hàn Đông không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, khiến xưởng dệt sau khi thay đổi chế độ, phát triển rất tốt đẹp lại biến thành như vậy.

Lúc trước khi Nghiêm Nam Thu nhìn trúng dây chuyền sản xuất tơ tằm của xưởng dệt Đặng Quan, đã tập trung vốn tới 40 triệu, chiếm 40% cổ phần của xưởng dệt sau khi cải tổ

Nói cách khác, xưởng dệt này còn có chí ít 60 triệu tài sản các loại là thuộc về tài sản quốc hữu.

Nhưng bây giờ thì sao, ngoại trừ mảnh đất vẫn còn, nhà xưởng vẫn còn nhưng bên ngoài đã trở nên cũ nát không thể tả ra, không còn thứ gì khác.

Vậy công nhân lúc đó thì sao? Vấn đề của bọn họ đã được giải quyết thế nào? Tình hình cuộc sống của bọn họ bây giờ ra sao?

Xưởng dệt Đặng Quan là nhà xưởng mang tính điển hình do Hàn Đông làm ra lúc ban đầu. Thông qua thu hút vốn đầu tư của tư nhân, thực hiện tăng trưởng và đảm bảo giá trị của tài sản quốc hữu. Đồng thời do Ủy ban huyện, phía đầu tư cùng công nhân ba bên tạo thành ủy ban quản lý, cùng nhau quyết định những chuyện trọng đại của nhà máy, tận dụng khả năng lớn nhất để bảo đảm sự an toàn của tài sản quốc hữu, bảo đảm quyền lợi thông thường của người công nhân.

Trên cơ sở này, Hàn Đông đã dùng phương pháp tương tự để tiến hành cải cách đối với các xí nghiệp quốc hữu khác tại huyện Phú Nghĩa. Lúc đó đều lấy được những hiệu quả và lợi ích không tồi.

“Hình thức Phú nghĩa” cải cách xí nghiệp nhà nước, còn lên sách giáo khoa, trở thành trường hợp kinh điển.

Mà bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự khác xa so với sự tưởng tượng của Hàn Đông trước đây.

Theo suy nghĩ của Hàn Đông, xí nghiệp sau khi trải qua cải cách chế độ, trong mấy năm này, tuy rằng bởi vì các loại nguyên nhân, không nhất định đều phát triển rất khá, nhưng chí ít không đến nỗi quá tệ. Chí ít phải khá hơn một chút so với lúc còn chưa cải cách chế độ trước đó.

Nhưng nhìn tình trạng của xưởng dệt Đặng Quan lúc này, trong lòng Hàn Đông cảm thấy hoài nghi đối với vận mệnh của mấy xí nghiệp khác.

Tào Tư Hào lẳng lặng đứng tại cửa, nhìn thấy sắc mặt Hàn Đông âm trầm, trong lòng cũng hiểu rõ ràng trong lòng hắn nghĩ gì.

Cải cách xí nghiệp nhà nước tại huyện Phú Nghĩa đã được trung ương khẳng định.

Đây là một trong những chiến tích chủ yếu của Hàn Đông. Nhưng bây giờ lại trở thành như vậy, bất luận là ai trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu.

Khổng Phàm Chi là thư ký của Hàn Đông, tất nhiên đã tìm hiểu tỉ mỉ về tình hình trong quá khứ của Hàn Đông. Đặc biệt là trước khi phải đi theo đến thành phố Vinh Châu, anh ta đã đặc biệt thăm hỏi các phía về hành động của Hàn Đông tại thành phố Vinh Châu.

“Lúc này mới qua mấy năm, xưởng dệt Đặng Quan đã biến thành như vậy, tâm lý của bí thư Hàn khẳng định không thoải mái.”

Trong lòng Khổng Phàm Chi nghĩ thầm.

"Lẽ ra dựa theo phương pháp bí thư Hàn đã làm trước đây, xưởng dệt Đặng Quan không đến nỗi đổ nát thành như vậy. Rất rõ ràng, trong thời gian này đã có vấn đề.”

"Xem ra bí thư Hàn đi một chuyến xuống dưới điều tra nghiên cứu, huyện Phú Nghĩa phải chịu làm người đầu tàu rồi”.

Trong lòng Tào Tư Hào cũng nghĩ thầm.

Hàn Đông đi dạo một vòng bên trong, tâm tình lúc đi ra rất nặng nề. Hắn cảm thấy phải đi xem lại mấy xí nghiệp lúc trước đã cải cách chế độ xem thế nào.

- Đi tới nhà máy kẹo ngay bên kia đường Phú Đạt. Đi xuôi theo đại lộ về phía trước tới ngã rẽ thứ ba thì rẽ trái sẽ đến.

Hàn Đông lên xe sau đó phân phó cho Vương Song.

Tào Tư Hào nói:

- Bí thư Hàn, hay để Tiểu Trần tìm một chỗ đỗ xe lại.

Hàn Đông muốn đi xem tình hình thực tế, xe số 1 đi theo cũng không có mấy tác dụng, trái lại có thể khiến người khác chú ý.

Hàn Đông gật đầu một cái, không nói gì.

Tào Tư Hào liền xuống đánh tiếng với xe số 1 một chút.

Không bao lâu, Hàn Đông đã tới đến nhà máy kẹo.

Nơi này ngược lại là một cảnh tượng phồn vinh, thỉnh thoảng lại có xe vận tải ra ra vào vào.

Trong sân, thỉnh thoảng có người vội vàng đi tới đi lui.

Nhìn thấy cảnh tượng bận rộn như thế, trong lòng Hàn Đông thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có lẽ tình huống không tệ như mình tưởng tượng.”

- Các người làm gì vậy?

Tại chỗ rẽ có một ông lão đi tới hỏi. Rất rõ ràng lão là bảo vệ cửa ở đây.

Khổng Phàm Chi tiến lên trước nói:

- Bác, chúng ta là ở thành phố Tân Châu muốn kinh doanh kẹo. Nghe nói kẹo chỗ các bác không tệ, nên chuyên môn đến xem một chút.

- Qua bên kia, lầu hai.

Lão già không còn hứng thú, chỉ vào tòa nhà phía bên tay trái.

Vì thế ba người liền đi qua. Đây là một tòa chung cư. Hàn Đông nhớ lúc trước khi tới đây còn chưa có nơi này. Hẳn là sau đó mới xây dựng. Bên ngoài được sơn một màu xanh nhạt.

Tầng hai có mấy gian phòng. Đối diện cầu thang là bộ phận văn phòng tiêu thụ.

Khổng Phàm Chi đi phía trước. Anh ta tiến lên gõ nhẹ vào cửa. Bọn họ nghe được bên trong đáp lại một tiếng sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Mà Hàn Đông lại không hề theo vào. Trái lại hắn đi tới hai văn phòng bên cạnh một chuyến. Chỉ thấy nhân viên bên trong đều đang bận rộn. Có vài người đang không ngừng gọi điện thoại. Có người tay cầm quyển sổ nhỏ ghi chép gì đó.

Thấy tình cảnh như thế, Hàn Đông liền cảm giác thư thái hơn rất nhiều.

Xí nghiệp phát triển tốt. Chí ít công nhân cũng có thể đạt được lợi ích nhất định. Bên trong các xi nghiệp khác bao gồm cả các xí nghiệp nhà nước cũng sẽ thực hiện bảo đảm tăng giá trị.

Tào Tư Hào thấy sắc mặt Hàn Đông có chuyển biến tốt hơn nhiều, liền tiến lên đưa cho Hàn Đông một điếu thuốc, nói:

- Xem ra nhà máy kẹo này rất bận rộn. Chắc hẳn hiệu quả vào lợi ích không tồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Loại xí nghiệp thực phẩm phụ chỉ cần chất lượng sản phẩm. Qua được cửa ải này, phương diện kinh doanh tiêu thụ sẽ càng thêm lực, phát triển đi lên sẽ rất dễ dàng. Đi thôi, chúng ta đi xuống.

Hắn tin tưởng Khổng Phàm Chi ở trong bộ phận tiêu thụ, nhất định có thể hỏi thăm được những điều hữu dụng.

Đối diện ký túc xá là ba dãy nhà xưởng song song.

Hàn Đông cùng Tào Tư Hào đi tới, liền bị người cản lại, nói là nơi sản xuất quan trọng, không thể tùy tiện đi vào.

Đối với điều này, Hàn Đông không hề chống lại. Hắn đứng ở một bên quan sát một chút.

Cảm giác tổng thể, tình hình kinh doanh của nhà máy kẹo này khẳng định không tồi.

Quan sát khắp mọi nơi, có thể nhìn thấy trên cơ sở trước đây, nhà máy kẹo đã xây thêm hai dãy nhà xưởng mới. Điều này nói rõ mấy năm qua quy mô của nó đã được mở rộng thêm một chút.

- Chính sách tốt, cũng phải cố gắng chấp hành mới được.

Hàn Đông cảm thán một câu.

So sánh giữa xưởng dệt Đặng Quan và nhà máy kẹo hiện nay, hai bên chênh lệch rất lớn. Cũng khó trách Hàn Đông lại cảm thán như vậy.

Không lâu sau, Khổng Phàm Chi liền từ trên lầu đi xuống. Trong tay anh ta còn cầm một chồng tư liệu tuyên truyền.

Sắc mặt của anh ta lại có phần nghiêm trọng.

- Ông chủ, hai năm trước nhà máy này đã hoàn toàn được tư hữu hóa. Sau đó tình hình kinh doanh mới đi lên. Quy mô hiện tại đã mở rộng gấp mấy lần so với trước lúc tư hữu hóa. Tuy nhiên bên cạnh đó tôi được biết một chút. Dường như ông chủ của nhà máy này không hề có tài chính khác đầu tư vào. Nhày máy kẹo phát triển hoàn toàn là do tự thân kinh doanh không ngừng xây dựng đầu tư vào cơ sở, không ngừng phát triển đi lên.

Tâm tình Hàn Đông vốn đã có chuyển biến tốt, lập tức lại trở nên tồi tệ.

Một nhà máy kẹo tốt như vậy, tại sao lại bị tư hữu hóa?

- Hai năm trước, hai năm trước nhà máy kẹo kinh doanh thế nào?

- Cũng không tệ lắm. Lúc đó sản xuất kẹo cung không đủ cầu

Trong nháy mắt sắc mặt Hàn Đông liền trở nên thâm trầm.

Một nhà máy tốt, không ngờ lại biến thành xí nghiệp tư nhân. Rốt cuộc trong đó đã thao tác thế nào? Rốt cuộc người nào đã kiếm lời trong đó?

Tào Tư Hào nhịn không được lại thở dài một tiếng. Dù thế nào y cũng không ngờ sự tình sẽ biến thành thế này. Vốn nhìn thấy nhà máy này kinh doanh sôi nổi như vậy, kết quả sau lưng lại có rất nhiều vấn đề.

Xem ra các xí nghiệp nhà nước trong quá trình cải cách chế độ, thực sự tồn tại rất nhiều vấn đề.

Đồng thời không thể thay đổi, vẫn nhất định phải tăng cường kiểm tra cùng đôn đốc.

Nếu không phải như vậy, một xí nghiệp tốt cuối cùng vẫn để mấy người bên trong kiếm đầy túi riêng.

- Chúng ta đi thôi. Trực tiếp đi tới huyện.

Mặt Hàn Đông thâm trầm nói.

Tào Tư Hào hỏi:

- Bí thư Hàn, có cần thông báo một chút hay không?

Hàn Đông nói:

- Thông báo đi.

Giờ phút này trong lòng Hàn Đông đang vô cùng tức giận. Những người này thật quá đáng. Tài sản nhà nước đã bị bọn họ cứng rắn gây thiệt hại hết cả sao?

Hàn Đông không còn tâm tư đi xem những xí nghiệp khác nữa.

Từ tình hình của xưởng dệt Đặng Quan và nhà máy kẹo, Hàn Đông ý thức được, tình hình của mấy xí nghiệp khác chắc hẳn cũng không lạc quan hơn được.

Ngay cả nhà máy kẹo phát triển tốt như vậy còn bị biến thành xí nghiệp tư nhân, vậy không cần phải nói tới những xí nghiệp khác nữa.

Hiện tại Hàn Đông đã hoàn toàn không còn tín nhiệm đối với bộ máy của huyện Phú Nghĩa nữa.

Chỉ sợ ngoại trừ Đàm Ngưng Hào liên luỵ bí thư huyện ủy Phương Trung trước kia ra, khả năng những người khác cũng tồn tại vấn đề là không nhỏ.

Tào Tư Hào biết bây giờ tâm tình của Hàn Đông khẳng định cực kỳ khó chịu. Bởi vậy anh ta không dám nói linh tinh. Anh ta cầm lấy điện thoại di động bấm số gọi tới Ủy viên thường vụ huyện ủy, Chánh văn phòng huyện ủy huyện Phú Nghĩa Hoàng Tùng.

Nhận được điện thoại của Tào Tư Hào, Hoàng Tùng vội vàng đi tới báo cáo với Phó bí thư Vương Khánh Lâm chủ trì công tác huyện ủy.

- Bí thư Vương, vừa nãy Trưởng ban thư ký Thành ủy Tào thông báo, 15 phút sau bí thư Hàn sẽ đến huyện ủy thị sát công tác.

- Nhanh như vậy sao?

Vương Khánh Lâm giật mình kinh hãi, giống như bị lửa đốt mông đứng bật đậy nói.

- Nhanh thông báo mọi người xuống dưới lầu tập hợp nghênh dón bí thư Hàn. Mặt khác sắp xếp người làm tốt các công tác chuẩn bị khác.

Y không ngờ được Hàn Đông lại đến huyện Phú Nghĩa để thị sát nhanh như vậy, hơn nữa còn tới lặng lẽ không một tiếng động. Hiện tại chỉ có 15 phút thời gian, nếu trong huyện muốn chuẩn bị cái gì cũng không kịp.

Mặt khác, chuyện tối hôm qua khiến trong lòng ông ta bao phủ bóng tối dày đặc. Ông ta cảm giác được cửa ải ngày hôm nay chắc hẳn không dễ qua.

Hoàng Tùng nhìn thấy Vương Khánh Lâm có chút luống cuống tay chân, trong lòng liền âm thầm cảm thán một chút.

Đối với Hàn Đông, Hoàng Tùng laị không hề xa lạ.

Từ ngày đầu tiên Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, ông ta đã tiếp xúc với Hàn Đông. Đến nay ông ta vẫn còn nhớ tới mâu thuẫn khi đó.

Từ Cục thống kê đến thị trấn Triệu Hoa, ông ta đều bị Hàn Đông áp chế đến sít sao. Sau đó Hàn Đông đi, Hoàng Tùng thật vất vả mới thông qua nỗ nực về mọi mặt, mấy năm qua mới có thể tiến bộ nhanh chóng.

Mặc dù như thế, so với Hàn Đông, Hoàng Tùng vẫn kém hơn mười vạn tám ngàn dặm.

Hiện tại Hàn Đông lên ngựa đánh giết một hồi, lại lấy thân phận Bí thư thành ủy trở lại thành phố Vinh Châu.

Giờ phút này Hàn Đông lại muốn đến huyện Phú Nghĩa thị sát công tác. Điều này khiến trong lòng Hoàng Tùng cảm thấy trăm mối ngổn ngang, cảm giác rất không thoải mái.

Trong lòng ông ta tràn đầy lo lắng, không biết nên đối mặt với Hàn Đông như thế nào.

Xe rất nhanh đến Đặng Quan, sau đó quẹo vào con đường rất hẹp.

Phía trước là xưởng dệt Đặng Quan.

Chiếc xe dừng lại, Hàn Đông nhìn xung quanh, cảm giác hơi thất vọng.

Bên trong sân, mặt đất mọc nhiều cỏ dại, còn có một số rác trắng, hiển nhiên đã lâu không có người quét dọn.

Bốn phía hiển thị hơi yên tĩnh, căn bản không giống một nhà xưởng kinh doanh bình thường.

Nghĩ đến ban đầu, nơi này được quét dọn rất sạch sẽ, thỉnh thoảng có người qua lại, bộ dạng rất bận rộn.

“Xem ra, tình hình có thay đổi.”

Tâm trạng của Hàn Đông trở nên rất xấu, hình như gần đây giá cả của tơ lụa nước ngoài vẫn không tệ, ban đầu xưởng dệt không phải chủ yếu làm cái này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.