Người Cầm Quyền

Chương 801: Vui như lên trời



Hàn Đông biết tình huống là, Hàn gia ở một vài tỉnh lẻ của khu vực Tây bộ, ngoại trừ tỉnh Vân Điền là chắc chắn nắm được ra, còn lại chính là ở tỉnh Tây Xuyên sắp xếp vài quan viên cấp Thứ trưởng.

Mà Tây Xuyên ở Tây Nam thậm chí là khu vực Tây bộ, đều có ý nghĩa rất quan trọng.

Bất kể là từ vị trí địa lý nào, kết cấu nhân khẩu, phát triển kinh tế, ảnh hưởng nhân văn đủ các phương diện, tỉnh Tây Xuyên đều là một trong các tỉnh xếp thứ nhất nhì của khu vực Tây bộ.

Cho nên các phương diện chú ý đối với của tỉnh Tây Xuyên là rất nhiều, bởi vậy giành giật rất quyết liệt.

Lần trước Bảo Xuân Long và Phạm Đồng Huy cạnh tranh chức vụ Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên, chính là cạnh tranh giữa hai thế lực lớn. Có điều vì Hàn lão thái gia nhúng tay vào, khiến Phạm Đồng Huy thành công thắng lợi, chiếm cứ vị trí chủ tịch tỉnh Tây Xuyên.

Mà Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên bây giờ là Yến Cao Sơn, thì đại diện cho một thế lực lớn khác.

Về phần Nguyên Hằng Kiện đã thăng nhiệm lên Ủy viên bộ Chính trị, là người phía khác. Mặc dù sau khi Nguyên Hằng Kiện đi, không có người cùng trận doanh nào đồng ý trong một doanh trận có hai cấp Bộ trưởng chiếm đóng vị trí quan trọng, nhưng lại giữ lại vài chức danh Thứ trưởng, đều là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, như vậy vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với tỉnh Tây Xuyên.

Hàn Đông bây giờ có điểm không rõ đó là, lão thái gia rút cuộc muốn mình làm đến trình độ nào, cuối cùng muốn đạt đến kết quả như thế nào.

Đây là một vấn đề rất quan trọng, chỉ cần rõ mục đích thật sự của Lão thái gia, như vậy Hàn Đông khơi dậy sự việc, mới có đích ngắm bắn.

Nhưng Lão thái gia không nói rõ, Hàn Đông cũng không tiện hỏi.

Về mặt này có lẽ là khảo nghiệm của Lão thái gia, ngoài ra về phương diện gặp phải việc tự mình suy xét độc lập nhiều, đây việc tốt đối với năng lực sau này của Hàn Đông có tác dụng trợ giúp rất lớn.

Lão thái gia vừa chậm rãi ăn cơm, vừa mỉm cười nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông bây giờ một bộ dạng như suy tư, ngay cả thức ăn đều quên không gắp, chỉ là thỉnh thoảng bỏ một miếng vào miệng, sau đó nhai rất lâu.

Lữ Nhạc lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ăn thức ăn, cũng không lên tiếng.

Lúc Hàn Đông suy tư xem xét vấn đề, Lữ Nhạc thông thường đều như vậy, lẳng lặng chờ, yên lặng chăm chú, tuyệt đối sẽ không giống như một vài phụ nữ khác cảm thấy không được coi trọng, muốn làm nũng gì gì đó.

Điểm này, cũng là chỗ khiến Hàn Đông rất vừa ý.

Nói ra, những người phụ nữ của Hàn Đông, trên phương diện này đều khiến Hàn Đông vừa lòng, mặc dù mỗi người đều có điểm riêng, nhưng đối đãi với Hàn Đông, đều là nhẹ nhàng quan tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không được chiều mà kiêu, càng không cố ý gây sự. Bọn họ đều là cố gắng lấy Hàn Đông làm trung tâm, khiến Hàn Đông cảm thấy vui vẻ từ đầu đến cuối.

Sau một hồi suy tư, Hàn Đông dần dần nghĩ thông suốt, kỳ thực bất kể Lão thái gia có mục đích gì, mình bây giờ cũng không cần nghĩ quá nhiều. Cái mình nên nghĩ chính là, làm thế nào để đưa mọi việc điều tra xong, về phần liên lụy đến người nào, cuối cùng sẽ đối với tỉnh Tây Xuyên thậm chí thế cục trong phạm vị càng lớn lớn có tác dụng gì, tất cả cái đó đều không phải là mình bây giờ có thể suy tính.

“Có lẽ, mình chính là một con dao lớn sắc nhọn, sứ mạng của mình, chính là xua tan đám sương mù trước mắt, về việc sau đó thế nào, tự nhiên không cần để tâm nhiều.”

Nghĩ đến đây, Hàn Đông trong lòng liền bình thường trở lại, ngẩng đầu nhìn lão thái gia đang hiền hậu nhìn mình, Hàn Đông nói:

- Cháu cũng không nghĩ nhiều nữa, cháu từng bước từng bước đi cho tốt con đường của mình, đem việc của mình cần làm tốt nên làm tốt, những cái khác nghĩ nhiều cũng không có tác dụng.

Lão thái gia liền mỉm cười nói:

- Cháu có thể nghĩ như vậy, là rất tốt, thực tế, mục tiêu và chí hướng của cháu đã xác định rồi, mà bây giờ, chính là quá trình hướng tới mục tiêu cuối cùng, trên con đường tiền đồ, cháu phải làm chính là ở lĩnh vực không giống nhau, thể hiện ra năng lực công tác của cháu, rèn luyện chính mình, tích lũy kinh nghiệm, khiến mọi người dần dần biết cháu, chấp nhận cháu, những cái khác, cháu nghĩ thế nào, đều không làm nên chuyện.

Hàn Đông không cầm nổi thở dài trong lòng: “Xem ra dự liệu của mình không tồi, quyết định cũng là đúng, mục tiêu của mình bây giờ chính là làm việc. Đường trên thực tế đã nhìn rõ rồi, nên đi đường nào, sẽ trải qua những quá trình không giống nhau, những cái này đều đã có một mức đại khái rồi, vậy cũng không cần phải quan tâm gì nữa.”

“Lựa chọn một con đường chính mình tán thành, thì hết sức dốc lòng vào cố gắng, mà không phải cả ngày ôm mục tiêu ở nơi không tưởng nào.”

Ăn cơm xong, cùng Lão thái gia nói chuyện một hồi, Hàn Đông liền cùng Lữ Nhạc trở về Thiên Tác Cư ở Hương Sơn.

Tắm rửa xong, Lữ Nhạc lại bắt đầu giúp Hàn Đông thu dọn đồ đạc. Chủ yếu là mấy bộ quần áo thay giặt, bởi vì Hàn Đông lần này đi tỉnh Tứ Xuyên, vấn đề cần điều tra tương đối nghiêm trọng, người dính đến cũng phức tạp, cho nên cũng không phải một hai ngày là có thể xong việc.

Hàn Đông ngồi trên ghế, nhìn Lữ Nhạc đang bận bịu đằng kia, trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp.

“Đây chính là cảm giác của gia đình”.

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này Lữ Nhạc bỗng nhiên lấy tay che miệng, thả đồ cầm trên tay xuống, chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Theo sau đó từ trong phòng vệ sinh phát ra tiếng nôn ọe.

Hàn Đông sững người, khẩn trương đặt cốc trà xuống, đi đến phòng vệ sinh.

Chỉ thấy Lữ Nhạc khom người trên bồn rửa mặt, nôn thốc một hồi, lại không nôn ra được gì.

Sắc mặt cô rất khó coi.

Hàn Đông giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Lữ Nhạc nói:

- Sao thế? Chắc không ăn phải đồ gì hỏng chứ?

Lữ Nhạc lắc lắc đầu, ợ ra một hơi, sau đó thở dốc ra, lau miệng, nói:

- Em cũng không biết là sao nữa, mấy ngày nay tinh thần cũng không được tốt, ăn cơm xong đều muốn nôn, dường như cũng không phải nguyên do công việc quá mệt, giai đoạn này so với ngày trước, thoải mái hơn rất nhiều.

Hàn Đông đỡ Lữ Nhạc dậy, nói:

- Nếu đã như vậy, ngày mai em đi bệnh viện kiểm tra xem, sức khỏe là chuyện lớn, có vấn đề gì phải nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra. Anh sẽ gọi điện cho Bối Bối, bảo em ấy đưa em đi.

Lữ Nhạc lắc đầu nói:

- Không cần đâu, em tự đi, Bối Bối vừa đi làm không bao lâu, bây giờ chính là lúc thể hiện, cả ngày đều rất bận.

Hàn Đông nghe xong không khỏi cười ngượng, Bối Bối cô bé này quả là làm theo lí tưởng của chính mình, gia nhập vào Bộ Ngoại giao đi làm, có điều bây giờ chỉ là một nhân viên công tác bình thường, bận dịch một ít tài liệu, làm việc vặt, nhưng cô ta quả là tràn đầy nhiệt huyết, mỗi ngày tự mình làm rất nhiều tài liệu không giống nhau, dựa theo cách của cô ta, vậy thì cô ta sẽ làm nhà nữ ngoại giao kiệt xuất của Trung Hoa, bây giờ chỉ là vì cơ sở kiên cố sau này hạ quyết tâm mà thôi.

Nhìn tình hình của Lã Nhạc tốt hơn lên một chút, Hàn Đông cũng an tâm, có điều vẫn quan tâm nói:

- Ngày mai em nhớ nhất định phải đi bện viện khám xem, kiểm tra một chút cũng an tâm một chút, anh cũng cảm giác em thời gian gần đây tinh thần không tốt, ăn uống cũng giảm xuống rất nhiều, phải cẩn thận một chút.

Lữ Nhạc gật đầu nói:

- Em ngày sáng mai gọi điện xin nghỉ, sau đó đi bệnh viện.

- Ngoan.

Hàn Đông mỉm cười, hôn lên trán Lữ Nhạc nói.

Buổi tối đi ngủ, Lã Nhạc lại gần ôm Hàn Đông, nói là vì Hàn Đông lại đi xa không biết bao lâu, bây giờ cần ôm một lát.

Da thịt của cô mềm mại nhẵn nhụi, khiến cho Hàn Đông tinh thần rạo rực, có điều vừa thấy tinh thần cô có vẻ tiều tụy, Hàn Đông cũng không nhẫn tâm khiến cô mệt nhọc, cho nên cũng không làm gì, chỉ là ôm cô, để cô trong vòng tay của mình yên giấc ngủ say.

Sáng ngày thứ hai thức dậy, Hàn Đông lại dặn dò Lữ Nhạc một lần nữa, ăn sáng xong liền xách đống hành lý mà Lữ Nhạc thu dọn tối hôm qua ra cửa.

Lái xe Phòng Kiểm soát sớm đã đợi ngoài cửa rồi, Chu Nguyên Thanh cũng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn thấy Hàn Đông đi ra, Chu Nguyên Thanh vội vàng xuống xe, thay Hàn Đông mở cửa xe.

Đợi Hàn Đông lên xe, Chu Nguyên Thanh lại nói:

- Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Đường bọn họ đã đi ra sân bay trước rồi, chúng ta bây giờ đi chứ ạ?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Uhm, vậy trực tiếp đi qua đó, anh đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?

Chu Nguyên Thanh quay đầu lại nói:

- Tôi hôm qua lại tìm thấy một vài tài liệu hữu dụng, đến lúc đó mời Chủ nhiệm xem qua.

Hàn Đông nói:

- Tạm thời không vội, anh nói trước xem, lần này chúng ta đi tỉnh Tây Xuyên, cụ thể nên triển khai công tác thế nào?

Đối với chuyến đi Tây Xuyên lần này, Hàn Đông đã có có dự tính ban đầu trong lòng, nhưng cũng muốn nghe phương pháp và ý kiến của Chu Nguyên Thanh. Một mặt để khảo sát Chu Nguyên Thanh một chút, mặt khác cũng là cùng cách nghĩ của mình tiến hành so sánh kiểm chứng. Dù sao ba người cùng đi ắt có người làm thầy mình, nghe ý kiến của người khác cũng là điểm tốt.

Trong công tác, Hàn Đông mặc dù có quan điểm và theo đuổi của mình, nhưng cũng không độc đoán chuyên quyền, có việc gì, hắn thích nghe ý kiến của các phương diện, đồng thời so sánh với phương pháp của mình, từ đó đưa ra biện pháp xử lý hợp lý nhất.

Chu Nguyên Thanh đang trong quá trình sửa sang tư liệu, trên thực tế cũng vẫn đang suy xét, bởi vậy Hàn Đông hỏi ra, anh ta quả thật nói được vài điểm, cũng đâu ra đó

Về sau nghe xong, Hàn Đông mỉm cười nói:

- Uhm, cách này không tồi, khá phù hợp thực tế, có điều trong quá trình triển khai công tác cụ thể, nhất định cần phải làm tốt lúc xem xét kiểm tra, căn cứ vào tình hình thực tế, kịp thời điều chỉnh chiến lược, như vậy mới có thể đảm bảo tính hiệu quả của công tác…

Xe rất nhanh đến sân bay, sau khi hội họp với đám người Đường Lợi Ba, gần như đã tới thời gian lên máy bay

Vé máy bay ngày hôm qua đã đặt xong rồi, lên máy bay, mọi người đều không nói chuyện công việc, mà nói về phong cảnh con người tỉnh Tây Xuyên, dù sao trên máy bay không ít người, không thích hợp bàn việc công tác.

Mười một giờ, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Thục Đô.

Xuống máy bay, ba người gọi xe đến bến xe, mua vé đi thành phố Khôn Dương chuyến 12h rưỡi.

Theo sau mấy người liền đi ăn cơm.

Ăn cơm xong Hàn Đông mới nhớ ra di động của mình vẫn chưa mở.

Lấy điện thoại ra, vừa mới mở máy, điện thoại của Lữ Nhạc gọi đến.

Hàn Đông trong lòng hơi sững lại, buổi sáng hôm nay Lữ Nhạc đi khám bệnh, cũng không biết là chuyện gì, cô vội vàng như vậy gọi điện đến, sẽ không có việc gì không tốt xảy ra chứ.

- Hàn Đông, anh đến Tây Xuyên chưa?

Lữ Nhạc hỏi trong điện thoại, trong lời nói không che dấu được niềm hứng khởi.

Hàn Đông thở nhẹ nhõm trong lòng, nói:

- Ừ, vừa đến chưa được bao lâu, em hôm nay có đi bệnh viện không?

- Hàn Đông, anh sắp làm bố rồi.

Lữ Nhạc hưng phấn nói, lời nói vẫn còn hơi run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.