Người Cầm Quyền

Chương 693: Hỏng rồi



Trịnh Ân Ương trên mặt tuy có vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.

Vấn đề của nhà máy phân hóa học cũng không phải là chuyện một, hai ngày.

Anh ta là Phó chủ tịch thành phố quản lý công nghiệp cũng rất đau đầu.

Lại nói tiếp, nhà máy phân hóa học cũng được coi là một công ty tương đối lớn của Khu công nghệ cao, hàng năm lợi nhuận và thuế nộp lên cũng không ít, lại thêm thu hút không ít lực lượng lao động.

Bởi vì như vậy, tuy rằng nhà máy phân hóa học tồn tại vấn đề ô nhiễm, nhưng thành phố vẫn chưa xử lý triệt để.

Là Phó chủ tịch thành phố quản lý công nghiệp và doanh nghiệp nhà nước, Trịnh Ân Ương cũng cảm thấy thật khó.

Một mặt, nhà máy phân hóa học là đơn vị lớn mang lại lợi nhuận và thuế cho thành phố, lãnh đạo thành phố tương đối coi trọng; Mặt khác, bởi vì vấn đề ô nhiễm, thi thoảng lại có người khiếu nại, có người còn gây rối.

Từ góc độ của anh ta mà nói, anh ta lại muốn cho nhà máy phân hóa học ngừng sản xuất chỉnh đốn, nhưng anh ta cũng không làm chủ được.

Bây giờ Bí thư Thành ủy Hàn Đông gọi anh ta đến đây, để anh ta nói ra cảm nhận.

Anh ta chỉ cảm thấy rất buồn bực, rất oan khuất.

Chức danh Phó chủ tịch thành phố tuy rằng nghe không tệ, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong tay quản lý không ít chuyện.

Nhưng có một số việc, cũng không phải anh ta có thể làm chủ.

Trịnh Ân Ương vốn đến tìm Hàn Đông báo cáo công việc, thứ nhất là nói về vấn đề gặp phải trong việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, đây là chức trách công việc của anh ta.

Không thể ngờ được Hàn Đông lại gọi anh ta đến đây, trực tiếp hỏi về chuyện nhà máy phân hóa học.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, Trịnh Ân Ương trong lòng có chút buồn bực, cẩn thận nói:

- - Bí thư Hàn, vấn đề nhà máy phân hóa học, tồn tại đã lâu, tôi cũng đã gọi điện thoại cho các ban ngành như Cục Bảo vệ Môi trường, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, vẫn không giải quyết được dứt điểm.

Mặc dù trong lòng anh ta rất buồn bực, nhưng đôi lúc cũng không thể nói thật, nói ra sự thật rồi, sự việc sẽ dễ rơi vào cục diện bế tắc không thể xoay chuyển.

Hàn Đông hiểu được mấu chốt của vấn đề, nếu như Ủy ban nhân dân thành phố thực sự muốn giải quết vấn đề nhà máy phân hóa học, thì không có khả năng kéo dài như vậy.

Đây chủ yếu là vấn đề kinh tế, một số người coi trọng nguồn lợi kinh tế mà nhà máy phân hóa học mang lại, nên những cái khác căn bản không để ý đến.

- - Vậy anh nói xem, vấn đề này anh định giải quyết như thế nào?

Hàn Đông thản nhiên hỏi, cũng coi như cho Trịnh Ân Ương một cơ hội.

Trịnh Ân Ương vừa nghe, trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, thái độ của Hàn Đông không nghi ngờ gì, mà cũng giống với suy nghĩ của mình, sự việc sẽ dễ làm hơn.

- - Bí thư Hàn, vấn đề ô nhiễm nhà máy phân hóa học vô cùng nghiêm trọng, không thể để tiếp tục như vậy, bây giờ việc phải làm chính là, để cho bọn họ lập tức dừng sản xuất cải tạo lại hệ thống xử lý nước thải, đồng thời tiến hành xử lý với môi trường xung quanh, và tiến hành điều tra về tổn hại sức khỏe mà dân chúng xung quanh phải chịu, căn cứ tình hình tiến hành từng bước xử lý.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- - Anh là lãnh đạo quản lý, vấn đề này anh phải giám sát chặt một chút, nếu lại xuất hiện vấn đề tương tự, anh phải nói ra.

Trịnh Ân Ương gật đầu, nói:

- - Vâng, Bí thư Hàn, tôi sẽ làm hết sức.

Hàn Đông thở dài một hơi, nói:

- - Là cấp chính phủ, chúng ta nhất định phải có trách nhiệm với tất cả nhân dân, không thể chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Nhà máy phân hóa học tuy rằng có thể mang đến lợi ích nhất định về mặt kinh tế, nhưng vấn đề ô nhiễm, kiên quyết phải xử lý tốt, nếu không vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng, mà ảnh hưởng đối với sức khỏe của dân chúng xung quanh là cực kỳ sâu xa.

Trịnh Ân Ương đứng ở một bên cẩn thận nghe, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hàn Đông.

Chỉ có hiểu được suy nghĩ công việc của Hàn Đông, Trịnh Ân Ương mới có thể phối hợp công tác, mới có thể hòa nhập vào phe cánh của Hàn Đông.

Mặc dù là Phó Chủ tịch thành phố, nhưng Trịnh Ân Ương vẫn hy vọng có thể có quan hệ tốt với Hàn Đông, tốt nhất là trở thành người của phe cánh Hàn Đông, như vậy, tương lai mình mới có thể phát triển được.

- “Ừ, chuyện của doanh nghiệp nhà nước lần này vốn là một cơ hội tốt, mà bây giờ Hàn Đông lại muốn chỉnh đốn lại nhà máy phân hóa học, sự tình lại càng nhiều, như vậy cơ hội tiếp xúc của mình với Hàn Đông càng nhiều rồi, biểu hiện tốt, tạo dựng quan hệ tốt với Hàn Đông sẽ không có vấn đề gì.”

Trịnh Ân Ương trước kia là Trưởng phòng Sở Thủy lợi tỉnh, về sau tìm mối quan hệ, mới được điều đến đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Vinh Châu, mà người giúp anh ta tiến lên, bây giờ đã lùi về tuyến hai rồi, nếu anh ta muốn tiến lên nữa, phải nghĩ cách khác.

Thông qua cố gắng, anh ta đã xây dựng được một mạng lưới, nhưng vẫn cảm thấy còn chưa đủ, còn chưa tồn tại nhân vật có sức mạnh đặc biệt.

Khi Hàn Đông được điều đến thành phố Vinh Châu làm Bí thư Thành ủy, anh ta liền có chút dao động, muốn tìm cơ hội dựa vào Hàn Đông.

Bây giờ cơ hội đã đến, anh ta đương nhiên phải cố gắng thể hiện.

Bởi vì anh ta biết, muốn được Hàn Đông coi trọng, trước hết trong công việc phải làm cho hắn vừa ý.

Anh ta đã tiến hành phân tích quỹ đạo phát triển từ trước đến nay của Hàn Đông, phát hiện con người Hàn Đông rất đáng được đi theo, bởi vậy không chút do dự làm tốt khâu chuẩn bị trước khi dựa dẫm.

Về phần Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang, trong mắt Trịnh Ân Ương, so sánh ông ta với Hàn Đông, bất kể từ phương diện nào mà nói, đều kém hơn rất nhiều.

Cho nên, anh ta quyết định đứng về phía Hàn Đông, đi theo Hàn Đông làm tốt công việc.

- - Bí thư Hàn, về vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước, tôi muốn báo cáo với anh một chút về ý tưởng.

Trịnh Ân Ương cung kính nói.

Hàn Đông nói:

- - Được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

- - Vâng.

Trịnh Ân Ương nói.

Bước sau Hàn Đông nửa bước, theo sát phía sau.

Càng đi về phía trước, mùi hôi trong không khí càng ngày càng thấy khó thở.

Rất nhiều người đi qua, đều phải dùng tay bịt mũi, cau mày.

Một số người còn không ngừng mắng chửi.

Nhà máy phân hóa học nằm ở phía Bắc của Khu công nghệ cao, vừa đúng ở hướng gió, bởi vậy không khí khó chịu này càng ngày càng nặng mùi.

Đôi mày của Hàn Đông luôn nhíu lại, mà Trịnh Ân Ương thì có chút lúng túng báo cáo suy nghĩ của anh ta.

Hàn Đông thật ra cũng luôn quan sát Trịnh Ân Ương, cũng rất hài lòng với biểu hiện của anh ta.

- - Ừ, suy nghĩ của anh cũng rất tốt, cần phải trao đổi báo cáo với Chủ tịch thành phố Khương nhiều hơn, phải thực hiện trong công việc thực tế.

Trịnh Ân Ương nghe thấy Hàn Đông bảo anh ta phải báo cáo nhiều hơn với Khương Vinh Quang, bèn ngây người ta, lập tức hiểu được ý tứ của Hàn Đông, trong lòng thầm nghĩ: “Hàn Đông muốn làm một chút chuyện, cho nên không muốn kế hoạch mâu thuẫn. Dù sao sau khi mâu thuẫn giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trở nên gay gắt, khi làm việc rất nhiều việc sẽ không thuận lợi. Đây cũng là việc tốt, mình cũng tránh bị kẹt ở giữa.”

Phía trước là một nhà máy bao bì, Hàn Đông nói:

- - Chúng ta qua đi.

Vừa mới tới cửa, bên trong liền đi ra vài người, một người trong đó, đúng là Bạch Phi ở Cục Thuế địa phương.

Nhìn thấy Hàn Đông, Bạch Phi hơi sửng sốt, lập tức trên mặt nở một nụ cười,

- - Đây không phải là ai đó sao? Đến đây để làm gì vậy?

Hàn Đông liếc mắt nhìn gã ta một cái, không biết ông bạn này có ý gì, nhưng cũng không thèm để ý đến gã ta.

Bạch Phi cảm thấy Hàn Đông coi thường mình, trong lòng rất buồn bực, quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên một tia u ám, hai tay khoanh trước ngực, đứng sang bên cạnh.

Thấy gã ta như vậy, một nam một nữ tiễn gã ta đi ra có chút hoài nghi, liếc bọn Hàn Đông một cái.

- - Các anh đến có việc gì?

Gã đàn ông hỏi.

Khổng Phàm Chi tiến lên, nói:

- - Chúng tôi đến xem, tìm hiểu tình hình một chút.

- - Ồ, có cái gì để xem sao?

Ả kia cũng có chút không vui, nói.

Vừa rồi Bạch Phi vào xưởng ngồi một chặp, bọn họ đã phải đút phong bì cho gã ta rồi, trong lòng có chút khó chịu, bởi vậy tâm trạng cũng không tốt, thấy nhóm người Hàn Đông đến không phải là để nói chuyện làm ăn, liền đối đãi lạnh nhạt.

Trịnh Ân Ương bất mãn, nói:

- - Đây là thái độ gì, chúng tôi đến tham quan một chút không được sao, chỗ này cũng không phải là nơi cơ mật, hơn nữa chúng tôi đến không phải là quấy rầy chuyện làm ăn của các người.

- - Anh lại có ý gì?

Cơn tức giận của ả ta xem ra cũng rất lớn.

- - Chỗ chúng tôi không hoan nghênh tham quan, ai biết các anh…

Gã đàn ông bên cạnh lúc này dường như nhận ra Trịnh Ân Ương, bèn giơ tay kéo ả ta lại, nói:

- - Đừng nói lung tung.

Sau đó gã ta cười, nói với Trịnh Ân Ương:

- - Xin chào Phó chủ tịch thành phố Trịnh, chào mừng anh đến xưởng thị sát.

“Phó chủ tịch thành phố…” Ả ta sửng sốt, lập tức ngây ra, giơ tay lên bịt mồm, trong mắt thoáng vẻ kinh hãi.

Đối với nhà máy bao bì bọn họ mà nói, đắc tội với Chủ tịch thành phố, chắc chắn sẽ không được yên ổn qua ngày, cho dù là Phó chủ tịch thành phố, muốn trừng trị một nhà máy cũng là chuyện rất dễ dàng.

Trịnh Ân Ương có chút bất ngờ, nói:

- - Anh nhận ra tôi?

- - Vâng, Phó chủ tịch thành phố Trịnh trước đây đã từng quan tâm đến việc sản xuất của chúng tôi, tôi đã gặp anh rồi.

Gã ta cười, nói.

Ả ta lúc này đã trấn tĩnh lại, bất an nói:

- - Phó chủ tịch thành phố Trịnh, thật ngại quá, tôi…

Bạch Phi ở bên cạnh thấy thế trợn tròn mắt. Gã ta không ngờ đi cùng với Hàn Đông lại là Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương, thảo nào mình cảm thấy bộ dạng của anh ta rất quen.

“Người thanh niên này lại là ai chứ? Sao lại đi cùng với Phó chủ tịch thành phố Trịnh rồi?” Bạch Phi trong lòng thầm nhủ, kinh ngạc nhìn Hàn Đông.

Trịnh Ân Ương khoát tay, nói:

- - Không sao, vị này là Bí thư Thành ủy Hàn, Bí thư Hàn lần này đến điều tra nghiên cứu Khu công nghệ cao, tìm hiểu tình hình thực tế, phiền anh chị giới thiệu tình hình một chút.

- - Bí thư Thành ủy...

Đôi nam nữ khiếp sợ nhìn về phía Hàn Đông, người thanh niên có vẻ mặt tươi cười ôn hòa này, lại là Bí thư Thành ủy sao?

Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy Bí thư Thành ủy trẻ tuổi như vậy, quả thật có chút không tin vào mắt mình, nhưng bọn họ biết Trịnh Ân Ương sẽ không nói dối.

- - Hoan nghênh Bí thư Hàn đến thị sát công tác.

Hai người cùng đồng thanh, nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- - Không quấy rấy công việc của mọi người chứ?

- - Không có, Bí thư Hàn, vừa rồi tôi hơi nóng nảy, mong anh thông cảm.

Ả ta lúc này đã phản ứng kịp, suy nghĩ cũng trôi chảy hơn nhiều.

Bạch Phi khoanh hai tay trước ngực lúc này giống như bị điện giật.

“Bí thư Thành ủy Hàn? Hàn Đông, hắn thật sự là gã Hàn Đông kia không?”

Nhớ tới hôm đó ăn cơm, bọn gã còn nói đùa họ tên của hắn giống như họ tên của Bí thư Thành ủy, không ngờ cuối cùng lại trở thành sự thật.

“Hỏng rồi, chắc chắn hắn còn nhớ mình?” Bạch Phi sợ hãi, lần trước bọn họ ở trong phòng vui đùa, giọng nói hơi to, hơn nữa cửa lại mở rộng, Hàn Đông chắc chắn nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.