Người Cầm Quyền

Chương 933: Kết quả



Trong phòng họp, mọi cặp mắt đều tập trung vào Hàn Đông.

Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ với việc Hàn Đông thẳng thắn thừa nhận hắn có một chiếc đồng hồ bằng vàng, hơn nữa còn do người khác tặng, họ nghĩ sau đó hắn sẽ tiết lộ xem người đó là ai, cha hắn hay bạn hắn đây?

Trần Viêm Lâm điềm tĩnh nhìn Hàn Đông, nghĩ thầm: “Cuộc điều tra lần này, nhất định Hàn Đông cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, sợ là sẽ không thể hỏi ra được thứ gì. Hơn nữa qua chuyện này, chỉ sợ Hàn Đông càng xấc xược hơn ở thành phố Ninh Hải, Lam Nghiệp vốn dĩ không chèn ép được hắn, những ngày tháng sau này của Lam Nghiệp nhất định càng khó khăn hơn.

Đồng thời, Trần Viêm Lâm cũng đã nghĩ đến một vấn đề, đó chính là theo đà cuộc điều tra lần này, ảnh hưởng của Hàn Đông tại thành phố Ninh Hải nói riêng và tỉnh Giang Việt nói chung càng ngày càng lớn, thậm chí gia tộc họ Hàn có thể sẽ dần dần tăng cường thâm nhập và khống chế thành phố Ninh Hải và tỉnh Giang Việt.

Còn lần này mình đến đây, mặc dù chỉ là giúp đỡ cuộc điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nhưng hiện tại đã đến rồi, thật sự cũng chỉ là đóng vai một nhân vật không vẻ vang gì, nếu Hàn Đông không hài lòng với mình thì có thể sẽ mang đến một chút phiền toái.

Lúc này Hàn Đông thản nhiên cười, nói:

- Đồng hồ Rolex bằng vàng mà tôi đang đeo là một đôi, tôi và vợ tôi Lữ Nhạc mỗi người đều có một chiếc, là món quà mà khi chúng tôi kết hôn, Thủ tướng Nam Tuần đã tặng cho chúng tôi. Cặp đồng hồ này lúc đầu là quà của quốc vương Thụy Điển tặng cho vợ chồng Thủ tướng Nam Tuần, Sở Văn phòng Trung ương chắc hẳn có hồ sơ lưu, nếu các vị muốn điều tra nữa thì có thể đến Sở Văn phòng Trung ương điều tra mã số của cặp đồng hồ này.

Giờ phút này, phòng họp hết sức yên tĩnh.

Dù là ai cũng không nghĩ tới Hàn Đông đột nhiên lại có đáp án như vậy.

Chiếc đồng hồ trong thư tố cáo đột nhiên lại có lai lịch lớn đến như vậy.

Cho dù Thủ tướng Nam Tuần đã qua đời hơn một năm rồi, nhưng ông cụ đã để lại dấu ấn sâu sắc trong quá trình phát triển lịch sử Trung Quốc, không thể xóa nhòa. Đặc biệt là đối với số đông làm quan mà nói thì Thủ tướng Nam Tuần đã trở thành tấm bia to lớn trong lòng họ từ lâu rồi, chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.

Còn chiếc đồng hồ bằng vàng mà Hàn Đông đang đeo lại là quà tặng của một người cự phách như vậy, nghĩ đi nghĩ lại đều khiến mọi người cảm thấy kinh hãi, bất ngờ vô cùng.

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng họp trở nên yên tĩnh vô cùng.

Một hồi sau, Chủ nhiệm phòng số 5 Ủy ban Kỷ luật Trung ương Lang Chí Ngọc ho khan một tiếng rồi nói:

- Ồ, tình hình liên quan đến chiếc đồng hồ này, chúng tôi đã tìm hiểu rồi, đợi lát nữa chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình mà anh nói, sao chép số hiệu của nó, sau khi trở về Yến Kinh sẽ đối chiếu lần nữa. Bây giờ là vấn đề liên quan đến nhà ở của anh, thư tố cáo có chỉ ra rằng căn biệt thự mà anh đang sống có giá trị mấy triệu tệ, có đúng vậy không?

Trần Viêm Lâm bực bội trong lòng, nói thầm: “Phỏng chừng Lang Chí Ngọc cũng chỉ là nói vậy thôi, dẫu sao Hàn Đông dám nói ra như vậy, khẳng định là không lừa người khác, hơn nữa, quan hệ của ông cụ Hàn và Thủ tướng Nam Tuần rất gần gũi, khi Hàn Đông kết hôn, Thủ tướng Nam Tuần rất có khả năng đã tặng cho Hàn Đông chiếc đồng hồ bằng vàng. Thủ tướng Nam Tuần đã qua đời, hiện tại ông cụ Hàn có thể nói là lão đại ở Trung Quốc, hơn nữa năm sau chính là nhiệm kỳ mới rồi, Cổ Thần Dương lại sắp lên chức, mấy năm nay bản thân Cổ Thần Dương rất thân với ông cụ Hàn, sau khi lên chức, ông ta muốn nhanh chóng nắm trong tay thế lực, triệt tiêu tầm ảnh hưởng của Long Chính Bang, vậy thì nhất định sẽ phải làm tốt quan hệ với gia tộc họ Hàn hơn nữa, nhận được sự ủng hộ của ông cụ Hàn, Cổ Thần Dương mới có thể phát triển công tác tốt hơn. Nhìn từ điểm này, ông cụ Hàn xem như là người hộ tống mà Thủ tướng Nam Tuần đã để lại cho Cổ Thần Dương.

“Và theo đà quan lớn Cổ Thần Dương lên chức, thì thế lực của gia tộc họ Hàn nhất định sẽ mở rộng ra. Hàn Đông là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thế hệ thứ ba nhà họ Hàn, thậm chí Hàn Đông có thể trở thành nhân vật trung tâm quan trọng được bồi dưỡng trong tương lai.”

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hiện giờ tôi đang sống ở biệt thự Nam Hồ ở ốc đảo Venice của Viễn Đại, căn biệt thự này thuộc quyền sở hữu của anh ba vợ tôi là Lữ Nam Phương, không phải của tôi.

Lang Chí Ngọc hỏi:

- Ồ, vậy Lữ Nam Phương làm gì, nguồn gốc số tiền anh ta mua biệt thự là như thế nào?

Hàn Đông tất nhiên hiểu được vì sao y lại hỏi như vậy, chủ yếu lá xác định xem Lữ Nam Phương có phát triển nghiệp vụ nào ở thành phố Ninh Hải không, nếu không có thì càng dễ nói rõ chuyện liên quan đến biệt thự.

Hàn Đông đương nhiên thành thật trả lời câu hỏi của Lang Chí Ngọc.

Còn nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đều chăm chỉ ghi chép, mặc dù trong lòng họ hiểu được, trên thực tế hình thức của cuộc điều tra lần này lớn hơn nội dung, nhưng nếu đã đến đây rồi thì nên làm thế nào cũng phải làm cho thật tốt.

Toàn bộ quá trình điều tra kéo dài chừng mười phút, trên cơ bản là điều tra rõ ràng nội dung trong thư tố cáo.

Lang Chí Ngọc hỏi:

- Đồng chí Hàn Đông này, anh có chuyện gì cần nói rõ không?

Hàn Đông ngẫm nghĩ rồi nói:

- Còn có một chuyện, cô của tôi và mẹ tôi là người sáng lập quan trọng của Tập đoàn Đông Thăng, cũng là cổ đông lớn của tập đoàn, lúc đầu khi mới sáng lập, hai người họ cũng đã để lại cho tôi 5% cổ phần, theo đà phát triển của tập đoàn cũng giúp tôi có được rất nhiều tiền hoa hồng, chúng liên tục đổ vào tài khoản của tôi, tuy nhiên trên cơ bản thì tôi cũng không động đến, không biết bây giờ mình có bao nhiêu tiền, hôm nay nhân cơ hội này, tôi báo cáo một chút tình hình cho tổ chức biết.

Người trong phòng họp đều hít một hơi dài, tiếng tăm của Tập đoàn Đông Thăng, tất nhiên họ đều rõ, hiện tại còn là tập đoàn lớn sản xuất thiết bị công nghệ thông tin số một Trung Quốc, tỉ lệ thị phần trong nước của máy tính Đông Thăng chiếm vị trí số một, thậm chí đã bắt đầu phát triển ra nước ngoài. Đối với máy tính xách tay, tiếng tăm về kỹ thuật của Tập đoàn Đông Thăng cũng là số một, thương hiệu gây được tiếng vang lớn, cũng được người dân Trung Quốc vô cùng ủng hộ.

Mà cô và mẹ của Hàn Đông lại là cổ đông lớn của tập đoàn này, thậm chí bản thân Hàn Đông cũng có 5% cổ phần, điều này đối với một người mà nói, 5% cổ phần của Tập đoàn Đông Thăng, tiền lời của một năm mang đến đều rất lớn.

Nhưng Trần Viêm Lâm thầm nghĩ: “Hàn Đông có ý gì đây, hắn chủ động đề xuất chuyện này, rốt cuộc là có tính toán gì?” Trong mắt ông ta xem ra Hàn Đông sẽ không bắn tên không có đích, hắn chủ động đề xuất việc này, nhất định là đã tính toán đâu vào đó rồi.

Lang Chí Ngọc cười thản nhiên rồi hỏi:

- Đồng chí Hàn Đông có thể chủ động phản ánh tình hình này với tổ chức, điều này đáng để động viên, còn tình hình này, chúng tôi sẽ làm tốt công tác lập hồ sơ tương ứng, thưa đồng chí Viêm Lâm, tôi thấy cuộc điều tra lần này kết thúc tại đây được chưa?

Trần Viêm Lâm gật đầu, nói:

- Vậy dừng lại tại đây.

Tuy nhiên trong lòng ông ta vẫn có chút không thoải mái, tuy nói Lang Chí Ngọc là người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nhưng anh ta chỉ là cấp Giám đốc sở, còn mình là quan lớn của cấp Thứ trưởng, ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến của mình.

Chỉ có điều nỗi bực dọc của Trần Viêm Lâm cũng chỉ thoáng qua, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất lả phải kịp thời báo cáo tình hình của cuộc điều tra lần này cho Bí thư Tào biết.

Trần Viêm Lâm và Tào Hoành Vị thuộc cùng một phe, cuộc điều tra lần này nhắm vào Hàn Đông, thật sự Tào Hoành Vị cũng chịu một áp lực rất lớn, còn bây giờ kết quả này chỉ khiến Tào Hoành Vị càng bực bội hơn.

“Áp lực của Bí thư Tào rất lớn, sắp sửa phải đối mặt với nhiệm kỳ mới, lần này nếu ông ấy không thể lên được một bước thì chỉ sợ tương lai khả năng đó cũng nhỏ đi rất nhiều. Dù sao đạt đến cấp độ của ông ấy, đừng nói thời gian của một nhiệm kỳ năm năm, cứ cho là một năm đi thì cũng không thể trì hoãn được nữa. Chỉ là không biết chuyện này có ảnh hưởng đến ông ấy hay không?”

Trần Viêm Lâm thầm nghĩ.

Tổ điều tra cũng không ở lại lâu, người của Lang Chí Ngọc liền đi máy bay trở về Yến Kinh.

Còn Trần Viêm Lâm sau khi đứng ở hành lang tiễn chân Lang Chí Ngọc cũng lập tức trở về thành phố Biện Châu.

Trên đường trở về, Trần Viêm Lâm gọi đến Tào Hoành Vị và nói:

- Thưa Bí thư Tào, cuộc điều tra về Hàn Đông cũng đã kết thúc rồi, tình hình là như vậy, đồng chí Hàn Đông quả thật có một chiếc đồng hồ bằng vàng, nhưng...

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tào Hoành Vị đang nghe lời tự thuật của Trần Viêm Lâm, sắc mặt càng ngày càng u ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.