“Mẹ nó chứ, đúng là núi đã cao lại có núi cao hơn, ông mày vất vả mới leo lên cấp Cục phó, hắn di chuyển vài chuyến đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.” Trong lòng Hoàng Tùng buồn bực, nghĩ thầm.
Khi biết được Hàn Đông trở về thành phố Vinh Châu làm Bí thư Thành ủy, trong lòng Hoàng Tùng cũng có chút khó chịu và lo lắng.
Bây giờ sắp phải đối mặt với Hàn Đông, trong lòng Hoàng Tùng càng bất an hơn, và hơi sợ hãi.
Dù sao trước đây tranh chấp giữa Hoàng Tùng và Hàn Đông vô cùng căng thẳng.
Hiện giờ hai người căn bản không ở cùng một cấp độ.
Nếu Hàn Đông muốn trừng trị Hoàng Tùng, căn bản không cần đích thân ra tay, chỉ cần tỏ ý một chút, chỉ sợ là sẽ có nhiều người vui vẻ đứng ra giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoàng Tùng càng nặng nề hơn.
Gọi nhanh cuộc điện thoại, Hoàng Tùng châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu, rồi há miệng nhả ra một làn khói.
“Mẹ nhà nó, chết chả có gì phải sợ, Hàn Đông là Bí thư Thành ủy thì sao chứ?”
“Cùng lắm mình không làm cái chức quan rách này là được chứ gì?”
“Hơn nữa, chỉ sợ bây giờ hắn cũng không nhàn rỗi mà đối phó mình nữa.”
“Hừ, có lẽ hắn sớm đã quên mình từ trong dĩ vãng rồi.”
Trong lòng suy nghĩ lung tung, có lo lắng, có chua xót, rồi chờ đợi.
Sau đó y hô một tiếng rồi đứng lên, tựa như lao tới pháp trường mà bước nhanh xuống tầng dưới.
Người nhận được thông báo đều đã đợi ở dưới tầng.
Những người này theo thứ tự là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Nhất Hiên, Chủ tịch huyện Viên Trung Huy, Phó bí thư Huyện ủy Vương Khánh Lâm, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Tôn Nghĩa Phương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Cam Minh Địch, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Đặng Nhược Minh, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Hiểu Đông, Trưởng ban Tuyên giáo Phan Dung Chí, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Mưu Tiền Quân, Bí thư Đảng ủy Công an Xa Tĩnh Chương, Phó chủ tịch huyện thường trực Lâm Phương Tri.
Tất cả mọi người xếp thành một hàng, nét mặt trang nghiêm.
Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ là có thể phát hiện, tinh thần của một số người hơi hoảng loạn.
Còn có người trong mắt thỉnh thoảng lộ ra vài phần mong chờ.
Hoàng Tùng âm thầm thở dài, xem ra đối với việc Hàn Đông đến đây, phản ứng và tâm trạng của mọi người đều không giống nhau.
Y vừa đúng lúc chạy đến xếp đằng sau cùng, lúc này xe số một chở Bí thư Thành ủy tiến vào tòa nhà Huyện ủy.
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Nguyễn Nhất Hiên dẫn đầu, mọi người bước nhanh đến phía trước nghênh đón.
Khổng Phàm Chi xuống xe mở cửa, Hàn Đông và Tào Tư Hào một trước một sau xuống xe.
- Xin chào Bí thư Hàn, hoan nghênh Bí thư Hàn đến thị sát huyện Phú Nghĩa.
Nguyễn Nhất Hiên tiến lên, nói khách khí.
Hàn Đông đưa tay bắt tay với y, mỉm cười nói:
- Vất vả rồi.
Nguyễn Nhất Hiên nguyên là Thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, lúc đầu được đưa xuống huyện Phú Nghĩa làm Chủ tịch huyện, sau khi Đàm Ngưng Hào đến nhận chức, bị ghẻ lạnh, kết quả là một người mới hơn 30 tuổi đã bị đẩy sang làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa.
Bình thường mà nói, Hội đồng nhân dân là nơi dưỡng lão, chỉ có những người tiền đồ chính trị ảm đạm, người chuẩn bị về hưu mới đến làm ở Hội đồng nhân dân.
Còn Nguyễn Nhất Hiên mới hơn 30 chưa đến 40 tuổi, đang trẻ trung, khỏe mạnh, là thời điểm làm được nhiều thứ lại bị đẩy đi Hội đồng nhân dân làm. Chung đội ngũ với mấy ông cụ già, cũng đủ biết tâm trạng của y buồn bực thế nào rồi
Bây giờ Hàn Đông là Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, đối với Nguyễn Nhất Hiên mà nói, đây có lẽ là cơ hội xoay chuyển.
“Bất kể nói thế nào, mình và Hàn Đông cũng có chút tình nghĩa.” Trong lòng Nguyễn Nhất Hiên thầm nghĩ, “Mình cũng không mong muốn gì khác, chỉ cần không làm ở Hội đồng nhân dân cả đời, chuyển đơn vị, từ từ làm còn đỡ hơn là bây giờ, lúc này muốn làm cái gì đó cũng đều không được.”
Sau đó Nguyễn Nhất Hiên giới thiệu, Hàn Đông lần lượt bắt tay với người khác.
Trong số mấy người này, có mấy người quen cũ khiến Hàn Đông cảm thấy vui mừng, phấn khởi, đồng thời lo lắng công việc của bọn họ ở huyện Phú Nghĩa.
Mấy người này bao gồm 4 người: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Cam Minh Địch, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Hiểu Đông, Bí thư Đảng ủy Công an Xa Tĩnh Chương, Phó chủ tịch thường trực huyện Lâm Phương Tri. Lúc đầu bọn họ đều đứng về phe Hàn Đông, bây giờ đều trở thành Ủy viên thường vụ Huyện ủy rồi, cũng được coi là cán bộ lãnh đạo huyện Phú Nghĩa rồi. Trong suy nghĩ của Hàn Đông, nếu như bọn họ duy trì được nguyên tắc thì chắc mấy doanh nghiệp sau khi tái cơ cấu cũng không đến nỗi phát triển đến tình trạng như hiện nay.
Hàn Đông không biết mấy năm nay ở huyện Phú Nghĩa bọn họ làm việc thế nào, nhưng chỉ riêng tình trạng mấy doanh nghiệp nhà nước kia khiến trong lòng hắn cảm thấy thất vọng về bọn họ.
Trong lòng Hàn Đông, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến mấy doanh nghiệp do chính tay mình tái cơ cấu, chúng rơi vào kết cục như vậy khiến Hàn Đông rất khó chịu.
Trong đó không chỉ có tâm huyết của hắn, đồng thời cũng là một lượng lớn tài sản nhà nước bị thất thoát im hơi lặng tiếng.
Hàn Đông cảm thấy chuyện này nhất định phải nói, nhất định phải coi trọng.
Bước vào phòng họp, nụ cười trên mặt Hàn Đông sớm đã biến mất dạng.
Tất cả mọi người cảm thấy một áp lực cực lớn.
Thấy Hàn Đông ngồi vào vị trí, mọi người đều lần lượt ngồi vào chỗ yên vị, nhưng tâm trạng bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên.
Chủ trì công việc Huyện ủy Vương Khánh Lâm bắt đầu phát biểu chào mừng, bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh Hàn Đông và Tào Tư Hào đến thị sát.
Hàn Đông nghe miệng lưỡi y nói năng lưu loát, không khỏi thầm nhíu nhíu mày. Tuy nhiên trước mặt mọi người vẫn là giữ thể diện cho y, không cắt ngang lời của y.
- Tiếp theo, xin mời Bí thư Thành ủy Hàn phát biểu.
Trong lòng Vương Khánh Lâm như đang có cái trống nhiều mặt đập liên hồi, nét mặt Hàn Đông u ám, chỉ sợ lát nữa sẽ phát tiết ra.
Từ khi Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu đảm nhận chức vị, đã chỉnh đốn lại Cục Quản lý Đô thị một trận, Cục trưởng Cục Quản lý Đô thị cũng bị mất chức không được trọng dụng.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông là muốn đốt ngọn lửa thứ hai ở huyện Phú Nghĩa rồi.
Hơn nữa, đêm qua hành động hối lộ tiền Hàn Đông đã bị Hàn Đông nghiêm khắc cự tuyệt, trong lòng Vương Khánh Lâm vẫn rất lo lắng.
- Hôm nay, tôi cùng Trưởng ban thư ký Tư Hào đến, chủ yếu là đi tìm hiểu tình hình cụ thể cấp cơ sở, tôi sẽ không nói nhiều, giành thời gian cho các vị đang ngồi ở đây, mỗi người không được quá 3 phút nói về công việc của từng người.
Hàn Đông vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn động.
Trường hợp bình thường, Bí thư Thành ủy xuống cơ sở, khi báo cáo công việc đều là lãnh đạo chủ chốt báo cáo, những người khác bồi theo, khi lãnh đạo hỏi đến mới bổ sung phù hợp một chút.
Nhưng Hàn Đông lại để mọi người đều báo cáo, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều hơi không thích ứng được.
Tuy rằng cơ hội thể hiện như vậy thật sự khó mà có được, nhưng vì là trước đó không chuẩn bị tốt, và chỉ có 3 phút đồng hồ, nếu muốn báo cáo sinh động thì khá là khó khăn. Nhỡ làm không tốt, có thể sẽ để lại ấn tượng xấu cho Hàn Đông.
Mà đối với đám người Vương Khánh Lâm, Viên Trung Huy mà nói, 3 phút đồng hồ lại quá ít.
Biết được Hàn Đông đến thị sát, vừa rồi bọn họ đã mau chóng thảo ra một bản báo cáo đại cương. Nếu như tuân theo trường hợp báo cáo công việc bình thường, chỉ riêng lời dạo đầu đã dài mấy phút rồi.
Trong vòng 3 phút, nói cái gì, không nói cái gì, nói chỗ nào nổi bật, nói cái gì đơn giản là cần phải chọn lọc.
Mà sau khi chọn lọc, có làm Hàn Đông hài lòng hay không thì càng khó khăn hơn nhiều rồi.
Vương Khánh Lâm làm Phó bí thư chủ trì công việc Huyện ủy, chỉ có thể cắn môi đứng ra báo cáo đầu tiên. Trong lòng y suy ngẫm một chút, cảm thấy vẫn là nói hết ra công việc rồi tính tiếp, dù sao chỉ có 3 phút, bản thân y cũng không thể nói tỉ mỉ được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng làm cho Hàn Đông biết được Huyện ủy huyện Phú Nghĩa đã làm những công việc gì.
Nghe Vương Khánh Lâm nhắc đến Huyện ủy huyện Phú Nghĩa đã ra sức hoàn thiện tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, thu được hiệu quả khá, Hàn Đông liền hơi hơi chau mày.
“Ừm, lại dám lấy chuyện doanh nghiệp nhà nước ra làm thành tích, xem ra da mặt mấy người này dày quá cơ.”
Tiếp theo sau là Chủ tịch huyện Viên Trung Huy báo cáo, cũng nhắc đến doanh nghiệp nhà nước, nói là trải qua cải cách, Ủy ban nhân dân huyện đã trút được gánh nặng.
- Chờ một lát, anh nói đến gánh nặng, cụ thể là chỉ doanh nghiệp nhà nước nào, chỉ trường hợp cụ thể nào?
Hàn Đông thật sự không nhịn được nữa, liền ngắt lời Viên Trung Huy, hỏi.
Viên Trung Huy sửng sốt, không ngờ Hàn Đông lại truy hỏi tình huống cụ thể. Trong đầu y xẹt qua ý niệm, báo cáo qua một chút tình hình doanh nghiệp nhà nước kinh doanh không tốt, sau đó nói là trải qua tiến thêm một bước tái cơ cấu và hoàn thiện, những doanh nghiệp này để cho tư nhân bao thầu. Không chỉ làm sống lại nền kinh tế, hơn nữa tài sản nhà nước không bị thất thoát thêm nữa.
Hàn Đông không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu y và Vương Khánh Lâm đều nhắc đến sự việc doanh nghiệp nhà nước, bản thân Hàn Đông lại có ý điều tra truy xét, tự nhiên muốn tiếp tục truy vấn rồi.
- Vậy anh nói cụ thể trường hợp nhà máy dệt Đặng Quan và nhà máy kẹo huyện đi.
Mặt Viên Trung Huy lập tức biến sắc.
Nhà máy dệt Đặng Quan là hình thức điển hình Hàn Đông lập ra trong khoảng thời gian hắn chủ trì công tác Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, nhưng hiện giờ nó trở thành cái xưởng bỏ không, cuộc sống của công nhân khó khăn, còn thường xuyên đến Ủy ban nhân dân huyện gây rối.
Ngoài ra sự việc nhà máy kẹo cũng là một phiền phức, dù sao nhà máy kẹo kinh doanh tốt như vậy, Ủy ban nhân dân huyện bán nó đi cũng có chút không chấp nhận được.
- Sao thế? Chủ tịch huyện Viên là không biết sự viêc, hay là không muốn nói?
Hàn Đông hỏi lạnh lùng.
Bây giờ Viên Trung Huy hoảng hồn, đáp:
- Bí thư Hàn, nhà máy dệt Đặng Quan vì do kinh doanh không tốt, hiện giờ đã tuyên bố phá sản theo pháp luật rồi. Còn về nhà máy kẹo, vì cần tăng vốn đầu tư, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân thông qua thảo luận tập thể, xét thấy hiện trạng tài chính của huyện khó khăn, quyết định không tham dự, đem bán một số cổ phần ra ngoài, lợi ích thu được, được xử lý theo quy định liên quan rồi ạ.
Đến lúc này rồi, Viên Trung Huy còn không nói thật, còn tìm cớ linh tinh, khiến Hàn Đông càng tức giận.
Có điều Hàn Đông vẫn kìm nén cơn giận trong lòng, nhìn chung quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Về nhà máy dệt Đặng Quan, nhà máy kẹo, doanh nghiệp nhà nước ở huyện Phú Nghĩa, các vị đang ngồi ở đây còn muốn bổ sung cái gì không?
Lời của Hàn Đông rất nặng nề, lại tựa hồ kèm theo làn gió lạnh.
Mọi người đang ngồi đều có cảm giác câm như hến.
“Hàn Đông là sau thu tính luôn một thể đây mà, ha ha, xem bọn sâu mọt này trốn vào đâu.” Vẻ mặt Nguyễn Nhất Hiên nghiêm túc nhưng trong lòng cực kỳ phấn khích.
“Hàn Đông là tóm chặt lấy việc này rồi, xem ra hôm nay không chết thì cũng bị lột da thôi.” Trong lòng Hoàng Tùng buồn bực mà nghĩ đến.
Trước khi đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy, Hoàng Tùng từng làm Phó chủ tịch huyện gần một năm, cũng tham dự vào cái việc thêm một bước tái cơ cấu mấy doanh nghiệp nhà nước. Lúc này trong lòng y ngập tràn lo lắng.