- - Hai người không cần ở đó câu kết làm bậy nhé, Hàn Đông cậu cũng phải hát hò chứ.
Chu Tùng Đào cười, nói.
Vu Lâm đỏ mặt, nói:
- - Người xấu không nói được những lời tốt đẹp.
- - Haha, tôi thấy các cậu như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
Chu Tùng Đào cười xấu xa nói, anh bạn này sau khi uống rượu, cả mặt đều ửng đỏ, nói cũng nhiều hơn.
Vu Lâm cố ý ghé miệng vào bên tai Hàn Đông, nhẹ nhàng nói một câu:
- - Ngày mai liên hệ điện thoại.
Sau đó lại làm dáng ngồi xuống bên cạnh Chu Tùng Đào, nói:
- - Anh chàng đẹp trai, tôi và Hàn Đông nói chuyện đôi câu cậu không vừa ý sao?
- - Tôi nào dám, chỉ là ngưỡng mộ Hàn Đông mà thôi.
Chu Tùng Đào cười ha hả nói, giơ ly lên chạm với Vu Lâm.
10 giờ, mọi người đi ra ngoài ăn khuya, khoảng 11 giờ rưỡi, Hàn Đông mới trở về khách sạn.
Mà đám người Đường Lợi Ba vẫn chú ý động tĩnh bên này của Hàn Đông, thấy hắn trở về, đều đến phòng của hắn.
- - Chủ nhiệm Hàn, chúng tôi đã bàn bạc phương án điều tra, anh xem có được không.
Đường Lợi Ba nói, đưa quyển sổ nhỏ trong tay cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận lấy, cũng không xem ngay, nói:
- - Anh nói xem, kế hoạch cụ thể thế nào.
Đối với mấy người bọn họ chủ động động não, tích cực làm tốt chuẩn bị xung quanh công việc, Hàn Đông cảm thấy rất hài lòng.
Bốn người này là những người làm việc khá xuất sắc, lần này Hàn Đông mang theo bọn họ ra ngoài, ngoài công tác thực sự cần đến, đồng thời cũng có thể quan sát đánh giá thêm về bọn họ.
Trên thực tế, lần này điều tra, Hàn Đông sở dĩ cùng đi, chủ yếu là lo lắng tổ điều tra gặp phải áp lực bên ngoài. Cho nên hắn tự mình đôn đốc, nếu có người can dự, Hàn Đông sẽ ra mặt xử lý.
Hàn Đông không chỉ là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, còn là nhân vật bồi dưỡng trọng điểm của nhà họ Hàn, là nhân vật gương mẫu đời thứ ba.
Bởi vậy chỉ cần Hàn Đông quyết tâm làm bằng được việc, sẽ không có áp lực nào ngăn được.
Đường Lợi Ba trình bày một lượt phương án mà mấy người bàn bạc, dựa theo suy nghĩ của anh ta, Hàn Đông là một lực lượng đơn độc, thêm một bước giao thiệp với bạn bè của hắn, thâm nhập đào sâu manh mối từ Sở Tài nguyên đất đai. Mà bốn người bọn họ thì ở bên ngoài triển khai điều tra, một mặt cung cấp cho Hàn Đông manh mối mới tìm được, mặt khác thì bọn họ tiến hành điều tra sâu về manh mối mà Hàn Đông tìm ra được. Như vậy hai bên cùng kết hợp, có thể nhanh chóng làm rõ tình hình.
- - Chủ nhiệm Hàn, tôi cảm thấy vào thời điểm thích hợp, anh nói tình hình với bạn học của anh, có lẽ anh ta sẽ chủ động phối hợp với chúng ta, như vậy sẽ càng thêm thuận lợi.
Chu Nguyên Thanh mỉm cười, nói bổ sung.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Thời điểm thích hợp tôi sẽ nói. Phương án này của các anh trên cơ bản là khả thi, ngoài ra Đường Lợi Ba anh phải giữ liên lạc với Phó chủ nhiệm Cao, nói không chừng chỗ anh ta cũng có thể lấy được tin tức có ích, ngoài ra hành động của chúng ta bên này, cũng có thể để bên Phó chủ nhiệm Cao phối hợp. Các anh đi thực hiện công việc cụ thể, nếu có áp lực gì, có người nào can thiệp, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
Đường Lợi Ba chậm rãi, nói:
- - Chủ nhiệm Hàn, hành động điều tra lần này, tôi cho rằng lực cản chủ yếu đến từ hai phương diện, một là Ủy ban nhân dân tỉnh Việt Đông, bọn họ có thể vì nhiều lý do, có một số vấn đề không muốn bị vạch trần; Mặt khác là dính líu đến đối tượng bị điều tra, bọn họ có thể vì lợi ích của mình, ngăn cản điều tra của chúng ta. Mà hai phương diện này, rất có thể sẽ liên kết với nhau, thậm chí có thể dính líu đến tầng sâu hơn.
Tuy rằng hai câu sau Đường Lợi Ba nói tương đối hàm súc, nhưng đã biểu đạt được hết những ý tứ cần nói ra.
Hàn Đông cười, nói:
- - Phương diện này, tôi cũng nghĩ qua rồi, nhưng tôi ở đây đảm bảo với các anh, chuyện lần này bất luận dính líu đến ai, bất luận lãnh đạo ở tầng nào đến nói, công tác điều tra của chúng ta nhất định sẽ không dừng lại, cho nên chúng ta không cần lo lắng áp lực đến từ bên trên, nên lo lắng chính là vượt qua được các trở ngại của các đương sự bày ra, điều tra rõ ràng từ đầu chí cuối chân tướng sự việc.
Mã An Tân nói:
- - Có câu này của Chủ nhiệm Hàn, chúng tôi không có gì lo lắng, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn cẩn thận triển khai công việc, không có gì khó khăn có thể làm khó được chúng ta.
Hàn Đông nói:
- - Có lòng tin là được rồi, hành động của chúng ta phải nhanh, ngoài ra trong quá trình này, có thể đến hỏi thăm những người nông dân bị chiếm dụng đất đai, giai đoạn hiện nay khủng hoảng kinh tế Châu Á lại đang rất khốc liệt, cuộc sống của bọn họ chắc chắn gặp khó khăn rất lớn, chỉ cần chúng ta thể hiện đủ thành ý, tin rằng bọn họ nhất định sẽ nói cho chúng ta biết những cái họ gặp phải, như vậy bất cứ kẻ nào cũng không ngăn cản được.
Đang nói chuyện, di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem chính là Cao Minh Chân gọi tới.
- - Chủ nhiệm Hàn, không quấy rầy anh nghỉ ngơi đấy chứ?
Cao Minh Chân nói trong điện thoại.
Hàn Đông nói:
- - Không sao, tôi đang nói chuyện sắp xếp công việc với các đồng chí, trên đường chúng tôi đến Việt Đông, tôi gặp được một người bạn thời đại học, từ chỗ anh ta phỏng chừng có thể mở ra một bước đột phá, bên chúng tôi chuẩn bị hành động trước, bên chỗ anh có tình hình gì không?
- - Chủ nhiệm Hàn, hôm nay ngoài đồng chí của phòng Kiểm soát Tỉnh ủy Việt Đông ra, Phó bí thư Phục của Tỉnh ủy Việt Đông cũng đã gặp gỡ chúng tôi.
Hàn Đông ngẩn ra, hỏi:
- - Là Phó bí thư Phục Văn Cường chứ, ông ta nói cái gì?
Cao Minh Chân nói:
- - Phó bí thư nói ra hai tầng ý nghĩa, một là bày tỏ Tỉnh ủy Việt Đông nhất định sẽ phối hợp với công tác của tổ Kiểm soát, hai là hy vọng tổ Kiểm soát từ thực tế, lấy việc thúc đẩy phát triển của tỉnh Việt Đông làm điểm dừng chân, trong quá trình điều tra làm được nhập gia tùy tục, tùy việc mà xét, cố gắng hạn chế ảnh hưởng tiêu cực đối với tỉnh Việt Đông…
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- - Xem ra phía Tỉnh ủy Việt Đông, vẫn có lo ngại nhất định về công tác của chúng ta. Ở chỗ anh bố trí cụ thể như thế nào?
Cao Minh Chân nói:
- - Phòng Kiểm soát Tỉnh ủy Việt Đông và phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh đều có đồng chí chuyên môn đi theo chúng tôi trong cả hành trình, kế hoạch của chúng tôi là trước tiên lựa chọn tài liệu tương ứng, sau đó căn cứ vào tài liệu tiến hành kiểm tra xác xuất tùy thời cơ.
Hàn Đông nói:
- - Ừ, như vậy cũng tốt, khi các anh chọn đọc tài liệu, cố gắng chi tiết, phát hiện nhiều vấn đề, có vấn đề gì nhất định phải truy ra, gây áp lực, chúng tôi bên này cũng dễ triển khai công việc, ngoài ra có tình hình gì, chúng ta luôn giữ liên lạc.
- - Vâng, Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ luôn báo cáo tình hình liên quan với anh.
Cao Minh Chân biết mình bây giờ là bia ngắm hút lửa, động tĩnh do mình làm ra càng lớn, lực cản bên Hàn Đông gặp phải sẽ càng nhỏ. Dù sao gã rõ ràng là người phụ trách tổ Kiểm soát lần này, nếu chăm chăm vào một vấn đề không ngừng buông, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người chú ý, lực cản tương ứng phía Hàn Đông sẽ ít hơn rất nhiều.
Bởi vì khi Hàn Đông ăn cơm, đã nói với các bạn học cũ, công việc của mình quan trọng, đợi sau khi bận xong công việc ở đây, sẽ mời mọi người ăn cơm.
Cho nên ngày hôm sau, ngoài Chu Tùng Đào gọi điện thoại ân cần hỏi han một chút, thì không có ai quấy rầy Hàn Đông nữa.
Mười giờ hơn, điện thoại của Vu Lâm gọi tới.
- - Hàn Đông, cậu ra ngoài gọi xe đến khách sạn Duyệt Đông, tôi ở phòng 1618 đợi cậu.
- - Hay là chúng ta ở bên ngoài tìm một chỗ ngồi nói chuyện một lát, rồi tôi mời cậu ăn cơm trưa.
Hàn Đông cũng muốn từ chỗ Vu Lâm tìm hiểu một chút tình hình của Tập đoàn Thiên Hà, nhưng bây giờ Vu Lâm gọi hắn đến khách sạn, Hàn Đông lại cảm thấy không ổn.
Vu Lâm cười khanh khách trong điện thoại, nói:
- - Hàn Đông cậu sợ cái gì chứ, sợ tôi ăn thịt cậu à, nhanh lên nhé, muốn ăn cơm trưa bên này cũng chuẩn bị được, hơn nữa không kém hơn chỗ khác. Tôi lo là nói chuyện ở bên ngoài, sẽ bị người khác nhìn thấy.
- Vậy được rồi.
Hàn Đông đồng ý.
- “Mình lo lắng gì chứ, Vu Lâm chắc không có ý tưởng gì khác, hơn nữa cho dù cô ấy có tính toán gì đó, chỉ cần mình không phối hợp, cô ấy có thể làm gì chứ. Cẩn thận từng li từng tí, lại chứng tỏ mình không phóng khoáng rồi.”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông trong lòng cũng bình thường trở lại.
Gọi điện thoại cho Đường Lợi Ba dặn dò một tiếng, bọn họ đã đi ra ngoài điều tra rồi.
Hàn Đông xuống lầu, gọi một cái xe, sau nửa tiếng chiếc xe đã đến khách sạn Duyệt Đông.
Đi vào đại sảnh, đợi thang máy đi xuống, Hàn Đông đi vào ấn số phòng 1618.
Từ trong thang máy có thể nhìn thấy, tòa nhà này tổng cộng có 16 tầng, như vậy Vu Lâm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Tầng cao nhất có nhân viên phục vụ riêng, nhìn thấy Hàn Đông bỏ điện thoại xuống, một nhân viên phục vụ liền tiến lên khách khí hỏi Hàn Đông, sau đó dẫn Hàn Đông đến phòng 1618.
- - Hàn Đông, cậu đến thật nhanh.
Vu Lâm mở cửa, nhìn thấy Hàn Đông, nở nụ cười, nói.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, lộ ra đôi chân dài trắng muốt, dưới chân đi một đôi dép lê màu hồng phấn, móng chân sơn màu bạc.
Hàn Đông chỉ là đánh giá qua về cô ta một cái, ánh mắt liền chuyển sang đánh giá bài trí xung quanh.
Rõ ràng đây là một phòng bao tổng thống, rộng rãi, xa hoa, thoải mái, làm cho người ta có một cảm giác nguy nga lộng lẫy.
- - Hàn Đông cậu ngồi đi.
Vu Lâm mỉm cười nói, ngồi xuống ghế sofa da thật màu đỏ sậm, đồng thời bắt chéo chân lên.
Trong khoảng khắc cô bắt chéo chân, ánh mắt Hàn Đông vừa đúng lúc nhìn thấy một mảnh vải màu đen.
Lập tức Hàn Đông có chút hối hận vì đã tới đây, xem ra Vu Lâm này cũng là có dụng tâm khác.
- - Lẽ ra Hàn Đông cậu cũng là người thấy được sự đời, lại không muốn nhìn tôi, có phải tôi không được xinh đẹp?
Hàn Đông cười gượng, nói:
- - Cậu rất đẹp, nhưng tôi là người có gia đình rồi, không nên nhìn lung tung thì tốt hơn.
Vu Lâm lập tức cười rộ lên, nói:
- - Không vấn đề gì, nhìn xem không mất mát gì, hơn nữa, ai bảo chúng ta là bạn học cũ?
Hàn Đông nghiêm mặt, nói:
- - Vu Lâm cậu gọi tôi đến, không phải để đùa giỡn với tôi đấy chứ?
- - Đương nhiên không phải, tôi là có việc quan trọng muốn nói với cậu, đây không phải là sôi nổi gây khí thế sao.
Vu Lâm nói xong, lại hạ chân gác trên đùi xuống.
Nhưng cô ta dường như là cố ý, chân nhấc lên hơi cao, làm cho Hàn Đông lại nhìn thấy được bên dưới chiếc váy ngủ màu hồng phấn kia, một mảnh vải màu đen mê người giữa cặp đùi trắng ngần.