“Dù có dính líu đến ai, lần này mình đã đến đây rồi, như vậy nhất định phải làm tốt công việc, điều tra rõ sự việc cần điều tra, dù sao đây cũng là chức trách của mình.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, lập tức lại tìm hiểu thêm tình hình cụ thể từ chỗ Hồng Tiến Phong.
Hồng Tiến Phong thật ra đã nói hết những gì mình biết, Hàn Đông hỏi đến đâu, anh ta đều giải thích rõ ràng cụ thể.
Mà Chu Nguyên Thanh thì ngồi ở bên cạnh, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ghi chép lại sự việc Hồng Tiến Phong nói.
Đồng thời, trong lòng Chu Nguyên Thanh cũng vô cùng vui mừng, “Xem ra chuyến đi Tây Xuyên lần này lại là một hành động lớn, chỉ sợ đến lúc đó lại có cán bộ cấp Bộ trưởng gặp họa. Haha, đi theo Chủ nhiệm Hàn làm việc thật là thoải mái, dù sao mình là người của phòng Kiểm soát, công việc kiểm soát là chức trách của mình, càng tham gia một số vụ án lớn, càng có thể tích lũy thành tích, Chủ nhiệm Hàn không thể cứ làm mãi ở phòng Kiểm soát, mình phải nắm bắt thời gian này, thể hiện tốt để cho Chủ nhiệm Hàn vừa ý, nếu hắn có thể cho mình theo bên cạnh là tốt nhất, hắn ta hình như chưa đến 30 tuổi đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, phỏng chừng qua một hai năm nữa, lên cấp Thứ trưởng chắc chắn là không có vấn đề gì, có thể đi theo hắn, chắc chắn là một chuyện cực kỳ tốt, sau này sự phát triển của mình cũng tốt hơn gấp nhiều lần.”
Ở trong thể chế, đương nhiên phải nghĩ cách tìm kiếm triển vọng phát triển tốt hơn, gặp được quý nhân có thể giúp đỡ mình, điều đó đối với một người trong thể chế mà nói, chắc chắn là việc đáng vui mừng.
Chu Nguyên Thanh cũng là một người thông minh, đương nhiên có thể nhìn thấy tiền đồ rộng lớn của Hàn Đông, đi theo bước tiến của hắn, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, con đường của mình cũng đi được xa hơn rất nhiều.
Chỉ có điều anh ta cũng biết rằng, nếu muốn thành công đạt được sự tín nhiệm của Hàn Đông, để được Hàn Đông cho theo bên cạnh cũng vô cùng khó khăn, nếu Hàn Đông rời khỏi phòng Kiểm soát, như vậy là báo hiệu sẽ nâng lên một bậc, trở thành quan lớn cấp Thứ trưởng. Nếu như mình có thể theo bên cạnh hắn, làm Thư ký một thời gian ngắn cho hắn, thì còn gì tốt hơn nữa.
“Lầu cao vạn trượng đều từ đất bằng mà lên, mình bây giờ thể hiện tốt, cho dù Hàn Đông không đưa mình đi, nhưng để lại ấn tượng tốt trong lòng của hắn, tương lai hắn lên cao rồi, khi muốn dùng người, không chừng có thể nhớ đến mình. Hơn nữa, mình cũng không thể hoàn toàn đặt hết hy vọng ở Chủ nhiệm Hàn, bây giờ mượn thời cơ Hàn Đông còn đang quản lý phòng Kiểm soát, chịu khó làm nên chút chuyện, tạo cơ sở tốt hơn cho sự phát triển tương lai.”
Hàn Đông cụng một chén rượu với Hồng Tiến Phong, nói:
- - Anh Hồng, lần này tôi đến tỉnh Tây Xuyên, chủ yếu là tìm hiểu một chút vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, bây giờ xem ra dính líu đến các phương diện khá rộng, cho nên trước đó, tôi vẫn phải chuẩn bị khiêm tốn một chút, đợi qua một thời gian nữa, lại mời mọi người cùng tụ tập.
- - Được, công việc là quan trọng, Hàn Đông cậu đi làm việc đi, có gì cần thì lập tức gọi điện cho tôi.
Hồng Tiến Phong cười nói, đồng thời anh ta cũng hiểu được ý tứ Hàn Đông nói như vậy, là không muốn mình truyền tin tức đến tai người khác.
Bởi vậy, trong lòng Hồng Tiến Phong liền quyết định, tạm thời không nói chuyện của Hàn Đông cho Phạm Đồng Huy, chờ một chút, chờ cho thời gian chín muồi rồi nói sau.
Trong lòng Hồng Tiến Phong, trước sau vẫn kiên định đứng về phía Hàn Đông. Đương nhiên sẽ làm theo ý tứ của Hàn Đông.
Bởi vì vừa ăn cơm vừa nói chuyện, cho nên bữa cơm kéo dài khá lâu, nhưng Hàn Đông có được không ít tin tức, tìm hiểu được sâu hơn về tình hình của thành phố Khôn Dương, cũng có thêm lòng tin đối với công tác điều tra tiếp theo.
Tổng thể mà nói, vấn đề của doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Khôn Dương lần này, trên thực tế cũng không khác biệt nhiều so với vấn đề mà trước đây phát hiện ra ở trong nước, chủ yếu là giao dịch quyền tiền, trong đó khả năng lạm dụng quyền lực là lớn nhất.
Bởi vì hai công ty thu lợi lớn nhất ở trong đó, đều có liên quan đến người thân của lãnh đạo trong tỉnh.
Hàn Đông cũng hiểu được, đây là trong quá trình cải cách mở cửa của Trung Hoa, một vấn đề quan trọng vẫn luôn phải đối mặt đó là lạm dụng quyền lực, bất cứ lúc nào đều không có cách nào ngăn chặn.
Chỉ có điều lần này dính líu đến rất nhiều tài sản nhà nước, số tiền lớn hơn một chút mà thôi.
“Tuy rằng không thể ngăn chặn hoàn toàn hiện tượng này, nhưng mình có thể cố gắng hết sức cũng tốt, ít ra trong phạm vi năng lực của mình, làm cho đất nước bớt đi một chút tổn thất.”
Hàn Đông trong lòng đã quyết định, buổi sáng ngày thứ hai liên hệ với Lữ Nam Phương, để anh ta phái lái xe đến đón hắn và Chu Nguyên Thanh, sau đó đi về thành phố Khôn Dương.
Theo giới thiệu của Hồng Tiến Phong, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Nhạc Kiến của thành phố Khôn Dương khá tin cậy, có tình hình gì, Hàn Đông có thể nói chuyện với anh ta.
Hồng Tiến Phong đã đề cử như vậy, Hàn Đông liền biết Trịnh Nhạc Kiến này hẳn là tin cậy được.
Cho nên khi Hàn Đông ở trên đường, gọi điện thoại cho Trịnh Nhạc Kiến, chỉ nói mình là được Hồng Tiến Phong giới thiệu, muốn mời anh ta uống trà, tiện thể bàn một chút chuyện.
- - Không thành vấn đề, anh đến thành phố Khôn Dương thì gọi điện cho tôi nhé.
Trịnh Lạc Kiến cười nói trong điện thoại, tối qua anh ta còn vừa mới lên giường ôm bà xã ngủ, kết quả điện thoại reo lên, anh ta còn có chút bực tức nghe điện thoại, là Hồng Tiến Phong gọi tới, nghe Hồng Tiến Phong nói xong, anh ta đã hiểu là chuyện gì rồi.
Trong lòng liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu mình có thể phối hợp tốt, như vậy có thể để lại ấn tượng tốt với Hàn Đông, ngoài ra trên chính đàn thành phố Khôn Dương chắc chắn sẽ xuất hiện chấn động lớn, như vậy Hồng Tiến Phong lại có thể gắng sức giúp mình, không nói đến tiến bộ bao nhiêu, ít nhất tiến lên một bước làm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Khôn Dương, chắc hẳn không có vấn đề gì.
9h30 xe tới thành phố Khôn Dương, Hàn Đông tìm một quán trà bài trí cũng khá đẹp, yêu cầu một phòng bao yên tĩnh, sau đó gọi điện thoại cho Trịnh Nhạc Kiến.
Không đến 10 phút, Trịnh Nhạc Kiến đã tới rồi, anh ta nhìn thấy bèn mỉm cười, nói:
- - Chào Chủ nhiệm Hàn, tôi nghe tên của anh như sấm đánh ngang tai vậy, nhưng chưa có cơ hội gặp anh.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Phó chủ tịch thành phố Trịnh quá khách khí rồi, tôi với anh Hồng là bạn tốt, lần này làm phiền anh rồi.
Trịnh Lạc Kiến nói:
- - Không phiền hà gì cả, Chủ nhiệm Hàn có chuyện gì, cứ việc dặn dò là được.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Tôi sẽ không nói vòng vo với anh nữa, lần này tôi đến chủ yếu là tiến hành điều tra mấy vấn đề trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, chúng tôi nhận được thư khiếu nại có mấy vấn đề về một lượng lớn tài sản nhà nước bị thất thoát trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, bây giờ trải qua tìm hiểu sơ bộ, quả thực có một vấn đề, tôi mời Phó chủ tịch thành phố Trịnh uống trà, cũng chủ yếu là muốn tìm hiểu tình hình nhiều hơn từ chỗ Phó chủ tịch thành phố Trịnh.
Trịnh Lạc Kiến nói:
- - Chủ nhiệm Hàn xin yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công việc với anh. Nhưng anh nói đến vấn đề trong thư khiếu nại, tôi lại nhớ ra một sự việc, nửa năm trước, Thành ủy miễn chức Cục trưởng Cục Quản lý tài sản nhà nước thành phố của Đường Lập Ngữ, lý do là khi ông ta đương chức, đình trệ công tác quản lý tài sản nhà nước, đặc biệt trong phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước, tồn tại vấn đề rất lớn. Nhưng theo tìm hiểu của tôi, Đường Lập Ngữ là một đồng chí rất có nguyên tắc, làm việc cũng rất chăm chỉ. Trước khi bị miễn chức, ông ta còn chỉ trích trong cuộc họp Hội nghị thường vụ mở rộng vì chuyện của Tập đoàn xây dựng thành phố Khôn Dương, thể hiện sự bất mãn đối với nghị quyết của Hội nghị thường vụ…
Hàn Đông hơi nhíu mày, như vậy xem ra Đường Lập Ngữ có thể là người hiểu rõ tình hình.
Trịnh Nhạc Kiến nói tiếp:
- - Đường Lập Ngữ làm công tác quản lý tài sản nhà nước nhiều năm rồi, trước khi Cục Quản lý tài sản nhà nước thành phố thành lập, đã từng làm công việc tương tự ở Ủy ban Kinh tế thành phố, ông ta chắc chắn là hiểu rõ nhất vấn đề tồn tại trong doanh nghiệp nhà nước của toàn thành phố, bởi vậy tôi cảm thấy Chủ nhiệm Hàn muốn tìm hiểu vấn đề sâu hơn, tốt nhất là gọi ông ta đến.
Hàn Đông suy nghĩ một lát rồi nói:
- - Ừ, như vậy đi, phiền Phó chủ tịch thành phố Trịnh mời ông ấy đến đây, chúng ta cùng nói chuyện.
Trịnh Nhạc Kiến nhắc tới Đường Lập Ngữ, trên thực tế chính là ý này. Trước đây quan hệ của anh ta với Đường Lập Ngữ cũng không tệ, sau đó Đường Lập Ngữ bị miễn chức, anh ta cũng có chút khó chịu, nhưng anh ta chỉ là một Phó chủ tịch thành phố bình thường, không có cách nào đối với quyết định của Hội nghị thường vụ. Bây giờ mượn cơ hội này, đề cử Đường Lập Ngữ với Hàn Đông, nói không chừng có thể giúp ông ta một tay.
Nửa tiếng sau, Đường Lập Ngữ mới khoan thai bước đến, ông ta mặc quần đùi áo ngắn rất thoải mái, trên mặt ửng đỏ, giống như là đã uống rượu vậy.
Trịnh Nhạc Kiến vừa nhìn thấy bóng dáng của ông ta bèn nói:
- - Anh Đường, anh làm sao thế, uống đến say khướt rồi.
Anh ta lo lắng Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của Đường Lập Ngữ như vậy sẽ không hài lòng, cho nên nhất quyết phải nói ra trước, như vậy có thể giảm bớt một chút.
Đường Lập Ngữ nói:
- - Tôi không có chuyện gì, chỉ là ở nhà buồn quá, uống chút rượu giải sầu mà thôi.
Trịnh Nhạc Kiến hết chỗ nói, nhìn bộ dạng của Đường Lập Ngữ như vậy, anh ta cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc có nói chuyện với ông ta hay không.
- - Anh là Đường Lập Ngữ, là cựu Cục trưởng của Cục Quản lý tài sản nhà nước thành phố Khôn Dương?
Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Đường Lập Ngữ sửng sốt, đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, ánh mắt kia chợt sáng lên, nhưng chỉ thoáng qua.
- - Đúng vậy, tôi chính là Đường Lập Ngữ, sao vậy?
Hàn Đông nói:
- - Vừa rồi tôi nghe Phó chủ tịch thành phố Trịnh không ngớt lời khen ngợi anh, nói anh là người rất có nguyên tắc, rất có trách nhiệm, nhưng bây giờ xem ra dường như đã nói quá sự thật rồi.
Trịnh Nhạc Kiến ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng có chút lo lắng, không biết Hàn Đông muốn làm cái gì.
- - Hừ, có trách nhiệm thì thế nào? Có nguyên tắc thì thế nào? Trên thế giới này, thứ không cần thiết nhất chính là hai cái đó, ha ha, Phó chủ tịch thành phố Trịnh, anh đừng trách tôi nói lung tung, tôi cảm thấy thành phố Khôn Dương của chúng ta ít ra là như vậy.
- - Nghe ý tứ của anh, dường như trong lòng vô cùng bất mãn.
Hàn Đông nói,
- - Tôi giới thiệu một chút, tôi là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ Hàn Đông, lần này tôi nhận được thư tố cáo, đến điều tra mấy vấn đề tồn tại gần đây trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước của thành phố Khôn Dương, muốn tìm anh tìm hiểu tình hình một chút, không biết anh có đồng ý phối hợp điều tra?
Nói đến đây, ánh mắt Hàn Đông nhìn chăm chú Đường Lập Ngữ, chỉ thấy ông ta ngẩn người ra, trên mặt lập tức ửng đỏ lên.
- - Tôi đồng ý phối hợp điều tra, hơn nữa thư tố cáo là tôi viết đấy.